Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vì ăn bữa no bữa đói một thời gian dài nên dạ dày của cô và Sầm Hoài An đểu yếu, cô quyết định nấu cháo gà, bỏ thêm nấm, táo đỏ và làm bánh rán hành.
Lúc tráng bánh rán mới nhận ra quên mua trứng, cô phải sang nhà chị Lý hàng xóm vay hai quả.
Ai ngờ chị Lý quá nhiệt tình, cứ nhất quyết nói chỉ hai quả trứng thôi, không cần đưa tiền nên sau khi rán bánh rán xong cô mang hai cái sang tặng cô ấy.
“Sơ Hạ khách khí quá, bánh rán thơm thật! Vừa nãy ở trong nhà chị đã ngửi thấy, hôm nay nhà chúng ta có lộc ăn rồi!”
Chị cả Lý không chút ngại ngùng nhận lấy, Sơ Hạ thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không ở lại lâu, nói chuyện khách sáo vài câu với chị cả Lý rồi quay về.
Vừa bước vào nhà, cô đã thấy Sầm Hoài An đang ăn bánh rán và cháo, ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ, lúc húp cháo còn “phù phù phù ~”, ăn giống như con heo không ngóc đầu lên.
Sơ Hạ ngồi đối diện cậu, thấy dáng vẻ cậu như vậy, bèn cầm bánh rán đến trước mặt mình, Sầm Hoài An quả nhiên nhìn sang, ánh mắt vừa lo lắng vừa tức giận.
“Trả lại cho con!”
“Đồ do mẹ mua, mẹ mang về, cơm cũng là mẹ nấu, có cái nào là của con vậy?”
Sầm Hoài An khó chịu, giơ tay muốn cướp lại, cậu đã quen với việc không ăn được thì cướp lại, cướp với chó hoang, cướp với đám trẻ con.
Sơ Hạ bắt được tay cậu, rất nghiêm túc nhìn cậu: “Mẹ sẽ cho con ăn bánh rán, sau này con cũng sẽ không thiếu cái ăn. Nhưng con phải đồng ý với mẹ, phải từ từ bỏ thói hư tật xấu.”
Sầm Hoài An không để ý đến cô, nhìn chằm chằm vào cái bánh rán, vẻ mặt không phục.
Cậu bé biết, người hôm nay mua giày và quần áo cho cậu là giả! Mẹ cậu vẫn là người mẹ trước kia, sẽ không cho cậu ăn!
Sơ Hạ biết Sầm Hoài An khác với những đứa trẻ bình thường, cho nên cũng không quá ép buộc cậu.
Nhưng cô vẫn phải nói cho xong chuyện: “Cơm là do mẹ làm đúng không? Kết quả mẹ còn chưa ăn mà con đã ăn trước, con cảm thấy điều này có đúng không? Người một nhà muốn ăn cơm thì phải ăn cơm cùng nhau, nhớ chưa? Còn nữa, trước khi ăn đã rửa tay chưa mà đã bốc ăn vậy.”
Cơ thể Sầm Hoài An cứng đờ, lửa giận trong mắt cậu ngưng đọng.
Sơ Hạ “Hừ” một tiếng, “Nhìn là biết con chưa rửa tay, nhìn bên trong móng tay còn dính bùn đây này.”
Sơ Hạ kéo cậu dậy, ấn tay cậu vào chậu nước, ở bên trong là nước ấm cô đã pha.
Sau khi cô rửa từng ngón tay cho Sầm Hoài An, ở nhà chỉ còn có mỗi một cục xà phòng lớn màu vàng để giặt quần áo, Sơ Hạ đánh bọt lên cho cả cậu và mình, rồi rửa sạch sẽ.
“Được rồi, từ nay về sau cứ rửa tay như này nhé, rửa tay sạch sẽ rồi mới được ăn cơm, không lại ăn mấy thứ bẩn thỉu vào bụng, trong bụng sẽ có sâu bọ sinh sống, sâu bọ sẽ cắn làm đau bụng con đấy.”
Sầm Hoài An lập tức che bụng lại, giống như thật sự sẽ rất đau, trước đó cậu đã từng bị đau rồi, đau đến mức cậu phải lăn lộn trên mặt đất, chẳng lẽ trong bụng cậu có sâu bọ rồi sao? Có phải cậu sắp chết rồi không? Giống như ông của Lý Tiểu Bàn, nằm trên mặt đất rồi sau đó bắt đầu không bao giờ nói chuyện nữa.
Sơ Hạ không biết Sầm Hoài An đang nghĩ cái gì, cô đoán trong bụng cậu bây giờ đang có giun đũa, cô nhớ có loại thuốc trị giun cho trẻ em tên là Bảo Tháp Đường, vô cùng nổi tiếng, ngày mai cô sẽ đi hỏi thử một chút rồi mua về.