Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỉ mấy thứ này cô đã sắp không xách nổi, đành phải để sáng mai quay lại mua rau tươi mới.
Sầm Hoài An sắp tê liệt khi nhìn Sơ Hạ mua đồ nhưng trên đường về nhà hai mắt cậu chưa từng rời khỏi con gà.
Xách những thứ này khiến Sơ Hạ gần như kiệt sức, sau khi xuống xe buýt, cô và Sầm Hoài An vừa đi vừa nghỉ, phải mất gấp đôi thời gian mới lết về đến nhà.
Vừa vào trong nhà, việc đầu tiên Sơ Hạ làm là ngồi liệt xuống ghế nghỉ ngơi, cô quá mệt, cơ thể này thật sự rất yếu ớt, thậm chí còn cảm thấy đầu hơi đau.
“Nóng quá! Khát quá! An An, rót cho mẹ cốc nước.”
Sơ Hạ quạt quạt mấy cái nhìn Sầm Hoài An.
Nhưng vừa nói xong Sơ Hạ đã hối hận, vừa nhìn đã biết Sầm Hoài An sẽ không giúp cô, nói hận còn tạm được.
Nên cô lập tức nói: “Thôi được rồi, để lát nữa mẹ tự rót.”
Không ngờ Sầm Hoài An lại chạy ngay vào bếp cầm một cái bát ra rồi lấy cái phích từ dưới gầm bàn lên rót một bát nước, cẩn thận đặt trước mặt Sơ Hạ.
“Cho mẹ.”
Vẻ mặt vẫn lãnh đạm đầy kháng cự như trước nhưng giọng điệu đã tốt hơn nhiều.
Sơ Hạ còn chưa kịp nói gì cậu đã chạy tọt vào phòng không thấy ra nữa.
Nhưng Sơ Hạ đã kịp nhìn thấy vàng tai cậu ửng đỏ, cô bật cười uống một hớp nước rồi quay đầu về phía phòng trong hô to: “Cảm ơn An An! Nước ngọt lắm!”
Trong phòng, Sầm Hoài An ôm gối bịt kín đầu, cảm thấy mẹ ở bên ngoài cười như vậy thật đáng ghét.
Cậu còn lâu mới tha thứ cho mẹ, chẳng qua chỉ nể mặt kẹo sữa thôi.
Mẹ yếu ớt như vậy cơ mà, nếu cậu mà không rót nước cho có khi đến tối cũng chẳng uống được nước ấy chứ.
Nhưng mà, chỉ bản thân cậu cũng chưa nhận ra sự u tối trên gương mặt và lớp gai nhọn dày đặc như nhím trên người mình đã ít đi một chút.
Sơ Hạ khát nước thật, phải uống hết một cốc nước mới thấy đỡ hơn.
Căn nhà này không lớn, diện tích chỉ khoảng hai mươi mét vuông, được ngăn ra thành hai gian buồng phòng, bên ngoài là phòng khách, đủ các loại đồ đạc được đặt ở đây, bên trong là phòng nơi cô và Sầm Hoài An ngủ.
Đầu vẫn còn đau, Sơ Hạ không chịu được nữa đành đứng lên đi vào phòng, thấy Sầm Hoài An vẫn nằm lì trên giường, cô giơ tay vỗ vỗ lưng cậu, dọa cậu nhảy phắt dậy, lớp gai nhọn khắp người lập tức dựng lên.
Nhìn thấy là Sơ Hạ cũng không buông lỏng cảnh giác nhưng cơ thể không căng thẳng như trước.
Tầm này Sơ Hạ chẳng còn sức để mà an ủi cậu, cô chỉ nói: “Mẹ nằm ngủ một lát” rồi kéo chăn ra nằm lên giường.
Lúc tỉnh dậy, Sơ Hạ vừa mở mắt ra đã đối diện với một đôi mắt to như sói con, tim cô đập thình thịch.
Cô vội vàng ôm ngực, giờ mới nhớ mình đã xuyên vào một quyển sách.
Cô xoa đầu từ từ ngồi dậy, thấy trong phòng đã sẩm tối, rèm cửa trong phòng sau không kéo ra, đèn cũng không bật, không thì cô cũng không bị đôi mắt to tướng của Sầm Hoài An dọa sợ.
“Con không chạy đi chơi à?”
Sầm Hoài An không lời nào, đứng dậy đi ra ngoài.
Cậu sẽ không nói mình ngồi trong phòng cả buổi chiều, thỉnh thoảng lại đặt tay dưới mũi mẹ thăm dò đâu.
Sơ Hạ không biết, lúc ngủ sắc mặt cô trắng bệch, môi cũng không có tí máu nào, trong vô cùng đáng sợ.
Dù Sầm Hoài An không nói gì nhưng Sơ Hạ vẫn mỉm cười, cô biết cậu ngồi trông mình cả chiều.
Sơ Hạ vốn muốn hầm gà quê với nấm phục linh nhưng giờ muộn rồi, cô đành làm món đơn giản hơn.