Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sơ Hạ đang chọn quần áo thì nghe thấy một giọng nói vang lên bên cạnh: “Ngọt.”
Giọng nói không lớn, non nớt pha chút khàn khàn.
Sơ Hạ kinh ngạc cúi đầu nhìn Sầm Hoài An, nghĩ một lúc mới hiểu ra cậu trả lời câu hỏi vừa nãy của cô, hài hước ghê, cung phản xạ có phải quá dài rồi không?
Nhưng Sơ Hạ không nói gì, cô cầm bộ quần áo vừa chọn được ướm thử lên người cậu: “Thích bộ này không?”
Sầm Hoài An chỉ: “Có” một tiếng, không có phản ứng quá lớn.
Sơ Hạ thấy vậy thì không hỏi cậu nữa mà tự quyết định luôn.
Dù Sầm Hoài An có cẩn thận đến đâu vẫn ăn hết viên kẹo trong miệng, dư vị kẹo sữa vẫn tràn ngập trong miệng chưa tan hết, cậu cảm thấy đây là thứ ngon nhất từng được ăn.
Liếc mắt nhìn túi vải trên người Sơ Hạ, cậu biết bên trong còn có kẹo, liếm môi thầm nghĩ: Muốn ăn thêm một viên nữa!
Nhưng cậu chỉ liếc nhìn một cái rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm đôi giày trong ngực, ngay cả khi Sơ Hạ khoa chân múa trên trên người mình cậu cũng chẳng quan tâm.
Sơ Hạ cảm thấy chất lượng quần áo của quầy hàng này rất tốt, không phải loại bày bán tràn lan ven đường.
Chủ quầy hàng là một người đàn ông trẻ tuổi, đầu đội mũ rơm đang ngồi xổm dưới bóng cây, quần áo được treo trên giá chuyên dụng, dưới đất còn bày một đống, thái độ phục vụ của chủ quầy tốt hơn nhiều so với nhân viên bán hàng trong cửa hàng bách hóa.
Sơ Hạ thấy anh ta luôn tươi cười rạng rỡ để lộ ra hàm răng trắng bóng, bất kẻ người mua hỏi han, mặc cả thế nào thì nụ cười kia vẫn chưa từng thay đổi, vô vàn lời hay ý đẹp không ngừng thốt ra, khen đến nỗi người mua vui vẻ ra mặt, thế là lại bán được thêm vài bộ.
Để ý thấy Sơ Hạ đang chọn vài bộ quần áo, chủ quầy liền lại gần chào hỏi: “Chị gái, có chọn được bộ nào không? Quần áo của em thì chị cứ yên tâm, bộ nào em cũng chọn lựa cẩn thận ở Dương Thành đấy, không bộ nào kém đâu.”
Đúng thật, tiêu chuẩn mua quần áo của Sơ Hạ là nhất kiểu dáng nhì chất lượng. Cô đã xem mấy bộ, đều cảm thấy chất lượng vải không tệ.
Vây nên cô nhanh chóng chọn được cho mỗi mẹ con hai bộ.
Cô chọn cho mình một chiếc váy dài mày trắng cổ chữ V, cổ áo không phải kiểu cắt từ một mảnh vải đơn giản mà là kiểu chữ V xếp chồng lên nhau, hơi bèo nhún. Làn váy cũng có xếp ly, tà váy hơi phấp phới theo làn gió, thoạt nhìn vừa nhẹ nhàng lại thoát tục, dù là ở tương lai cũng không lo lỗi mốt, ngay từ cái nhìn đầu tiên Sơ Hạ đã chấm chiếc váy này rồi.
Một bộ khác là áo sơ mi sọc dọc xanh trắng dáng rộng và quần jeans, cô không mua loại ống loe mà mua kiểu cổ điển.
Mua cho Sầm Hoài An lại càng đơn giản, một cái áo phông thủy thủ sọc xanh trắng, một cái áo phông đỏ cổ tròn kiểu Trung Quốc và hai cái quần đùi khác màu dài đến đầu gối.
Sơ Hạ mặc cả với chủ quầy, cô mua nhiều, cộng thêm kỹ năng mặc cả học được kiếp trước nên cuối cùng mua được với giá hơn ba mươi đồng.
Chủ yếu cái váy của cô đắt hơn thôi, còn rẻ nhất là quần áo trẻ em.
Chủ quầy gấp gọn mấy bộ quần áo rồi cho vào túi giấy, lúc này Sơ Hạ mới chợt nhớ ra, cũng nên mua cả quần áo trong cho cô và Sầm Hoài An.
Bây giờ quầy hàng bên ngoài chưa dám to gan bày bàn công khai nên Sơ Hạ phải quay lại cửa hàng bách hóa mua.
Thấy trời không còn sớm, Sơ Hạ rẽ vào chợ rau mua ba cây nấm, một con gà quê nhỏ của ông lão ở ngoại ô, một cân bột mì và gạo.