Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cửa trong buồng mở ra vang lên một tiếng “cạch”, La Tiểu Muội giận đỏ mặt: “Chị hai, tiền em đi học là ba mẹ cho không phải của chị!”
“Mẹ lấy tiền từ nơi nào em không biết à? Đúng là ăn cháo đá bát, nhưng em cũng đừng vội, em gái này tương lai mà em có kết hôn thì mẹ cũng sẽ đối xử với em hệt như vậy.”
La Tiểu Muội chỉ tay vào Sơ Hạ không nói được lời nào, giật đến mức chạy vào phòng khóc hu hu.
Gương mặt của Vương Ngọc Lan càng trắng bệch, bà ta ôm lấy đầu khóc lóc: “Sơ Hạ, con thật sự muốn giết mẹ sao? Ông La, ông La, đầu tôi đau quá.”
“Thứ con gái bất hiếu, câm mồm!” La Đại Phú thấy vợ bị con gái chọc giận phát bệnh, ông ta đã không quản lý được chuyện trong nhà đã tức giận lắm rồi giờ càng tức giận hơn, cảm thấy đứa con gái La Sơ Hạ này quá bất hiếu!
Họ nuôi nó lớn khôn, cho nó ăn mặc, cho nó đến trường, nó tốn chút tiền cho ba mẹ thì làm sao, cũng không có một lời cảm ơn!
Anh cả La vội vàng chạy đến, chỉ còn chị dâu La cúi đầu nhìn con mình nhếch môi.
Sơ Hạ biết Vương Ngọc Lan đang giả vờ, cô nói thẳng: “Mẹ này, nếu bà muốn cho tất cả mọi người biết chuyện này thì tôi sẽ hô hào cho họ đến bình luận và phán xử. Nhưng tôi nhớ gần đây trong nhà máy đã chia phòng rồi đó, anh cả với chị dâu chắc cũng được chia một phòng nhỡ? Mà không biết em trai làm trong nhà máy kéo có vui vẻ được hay không đây? Dù sao cũng là lấy tiền con ra mua chỗ làm, không đến thăm xíu cũng làm tôi lo lắng lắm. Còn em gái nữa, không biết bạn bè trong trường con bé có nói năng nặng gì đó với nó tiêu tiền của chị nó mà dám nói năng mất dạy với tôi không nhỉ?”
Đầu của Vương Ngọc Lan lập tức không còn đau nữa, bà ta rớt nước mắt chân thành nói: “Đừng đi, chẳng phải con cần tiền sao? Mẹ cầm đưa cho con là được.”
La Đại Phú tức giận rất muốn đánh Sơ Hạ nhưng đã bị Vương Ngọc Lan giữ chặt lại. La Sơ Hạ lạnh lùng nhìn ông ta, kéo Sầm Hoài An đứng trước cửa nói: “Ba này, ba muốn nổi tiếng khắp khu nhà máy đó à? Gả con gái đi rồi lấy hết của cải của nó nuôi cả gia đình chắc là tiếng thơm lắm đấy.”
“Đứa con gái bất hiếu! Sao khi sinh ra mày, tao không bóp chết mày đi chứ!”
Cuối cùng anh cả La cũng nói chuyện, nhưng anh ta chỉ vào La Sơ Hạ: “Mày muốn chọc cho ba mẹ tức chết à? Sơ Hạ, sao mày biến thành như vậy?”
Sơ Hạ trưng gương mặt vô tội ra: “Tôi thảnh ra như vậy chẳng phải do các người ép à?”
Sau đó cô nhìn Vương Ngọc Lan, tỏ vẻ nghĩ cho bà ta: “Mẹ này, tiền nợ năm nghìn, con cần ba nghìn thôi, tiền thừa còn lại con báo hiếu cho ba mẹ.”
“Ba nghìn?” Chị dâu cả La hét lên một tiếng bén nhọn: “Sao mày không đến cướp luôn đi La Sơ Hạ! Mẹ này, cùng lắm con không chia phòng ở là được rồi!”
Mắt của Vương Ngọc Lan cũng tối đen lại, nhưng bà ta biết phân biệt nặng nhẹ, vội vàng ngăn chị dâu cả lại nói: “Con đừng nói. Sơ Hạ, trong nhà không thể bỏ được ba nghìn ra đâu, bây giờ chỉ còn năm trăm trong nhà thôi.”
Bà ta thở dài: “Đó là tiền sính lễ cho em trai của con đó.”
Sơ Ha chỉ vào mấy đồ vật trong phòng, cười nói: “Không có tiền à, thế TV, tủ lạnh còn máy may, ghế sô pha kia bảo anh với em trai chuyển vào nhà tôi đi, rồi mẹ đưa cho tôi năm trăm là được rồi.”