Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mày nằm mơ đi!” Chị dâu cả La phản đối đầu tiên: “La Sơ Hạ! Mày dựa vào đây mà muốn cái gì thì có cái đó chứ, máy may là đồ cưới của tao! Mày là con gái đã gả đi rồi còn muốn về nhà dọn sạch nhà mẹ đẻ à? Lương tâm mày bị chó tha rồi phải không?”
Sơ Hạ không quan tâm cô ta, chỉ nhìn Vương Ngọc Lan: “Mẹ, bà tính sao đây?”
Vương Ngọc Lan biết Sơ Hạ đang đe dọa mình, không chia phòng ở cũng được nhưng bà ta sợ Sơ Hạ đến nhà máy của Sơ Minh quậy.
Cậu ta đang là cộng tác viên, năm nay sắp chuyển lên chính thức rồi, chuyện này mà ầm ĩ lên không chỉ không được chuyển chức mà còn thất nghiệp nữa.
Bà ta cắn răng, nuốt cục tức xuống phổi, hận tới mức không thể cắn xé Sơ Hạ ra, nhưng bà ta vẫn nén giận: “Được rồi, ghế sô pha là lấy tiền của ba con, máy may là của chị dâu con cầm đến nên con không thể đưa được. Còn TV, tủ lạnh thì đưa cho con hết cả năm trăm này nữa.”
Vương Ngọc Lan lấy tiền trong nhà đưa cho Sơ Hạ mà trái tim bà ta như đang chảy máu.
“La Sơn Hạ, nếu mày dám cầm sau này mày không phải là con gái của La Đại Phú này nữa!”
Sơ Hạ cầm tiền bỏ trong túi, vui vẻ nói: “Được thôi.”
Những lời này chọc cho La Đại Phú giận muốn đánh người, nhưng Vương Ngọc Lan vẫn dồn sức giữ chặt tay ông ta.
Bây giờ điểm yếu của bà ta đang bị Sơ Hạ nắm thóp, nên không dám chọc giận cô.
Sơ Hạ nhìn gương mặt của Vương Ngọc Lan, biết đây là giới hạn của bà ta rồi, chỉ cười trừ nói: “Mẹ này, mẹ nhớ kỹ là hôm nay phải bảo anh trai và em trai khiêng tủ lạnh, TV đến cho tôi đấy.”
Sau đó, cô dẫn theo Sầm Hoài An với gương mặt tươi cười, xoay người rời đi.
Cửa vừa đóng lại thì một người đàn ông trẻ đầu đầy mồ hôi, đứng ở cửa ra vào cười hì hì nhìn bên cạnh.
Cậu ta thấy Sơ Hạ cũng tỏ vẻ vui mừng: “Chị hai, sao chị đến đây? Đúng lúc em có mua dưa hấu, chị hai có lộc ăn rồi.”
Nụ cười của La Sơ Minh rất thật thà, người không biết còn tưởng cậu ta thật sự đang rất vui khi chị gái về chơi.
Nhưng Sơ Hạ biết, cậu ta cũng cùng một loại người như mẹ nguyên chủ.
Nếu cậu ta thốt ra những lời ngọt ngào dễ nghe bao nhiêu, thì tâm ác độc và khinh bỉ người đó bấy nhiêu, ngay cả anh chị em cũng dám gài bẫy không thèm đền mạng nữa là.
Vương Ngọc Lan giả vờ đáng thương muốn cái gì được cái đó, còn cậu ta thì vui vẻ cho người ta thứ họ muốn để họ nhớ ơn tình của mình, rồi bán người ta đi mà họ vẫn ngây ngốc đếm tiền giúp mình.
Nguyên chủ là một trong số người bị cậu ta gài bẫy nặng nhất.
Sơ Hạ lập tức rút lại nụ cười của mình, lạnh lùng nói: “Không thèm.”
Sau đó cô đẩy cậu ta ra kéo Sầm Hoài An rời đi, cả ánh mắt cũng không nhìn cậu ta lấy một lần.
Em trai này là người nguyên chủ yêu thương nhất, còn thương hơn cả con trai của mình.
Chỗ làm việc của cậu ta do nguyên chủ bỏ tiền ra mua, cậu ta thiếu cái gì cũng đến hỏi Sơ Hạ để lấy, nhưng kết quả thì sao? Nguyên chủ và An An sắp chết đói, cậu ta vẫn giả vờ không nhìn thấy, có công việc rồi cũng chưa từng nói với nguyên chủ một lần, có nói thì chỉ là mua ít đồ cảm ơn nguyên chủ là xong.
Gia đình này chẳng có một kẻ nào bình thường, ngay cả nguyên chủ và chị gái lớn đã gả đi kia.