Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người trước mắt này là mẹ của nguyên chủ, bà không thấy được con gái đói bụng đến gầy trơ cả xương, cũng không thấy được cháu ngoại đói đến mức giống như một kẻ ăn mày, chỉ biết từ đứa con gái yếu ớt của mình đòi tiền.
Nhà nguyên chủ chính là trọng nam khinh nữ, cô bị nuôi dạy thành hèn yếu nghe lời, mẹ La vừa khóc, liền lấy tiền phụ cấp của chồng đưa hết ra ngoài.
Nếu không phải vì lấy đi số tiền trợ cấp kếch xù của chồng nguyên chủ, cô và con trai làm sao có thể đói thành dáng vẻ thê thảm như thế này, cuối cùng chỉ vì mình đói bụng, mà chết.
La Sơ Hạ không cách nào hiểu được suy nghĩ của nguyên chủ.
Hy sinh mình và con trai, chỉ vì đạt được một lời khen tốt của mẹ, không có não mười năm tuyệt đối cũng không làm được chuyện này.
La Sơ Hạ dồn sức, rút tay mình ra, cũng là do mẹ La không dùng lực.
Sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn mẹ La nói: “Con không có tiền.”
Tiếng khóc của mẹ La đột nhiên dừng lại, “Không thể nào, không phải mỗi tháng Tranh Niên đều chuyển tiền về lúc này sao?”
La Sơ Hạ tự giễu nhìn mẹ La, “Mẹ, mẹ nhớ cũng thật rõ.”
“Mẹ...” Mẹ La hoảng loạn, cảm thấy trong lời nói của con gái mình có hàm ý, nhưng sau đó rất nhanh đã trấn tĩnh lại, La Sơ Hạ bà hiểu rõ, lỗ tai mềm, đoán là lại không biết tên nào ở ngoài lại nói càn bên tai cô.
Những người ngoài đó, nói có nhiều đi nữa cũng không bằng một câu nói của mẹ ruột cô.
Bà lại muốn nắm tay của La Sơ Hạ, bị La Sơ Hạ né tránh.
Mẹ La sững sốt một chút, nhưng rất nhanh đưa tay lên xoa mắt, thở dài nói: “La Sơ Hạ, mẹ đây cũng là quan tâm con, sợ Tranh Niên không đối xử tốt với con. Nó đi một lần mấy năm không trở lại, nếu không phải mẹ còn có anh em trai con thường xuyên chăm sóc, một mình con cũng có quá nhiều khó khăn.”
La Sơ Hạ nghe lời này, cũng muốn cười lạnh, mẹ La cũng thật biết tẩy não, giả vờ đáng thương, không trách nguyên chủ bị mưu hại đến mạng cũng mất.
Cô nhìn mẹ La không nói gì, xoay người đứng lên mở của phần, đi trên đất chưa bao lâu liền ngã xuống.
“Mẹ ~ xin mẹ cho con với An An một con đường sống đi!”
Nước mắt rơi liền rơi, khóc còn thê thảm hơn cả mẹ La.
Đây vốn chính là ở khu nhà tập thể, hàng xóm láng giềng lập tức đi ra, lúc này không có gì để giải trí, nên là mọi người đều thích xem những chuyện thị phi.
Mẹ La lập tức luống cuống, vội vàng kéo La Sơ Hạ, cau mày, giọng nói có chút vội: “La Sơ Hạ, con làm cái gì vậy? Mau dậy đi!”
La Sơ Hạ nào có thể đứng lên, đối phó lão bạch liên hoa, vậy phải dùng cách của bà ta, để cho bà ta không có thể đi.
La Sơ Hạ khóc còn thê thảm hơn: “Mẹ, mẹ đừng đánh con, mẹ thương con với An An đi, chúng con hai tháng qua chưa ngày nào được ăn no. Số tiền Tranh Niên mỗi lần gửi về cũng đưa cho mẹ, lần này mẹ để con giữ đi, nếu không con và An An sẽ chết đói mất, hu hu hu ~”
Lúc này, hàng xóm xung quanh cũng vậy lại, nghe lời này, Lý đại tỷ là người hàng xóm nhiệt tình nhất, chống eo chỉ thẳng mẹ La mắng: “Mẹ nó! Ra là người mẹ thích chiếm tiện nghi, còn chưa thấy qua người mẹ thích chiếm tiện nghi lại để cho con gái cùng với cháu ngoại mình chết đói!”
“Không chỉ có đòi tiền, còn đánh người! Bình thường nhìn Ngọc Lan bà hiền lành, ngay cả gà cũng không dám giết, không nghĩ tới lại có lòng dạ ác độc như vậy!”