Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Lại không ác sao, dù sao tôi có ác độc cũng không để cho con gái với cháu ngoại mình chết đói.”
“Ngọc Lan, bà cũng thật quá đáng, bà nhìn xem La Sơ Hạ với An An bây giờ như thế nào? Tôi còn cảm thấy kỳ lạ, Tranh Niên làm việc cũng không ít, mà sao hai người lại giống như ăn mày vậy, nguyên lai đều bị bà lấy đi.”
“Thật không biết xấu hổ!”
“Đúng vậy, vợ chồng công chức, con trai cũng có thể kiếm tiền, còn tham tiền con rể, còn có lương tâm không?”
Chung quanh lớn tiếng nhỏ giọng chỉ trích, còn cả ánh mắt khinh bỉ, để cho Vương Ngọc Lan mặt đỏ bừng, lại muốn khóc.
Bà ta vội vàng hoảng loạn phẩy tay, ủy khuất nhìn mọi người giải thích: “Tôi không có...”
“Ai yêu, bà còn tỏ ra tội nghiệp. Chúng tôi có mắt, không mù.”
“Tôi không phải, các người... Các người là đang bắt nạt người khác!”
Nói xong những lời này, Vương Ngọc Lan xoay người, vừa khóc vưa chạy đi, giống như chịu rất nhiều ủy khuất.
Có người không ưa bà, nhìn bóng lưng của Vương Ngọc Lan nhổ mấy bãi nước miếng, “Làm bộ làm tịch! Đồ cáo già!”
Mẹ La không giỏi cãi nhau, trước tới giờ đều là bà dùng sự nhu nhược mềm yếu của bản thân để đạt được thứ mình muốn, không có chỗ nào bất lợi.
Chỉ cần là đàn ông, bà giả vờ đáng thương, nói là gia đình mình khó khăn, cũng sẽ giúp bà.
Bà cũng rất biết nhìn người, còn là phụ nữ, chỉ cần bà nhắm trúng, cũng sẽ không thoát được.
Nhưng ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, con gái ruột trước kia được bà nắm trong lòng bàn tay, biết dùng cách này để đối phó bà, để cho bà không thể giải thích.
Nhưng bà cũng cảm thấy mình không sai, chỉ cảm thấy xung quanh những người này thật đáng ghét, cũng tại La Sơ Hạ.
Bà chạy ra tới đại viện thật xa mới dừng lại, ánh mắt thay đổi, lộ ra nét âm trầm không phù hợp với bề ngoài của bà, nghiến răng nghiến lợi: “La Sơ Hạ! Mày thật là một đứa con gái tốt.”
Nhưng rất nhanh bà lại khôi phục dáng vẻ hiền lành yếu đuối của mình, mặc dù lớn tuổi, chỉ cần có người đàn ông trung niên, chính là bày ra bộ dạng này.
Bên này trong sân khu tập thể, chị Lý đỡ La Sơ Hạ dậy: “La Sơ Hạ, được rồi, mẹ em đi rồi, đừng khóc. Em mới vừa rồi làm rất tốt, tiền này sao có thể đưa hết cho nhà mẹ em chứ, em và An An mỗi ngày sống như thế nào chứ?”
“Đúng vậy, trước kia em cũng thật ngốc, em nhìn xem tuổi của An An, dáng vẻ còn không lớn bằng con trai nhà chị, con trai chị cũng chưa tới bốn tuổi đâu.”
Trước kia mọi người cũng không phải là không nói với La Sơ Hạ những lời tương tự như vậy, dù sao vẫn là hàng xóm, trừ một vài thành phần cực phẩm, mọi người còn lại đều rất tốt bụng.
Nhưng La Sơ Hạ cũng không nghe, mỗi lần nói đều phản bác nhà mẹ mình khó khăn, mẹ mình không còn cách mới tới đây.
Sau đó liền không nói nữa, chỉ cảm thấy La Sơ Hạ đầu óc bị hư rồi.
Lúc này cũng không ai giàu có, nhiều lắm cũng chỉ cho Sầm Hoài An lúc cực kỳ đói bụng một miếng ăn, đôi câu đáng thương.
Bây giờ thấy La Sơ Hạ không giống trước kia, hơn nữa Vương Ngọc Lan cũng quá đáng, không trả tiền còn muôn cướp, còn đánh người.
Những người này liền không nhịn được, đùa giỡn oai phong cũng không thể đùa giỡn đến nhà các cô ở trong viện.
Thời điểm này mọi người cũng rất thân thiết, một người trong xưởng, chắc chắn bênh vực người cùng xưởng của mình.
La Sơ Hạ nhìn những người xung quanh cảm kích cười một tiếng: “Cảm ơn các thím và các chị giúp đỡ, trước kia là do đầu óc em không tỉnh táo, sau này em sẽ không như vậy nữa, em thấy rõ.”