[Thập Niên] Xuyên Thành Mẹ Của Vai Ác Thiên Tài

Chương 32: Chương 32: Muốn ăn đồ ngon không? (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Mẹ ở nhà đã bảo như nào? Không được ăn kẹo nữa! Càng không được phép cướp đồ của người khác! Xem ra con coi lời mẹ nói như gió thoảng qua tai đúng không? Thằng ranh con này!”

Nói xong “Bốp” một tiếng vỗ mạnh vào mông Thần Thần, Thần Thần bật khóc “Oa oa” ngay lập tức, trông càng thê thảm hơn.

Sơ Hạ: Không phải nói ở nhà không nỡ động vào một ngón tay của Thần Thần sao? Hóa ra là trực tiếp động cả bản tay.

“Ấy! Mẹ Thần Thần!” Cô giáo vội vàng ngăn cản, Sơ Hạ ở bên cạnh cũng nói: “Không đến mức đó, không đến mức đó đâu.”

Sầm Hoài An “Hừ” một tiếng, trong lòng còn lạnh lùng nghĩ: Đáng đời, ai bảo cậu cướp kẹo của tớ!

Nhưng mà, cậu bé nhích lại gần bức tường, nhìn Sơ Hạ một chút, lại nhìn Thần Thần và mẹ Thần Thần, may mắn là mẹ không đánh mông mình, nếu không sẽ rất mất mặt.

Mẹ Thần Thần túm cổ áo của Thần Thần lên, xách đến trước mặt Sầm Hoài An: “Mau xin lỗi bạn đi.”

Thần Thần sụt sịt, lấy tay chùi dưới mũi, nói nhỏ: “Rất xin lỗi.”

Mẹ Thần Thần lục lọi trong túi của mình một lúc lâu, lấy ra một viên kẹo trái cây nhét vào tay của Sầm Hoài An.

“Cô chỉ có kẹo trái cây thôi, không sao chứ?”

Sơ Hạ đi tới, xoa đầu Sầm Hoài An nói: “Bạn cướp kẹo của con là không đúng, còn con đánh bạn như vậy thì có đúng không?”

Sầm Hoài An cúi đầu và im lặng.

Sơ Hạ biết cậu bé bướng bỉnh, nhưng cô không ngờ thằng bé lại bướng bỉnh như vậy.

Đoán chừng bây giờ cho dù cô có đánh thằng bé một trận, cậu cũng sẽ không nói tiếng xin lỗi nào với cậu bé béo này.

Cô chỉ có thể xấu hổ cười cười với mẹ Thần Thần: “Con trai tôi khá bướng bỉnh, nó đánh Thần Thần là không đúng, tôi thay nó xin lỗi Thần Thần.”

Mẹ Trần Thần thờ ơ xua tay: “Không sao, không có việc gì đâu, nếu không phải Thần Thần nhà tôi tham ăn, chuyện này cũng sẽ không phát sinh.”

Mẹ của Thần Thần kéo Thần Thần quay người rời đi, xa xa còn có thể nghe thấy cô ấy lớn tiếng dạy dỗ Thần Thần: “Còn dám tham ăn không?”

“Xin lỗi vì đã làm phiền cô giáo, tôi đưa An An về đây.”

“Được, được, được ạ.” Giáo viên lau mồ hôi trên trán, may mắn là hai vị phụ huynh đều hiểu rõ lý lẽ.

Sơ Hạ kéo cánh tay của Sầm Hoài An, hai người chậm rãi đi về phía tòa nhà tập thể, trên đường đi không ai nói một lời nào.

Bước vào nhà, mùi thơm ngào ngạt của nồi gà quê tràn ngập căn nhà, thơm ngon khiến người ta không khỏi chảy nước miếng.

Sầm Hoài An cũng không ngoại lệ, đôi mắt của cậu bé từ lúc vừa vào nhà đã không thể rời mắt khỏi cái nồi trên bàn, nếu không phải Sơ Hạ đang giữ lấy cậu bé, cậu bé có thể đã trực tiếp bổ nhào qua đó.

“Đợi một lát rồi chúng ta ăn cơm sau sau, chúng ta nói chuyện hôm nay con đánh nhau đã.”

Sầm Hoài An rất đói, cậu bé không muốn nói, cậu bé muốn ăn cơm.

Sơ Hạ tự nhủ mình không được tức giận, Sầm Hoài An từ nhỏ đã không có ai quan tâm, chuyện bướng bỉnh bảo vệ đồ ăn của mình là bình thường, cứ từ từ phân tích là được.

“Con đừng có mà không hợp tác, nếu không chúng ta sẽ nhịn đói luôn đấy.”

Sơ Hạ tự nhủ bản thân nhất định phải tàn nhẫn.

Trẻ con rất thông minh, sau khi biết ba mẹ muốn gì, chính nó sẽ không ngừng dẫm đạp lên để thỏa mãn bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.