[Thập Niên] Xuyên Thành Mẹ Của Vai Ác Thiên Tài

Chương 33: Chương 33: Muốn ăn đồ ngon không? (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sầm Hoài An trong sách là nhân vật phản diện thiên tài, có thể trở thành phản diện, tính tình chắc chắn rất quả quyết, nếu như biết cô đau lòng cho thằng bé, vậy cậu sẽ không nghiêm túc nhận sai, cũng sẽ không cho là mình đã sai ở đâu.

Vậy thì rốt cuộc cậu bé vẫn sẽ đi theo hướng đi cũ ở trong sách.

Lời nói của Sơ Hạ không nghiêm khắc, nhưng Sầm Hoài An có thể nghe ra được điều cô nói đều là thật.

Cơn tức giận mà cậu bé đè nén suốt từ khi trở về trường học, lập tức tan biến.

“Lúc đầu mẹ cho con kẹo, là để con chia cho những bạn nhỏ khác, để con kết thêm bạn trong lớp Dục Hồng, vậy mà chính con lại tự mình ăn hết, đây là lỗi sai đầu tiên của con - không thành thật.”

“Thần Thần cướp kẹo của con, nhưng nếu con cho bạn ấy một cái trước, bạn ấy còn cướp của con không? Được rồi, cái này nói sau, đúng là chuyện bạn ấy cướp kẹo của con là không đúng, nhưng con không nên tùy tiện đánh nhau. Có giáo viên trong lớp Dục Hồng mà, con có thể nói với cô giáo, cũng có thể bảo bạn ấy trả lại cho con, thậm chí là trả lại hai cái, nhưng mà con không muốn thế, lao vào đánh người ta luôn, con vẫn nghĩ mình ko sai đấy à?”

Sầm Hoài An không phục: “Hôm qua con cũng đã đánh Hắc Cẩu Tử, mẹ còn nói cậu ta nên bị đánh!”

“Chuyện đó giống chuyện này sao? Trần Thần có mắng con không?”

Sầm Hoài An lắc đầu: “Cướp kẹo của con thì còn càng tức giận hơn!”

Vẫn là vấn đề đó, bảo vệ đồ ăn.

Sơ Hạ thở dài, chuyện này có liên quan đến việc lúc trước bị đói bụng.

“Cái này là lỗi của mẹ, mẹ không nên cho con nhiều kẹo như vậy, từ nay về sau hai ngày mới được ăn một viên kẹo.” Trẻ con không thể ăn nhiều kẹo, sẽ sâu răng. Sầm Hoài An hôm nay ăn nhiều quá , cô nghĩ lại còn cảm thấy đau răng

“Nhưng sau đó người ta xin lỗi con còn cho con kẹo, con đánh người ta có phải cũng nên nói xin lỗi một câu không?”

Sầm Hoài An ngẩng đầu lên, vẻ mặt bướng bỉnh mạnh miệng hét lên: “Cậu ấy không cướp kẹo của con thì con cũng sẽ không đánh cậu ấy!”

Sơ Hạ vỗ tay lên trán, được, lời cô vừa nói giống như phí công, thằng bé vẫn cảm thấy mình không sai chút nào.

Nhất định phải giúp thằng bé nhận ra mình có lỗi.

Cô kéo Sầm Hoài An đến chân tường, đặt một cuốn sách lên đỉnh đầu cậu bé, quay mặt vào tường: “Con tự mình suy nghĩ kỹ lại cho mẹ!”

Sau đó cô đi tới bên bàn, nhấc nắp nồi lên, cố ý kêu lên một tiếng: “Canh gà thơm quá!”

Cô lấy một cái bát trong tủ bắt đầu đổ canh gà ra.

Một bát thì phần đa là nửa bát thịt, thêm một ít nấm trong trong canh gà rồi lấy bát đậy lại, một bát khác chỉ có nửa bát canh và vài miếng thịt.

Cô bưng nửa bát kia đi tới trước mặt Sầm Hoài An, húp một ngụm canh rồi nói: “Ngon thật, canh gà quá ngon luôn.”

Sầm Hoài An điên cuồng nuốt nước bọt, vươn tay giật lấy cuốn sách trên đầu định ném xuống đất.

Sơ Hạ lập tức nghiêm nghị: “Con dám ném thử xem. Sau này mẹ sẽ càng làm nhiều món ngon như vậy, hôm nay con có cướp cũng không sao, về sau một miếng con cũng đừng nghĩ sẽ được ăn!”

Sầm Hoài An oán hận nhìn Sơ Hạ hồi lâu, nghĩ đến đồ ăn ngon của hai ngày nay cùng cảm giác no bụng, bèn tức giận đặt sách lên lại.

Sơ Hạ lại đi tới, dùng thìa múc một thìa canh đưa đến bên miệng cậu bé.

Sầm Hoài An nhanh chóng nuốt xuống “Ừng ực”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.