Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cậu bé trong nháy mắt mở to hai mắt, đây là hương vị của canh gà sao?
Ăn ngon thật, ngon như kẹo sữa vậy!
Cậu bé nhìn Sơ Hạ, đôi mắt thèm thuồng nhìn canh gà, đôi mắt to ướt át giống như một chú cún nhỏ đang xin ăn, khiến người khác không nhịn được phải mềm lòng.
Sơ Hạ bưng bát, uống một ngụm hỏi: “Còn muốn uống hả?”
“Vâng!”
“Vậy con nói cho mẹ xem hôm nay con có lỗi gì?”
Sầm Hoài An vô cùng tủi thân: “Nhưng cậu ấy cướp kẹo của con, con rất tức giận, con không thể nghĩ được gì khác.”
Sơ Hạ nghe thấy thằng bé nói những lời này, lập tức mềm lòng.
Cô đặt bát sang một bên, ngồi xuống bên cạnh Sầm Hoài An nói: “An An, con phải học cách kiềm chế cơn giận của mình, nếu không con sẽ mất kiểm soát rồi đi đánh người khi tức giận, cũng may bây giờ con mới là một đứa trẻ, sẽ không gây ra tổn thương gì lớn. Lúc trưởng thành mà vẫn như vậy, có khả năng một đấm của con đã đánh chết người, đến lúc đó con sẽ bị chú công an bắt đi nhốt vào tù, đừng nói là kẹo sữa, canh gà, ngay cả mì gói cũng không được ăn, chỉ có thể ăn cơm thiu, uống nước cọ nồi, còn ăn không đủ no, còn bị người ở trong đó đánh, bị nhốt trong phòng tối cái gì cũng không thể nhìn thấy, chỉ có chuột ở trong phòng.”
Sầm Hoài An dường như đã nghĩ đến cảnh đó, trong mắt cuối cùng cũng hiện lên sự sợ hãi.
Trước đó không được nhìn thấy ánh mặt trời, việc Sầm Hoài An sống trong bóng tối không có vấn đề gì.
Thế nhưng cậu bé đã nhìn thấy ánh nắng, cảm nhận được vẻ đẹp của nó, lại muốn cậu bé tiến vào nỗi đáng sợ trong bóng tối, có như thế nào nào cậu bé cũng không nguyện ý.
“Bây giờ con còn cảm thấy mình không làm gì sai sao?”
Ngay lúc Sơ Hạ cho là thằng bé vẫn sẽ kiên quyết không thay đổi, cậu bé khẽ lắc đầu.
Sơ Hạ vui mừng, nỗ lực của cô không phải là vô ích.
“Nhưng mẹ ơi, con vẫn không muốn phải chia kẹo.”
“Được, không chia cũng không sao.”
Trong chốc lát không thay đổi được tính bảo vệ đồ ăn, không chia kẹo, thì có thể chia cái khác.
Cô vẫn hy vọng Sầm Hoài An có thể trở thành người bạn tốt bụng.
Như vậy sau này thằng bé sẽ như trong sách, sống lẻ loi cô độc một mình, nữ chính mới đối tốt với cậu một chút đã đắm chìm, bị nam chính lấy đi tất cả.
“Chuyện suy nghĩ lại kết thúc, tới đây ăn thịt đi.” Sơ Hạ bỏ sách trên đầu xuống, mở cái bát đang được đậy kín trên bàn ra, đẩy tới trước con mắt kinh ngạc của Sầm Hoài An: “Ăn đi, đều là của con đó, cẩn thận một chút không bỏng.”
Sơ Hạ lại múc thêm một bát khác, mang qua nhà chị cả Lý.
“Chị cả, vừa lúc hầm được nhiều, các chị nếm thử tay nghề của em xem thế nào.”
Chị cả Lý vội vàng từ chối, bởi vì cô ấy thật sự thấy không được: “Ôi ôi, không cần đâu. Thịt gà mắc lắm đấy, em với An An để dành ăn đi.”
Sơ Hạ tìm một cái bát sạch sẽ đổ vào nói: “Một nồi thịt gà, bọn em chỉ có hai người, ăn không hết được đâu, chị cả chị để cho bọn nhỏ ăn cho đỡ thèm một chút, cũng không nhiều mà.”
Nói xong lập tức nhanh chóng rời đi, không cho cô ấy có cơ hội từ chối.
Sơ Hạ vốn tưởng khi mình quay trở lại, Sầm Hoài An chắc chắn đã ăn thịt gà thơm phức một mình.
Điều khiến cô ngạc nhiên là cậu bé không ăn, mà nhìn chằm chằm miếng thịt trong bát rồi không ngừng nuốt nước bọt, cảm giác như sắp vồ lấy trong giây lát.