[Thập Niên] Xuyên Thành Mẹ Của Vai Ác Thiên Tài

Chương 45: Chương 45: Nghe nói thịt dê, hoa quả ở Tây Bắc ngon lắm (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cuối cùng mẹ con em mong anh ở Tây Bắc đều thuận lợi và sớm về nhà.

La Sơ Hạ.”

“An An, mẹ đã viết xong thư hồi âm cho ba của con rồi nè, con thật sự không muốn ghi mấy chữ cho ba đọc sao?”

An An nghe cô nói như thế, cậu bé nhíu mày thật lâu rồi nói: “Không viết.”

Không viết thì không viết, cô xé một tờ trong vở tập viết của cậu bé ra là được rồi.

Ba con có nút thắt gì thì để cho hai người họ tự cởi thôi, Sầm Tranh Niên đã bốn năm năm rồi chưa về nhà, mặc dù anh có cống hiến lớn lao cho đất nước ra sao nhưng lại hoàn toàn không có trách nhiệm gì với gia đình của mình.

Sơ Hạ cất thư vào trong một bì thư dán miệng, rồi đưa cho Sầm Hoài An bỏ vào hộp thư dưới lầu.

Sau khi Sơ Hạ viết thư xong, nhân lúc thời tiết còn ấm áp nên tháo rèm trong buồng ra, cả ga giường, vỏ chăn trong phòng ngủ ra giặt.

Trước tiên, cô phơi đệm giường và chăn màn trên lan can bên ngoài căn phòng.

Sau đó bưng thau gọi Sầm Hoài An cùng đến phòng tắm.

Giặt ga giường và vỏ chăn là một chuyện rất cực nhọc, còn vào chủ nhật phòng tắm ở lầu hai cũng chật ních người đến đó vừa tắm vừa giặt giũ.

Cả một tuần trôi qua chỉ có hôm nay là thời gian nghỉ ngơi, nhưng mọi người vẫn bận rộn việc dọn dẹp nhà cửa đến hết ngày.

Những người phụ nữ trước kia chê cười Sầm Hoài An bây giờ nhìn thấy Sơ Hạ với Sầm Hoài An đang cùng nhau giặt ga giường, lập tức thay đổi cách nói của mình, khen cậu bé hiểu chuyện mới tí tuổi đầu đã biết giúp mẹ làm việc nhà.

Sơ Hạ cười đáp lời: “Đúng thế, tôi không gọi thằng bé đến đây, chỗ này thằng bé không nên ở. Chỉ là tại cơ thể của tôi không khỏe mạnh, còn thằng bé lại đau lòng người mẹ như tôi nên mới đến đây.”

Sầm Hoài An ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Sơ Hạ.

Rõ ràng là mẹ gọi mình đến mà!

Nhưng cậu bé cũng không nói gì, chỉ tiếp tục im lặng cúi đầu chà xát ga giường trên tay.

Chủ đề nói chuyện của những người này nhanh chóng chuyển sang đứa con của mình, có người thì nói con của mình ham chơi, cả tuần chạy đâu mất chẳng thấy mặt mũi nơi nào hết.

Có người thì nói con mình cũng như thế, cũng có người nói con gái mình rất biết chịu cực chịu khổ. Dù sao họ toàn khen con cái của người khác, chê trách và hạ thấp con cái của mình.

Các phụ huynh ở Trung Quốc toàn như vậy.

Trong phòng tắm này trừ Sầm Hoài An ra còn có vài cô bé cũng đang giặt quần áo, nhưng không có nhiều cũng chẳng có nam.

Sau khi phơi xong ga giường và vỏ chăn, Sơ Hạ cảm giác đã làm công việc đồng án cả ngày.

Cơ thể của cô rất yếu, kiếp trước cô không chỉ giặt quần áo mà thường xuyên theo ông nội lên núi hái thuốc, dù đi cả một ngày trời cũng thấy dễ dàng.

Cô lại ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, thuận tiện lấy một quyển sách toán học cấp một ra đọc.

Sầm Hoài An muốn ra ngoài chơi.

Nếu là lúc trước, cậu bé sẽ chẳng quan tâm đến ai mà muốn đi đâu thì đi đó.

Nhưng bây giờ không biết vì sao, không báo trước cho Sơ Hạ một tiếng sẽ khiến đáy lòng cậu bé thấy khó chịu.

Cậu bé chạy đến trước cửa rồi “lẹt xẹt” chạy về: “Mẹ ơi, con muốn đi ra ngoài.”

“Đi đi.” Sơ Hạ xua tay: “Đừng có rời khỏi khu nhà tập thể đấy.”

Đứa bé chỉ mới năm tuổi có tính ham chơi là chuyện bình thường, lúc trước Sơ Hạ không biết nên không cho cậu bé xíu giờ giấc giải trí nghỉ ngơi nào, toàn bắt cậu bé phải làm thật nhiều bài tập để thời gian qua An An sống rất khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.