[Thập Niên] Xuyên Thành Mẹ Của Vai Ác Thiên Tài

Chương 46: Chương 46: Nghe nói thịt dê, hoa quả ở Tây Bắc ngon lắm (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sơ Hạ không biết Sầm Hoài An chạy xuống lầu không đi chơi, mà chạy thẳng đến cái lỗ chó của bức tường ở khu nhà tập thể, kêu hai tiếng mèo.

Một đứa bé mặc bộ quần áo rách tươm như Sầm Hoài An trước đây chui ra, nhìn thằng bé này cũng tầm tám chín tuổi gì rồi nhưng trong mắt lại có sự liều mạng.

“Ồ? Nhỏ rách rưới gần đây sống tốt quá nhỉ? Hèn gì anh cứ bảo sao chẳng thấy mày đâu.”

Thằng bé này đi vòng quanh Sầm Hoài An một vòng, nhìn quần áo sạch sẽ trên người thằng bé mà lộ ra ánh mắt đầy hâm mộ.

Thằng bé muốn vươn tay ra sờ một xíu, đã bị Sầm Hoài An phản ứng mạnh tránh đi, nhìn thằng bé kia với ánh mắt như đề phòng trộm.

“Em đi học rồi.”

Thằng bé kia cũng không thèm để ý, rút tay về nói: “Sao mẹ mày lại cho mày đi học rồi?”

Sầm Hoài An lắc đầu, cậu bé vừa vui vừa lo lắng khi nhìn sự thay đổi của Sơ Hạ. Cậu bé luôn sợ một ngày nào đó bản thân tỉnh mộng, quay lại cái cảnh ăn không đủ no mặc không đủ ấm như trước kia.

“Xì! Thế mày còn cùng anh đi nhặt ve chai không?”

“Có.”

Sầm Hoài An không do dự mà cẩn thận cởi quần áo mới đang mặc ra, thay một bộ đồ rách rưới cũ nát trong ba lô rồi cùng bò theo thằng bé kia qua cái lỗ chó đó.

Đến lúc cơm trưa, Sơ Hạ lại ngửi được một mùi thối quắc trên cơ thể Sầm Hoài An, nó không phải là mùi mồ hôi.

Sơ Hạ múc một bát canh cá trích đặt trước mặt Sầm Hoài An, lơ đãng hỏi: “An An này, hôm nay con đã ra ngoài chơi những gì thế?”

Sầm Hoài An cẩn thận uống một ngụm canh cá, vị tươi mát làm cậu bé hận không thể rót hết cả chén canh vào bụng.

Sau khi cậu bé nghe Sơ Hạ hỏi lập tức cục đôi mắt xuống, ngón tay gõ gõ lên bát canh nói: “Bắn bi.”

Sơ Hạ liếc quần áo Sầm Hoài An mặc, hoàn toàn sạch sẽ, bắn bi phải quỳ dưới mặt đất nên quần áo không thể nào sạch tinh tươm như thế được.

Nhưng Sơ Hạ cũng không nói gì thêm, cúi đầu uống canh che đi suy nghĩ trong đáy mắt.

“Chiều nay con đừng ra ngoài chơi nữa, đi về nhà bà ngoại với mẹ một chuyến.”

Sầm Hoài An lập tức ngửa đầu lên, trong đôi mắt của cậu bé không giấu được sự hung ác giống như đôi mắt Sơ Hạ lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt sáng như sao của đám sói con.

“Con không đi!” Giọng điệu của cậu bé rất cứng cỏi.

Sơ Hạ nuốt thịt cá trích trong miệng nói: “Mẹ đi đòi tiền, con không đi thật à?”

Sầm Hoài An nhẹ cau chân mày lại, đôi mắt hiện lên vẻ không tin hỏi lại: “Mẹ thật sự đến đó đòi tiền sao?”

“Đúng rồi, thế con đi không?”

“Đi.” Sầm Hoài An không còn cảm thấy canh nóng nữa, mà uống một hết rồi múc thêm một bát.

Canh cá uống ngon ghê, cũng dễ uống như canh gà vậy.

Nếu như mình đang nằm mơ thì cứ nằm mơ thế này lâu một chút đi.

Sau khi nghỉ trưa xong, đến buổi chiều Sơ Hạ dẫn Sầm Hoài An đi tới khu tập thể của nhà máy dệt số một.

Lúc này, Sơ Hạ cũng không biết mấy giờ rồi nhưng mặt trời vẫn phát huy mạnh mẽ uy lực của mình như trước, dọc trên đường đi dù có đứng dưới bóng cây vẫn cảm thấy oi bức và khó chịu.

Cộng vào đó tiếng ve kêu văng vẳng không ngừng, càng khiến người ta cảm thấy nóng bức.

Nhà máy dệt số một không cách xa nhà máy số ba, nhưng đi bộ đến đó cũng cần mất đến hơn nửa tiếng đồng hồ.

Vì thế Sơ Hạ dẫn Sầm Hoài An lên thẳng xe buýt ngồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.