Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu chuyện này mà bị những người khác trong khu nhà tập thể biết được sẽ mắng cô là thứ phá sản, chút khoảng cách này mà cũng lên xe buýt ngồi cho bằng được.
Trên xe cũng nóng nhưng mà vẫn đi nhanh hơn với cuốc bộ mà.
Cấu tạo của khu nhà tập thể nhà máy dệt số một không khác gì mấy với nhà máy dệt số ba, nhưng nhà máy số một được xây dựng từ lâu, khu nhà tập thể và nhà ống nằm san sát nhau, thêm vào đó toàn là những căn nhà ống tối tăm và chật chội.
Chiều đến có rất nhiều người ngồi dưới bóng cây, cầm quạt phe phẩy nói chuyện.
Dù sao ở nhà nóng bức nhưng ở ngoài này vẫn còn hưởng được xíu gió.
Có người nhận ra Sơ Hạ nên nở nụ cười chào cô, Sơ Hạ cũng gật đầu đáp lại từng người.
Khi họ đi vào nhà ốc, không khí càng oi bức, chỗ này còn nóng hơn cả khu tập thể của cô với An An, thiết kế sắp đặt càng không hợp lý.
Nhưng mà chuyện này cũng bình thường, mấy loại nhà ống này rất thường thấy ở thời đại này.
Vương Ngọc Lan nghe tiếng đập cửa lập tức mở ra đã thấy Sơ Hạ với Sầm Hoài An, sửng sốt một lúc mới nở nụ cười tươi rói: “Sơ Hạ với An An đến đó à, vào nhà nhanh đi. Mẹ với ba của con đang nhắc đến con đây.”
Sơ Hạ không khách sáo mà bước vào: “Nhắc đến con vì sao không cho ông bà tiền à?”
“Sao mày lại nói chuyện với mẹ như thế?”
La Đại Phú là phụ thân của nguyên chủ, ông ta là một kẻ cực kỳ gia trưởng luôn theo đuổi câu nam ngoại nữ nội, không quan tâm chuyện gì trong nhà ngay cả mấy đứa con gái cũng không.
Lúc này ông ta đang ngồi trên ghế sô pha màu hồng gỗ, tay cầm một tờ báo không có đọc, nhíu mày nhìn Sơ Hạ với ánh mắt đầy uy nghiêm.
Vì ông ta từng ra đánh giặc nên trên cơ thể có mang một luồng khí hung dữ giết chóc, không ai trong anh chị em nguyên chủ và cả nguyên chủ không sợ ông ta.
Người ngồi đối diện với ông ta là anh cả của cô, một thằng con bảo bối của Vương Ngọc Lan.
Chị dâu cả nghe tiếng động lập tức bế đứa cháu hơn hai tuổi đi ra, từ đầu đến cuối những đứa em của cô cũng không xuất hiện.
Sơ Hạ không trả lời La Đại Phú mà bế Sầm Hoài An ngồi trên ghế sô pha.
Lúc cô gả đi không có một bộ ghế sô pha màu hồng gỗ, ngay cả TV, tủ lạnh trong căn phòng này đều là mua vào hai năm qua.
Hơn nữa mấy món này toàn lấy tiền của nguyên chủ ra mua, nhưng nguyên chủ bị đói chết và An An bị đói bụng đến mức thiếu dinh dưỡng.
Đám người này toàn là kẻ đã hại chết nguyên chủ!
Sơ Hạ nắm tay mình để bản thân tỉnh táo, nhìn Vương Ngọc Lan: “Mẹ này, mấy năm nay mẹ mượn tiền con nên trả lại rồi. Còn anh cả, lấy tiền em nuôi cả nhà mình đấy, xài tiền có sướng không?”
Chị dâu cả La nghe thế, tức giận quát: “La Sơ Hạ! Mày cố ý gây chuyện đúng không? Ai tiêu tiền của mày hả? Sao mày luôn tạt hết thứ bẩn thỉu lên người bọn tao vậy?”
Sơ Hạ không quan tâm đến cô ta, chỉ nhìn Vương Ngọc Lan hỏi: “Mẹ, mẹ nói gì đi chứ?”
“Sơ Hạ, tình hình hiện tại của ba mẹ con cũng biết rồi, chẳng lẽ con muốn ba với mẹ khó xử chết sao?”
Vương Ngọc Lan nói xong, đưa ánh mắt cầu xin giúp đỡ sang cho La Đại Phú. Cuối cùng, La Đại Phú chịu không nổi dáng vẻ này của Vương Ngọc Lan, chỉ cần bà ta để lộ dáng vẻ này, dù bà ta có đúng hay sai thì ông ta đều luôn đứng về phe bà ta.
“La Sơ Hạ, mày nói bậy bạ gì đấy?” La Đại Phú trợn trừng đôi mắt trâu lên, trong mắt toàn là sát khí không giống như ông ta đang nhìn con gái mà nhìn kẻ thù hơn.