Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỉ có hai cái bát, Sầm Hoài An gật đầu, cầm bát lên đi thẳng vào phòng nước.
Có hàng xóm ngồi xổm ở trong hàng hiên bên ngoài ăn cơm, cười trêu ghẹo “Sơ Hạ, con nít năm tuổi có thể rửa bát rồi sao? Không phải là cầm bát đập bể chứ.”
“Không đâu.” Giọng điệu Sơ Hạ bình tĩnh: “Chỉ là bể thôi mà, bể thì mua cái khác là được rồi, trẻ con không thể học lười biếng được.”
Vẫn đắng như cũ, lại không thể ăn ngọt, sợ lại trôi hết thuốc.
Sầm Hoài An nhỏ hơn tuổi phải đi học tiểu học, nhưng nhà máy dệt số 3 có một lớp học Dục Hồng trong khu vực nhà máy, nhiều trẻ em trong khu nhà ở cho nhân viên đã được gửi đến đó.
Nhất là đối với những đôi vợ chồng công nhân viên không có người trông con, mới có một tuổi đã đưa con qua đó, đây cũng là không có cách nào.
Nguyên chủ trước đó cũng muốn đưa qua đó.
Nhưng mẹ cô ta nói rằng lớp học Dục Hồng cũng chả có tác dụng gì, đó cũng chỉ là chỗ trông trẻ, bà ta sẽ trông giúp, chỉ cần đưa tiền cho bà ta là được.
Sau đó, khi Sầm Hoài An hiểu chuyện, cậu biết rằng bà ngoại đối xử với mình không tốt, nên cậu sống chết cũng không chịu đi theo Vương Ngọc Lan.
Vương Ngọc Lan viện nhiều lý do khác nhau để lấy tiền của nguyên chủ, vì vậy việc gửi cậu đến lớp học Dục Hồng cũng bỏ mặc luôn.
Nhưng hôm nay Sơ Hạ sẽ đưa Sầm Hoài An đến lớp học Dục Hồng, hôm qua cô không đi làm ở nhà máy, hôm nay không đi thì không biết nói lại thế nào.
Mang theo đứa nhỏ nhất định không ổn, để cậu ở nhà cô cũng không yên tâm, lỡ như Vương Ngọc Lan lại đến, Sầm Hoài An đối chọi với một người lớn như vậy nhất định sẽ chịu thiệt thòi.
Chẳng bẳng gửi cậu đến lớp học Dục Hồng.
Lớp học Dục Hồng chỉ thu phí hai tệ, không có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, khi công nhân viên chức nghỉ thì lớp học Dục Hồng cũng được nghỉ, dù sao cũng là do nhà máy làm vì sự thuận tiện của nhân viên.
Vì vậy, khi Sơ Hạ đưa Sầm Hoài An đến đó, người ta cũng chỉ nói rằng họ sẽ thu tiền theo quý khi tham gia lớp học, lúc trước không tham gia học họ cũng sẽ không giảm tiền phí thu.
Sơ Hạ đồng ý, lớp học Dục Hồng thu nhận Sầm Hoài An.
Sầm Hoài An từng ghen tị với những đứa trẻ tham gia lớp học Dục Hồng, cảm thấy rằng khi ở trong đó nhất định rất hạnh phúc.
Nhưng khi được mẹ dẫn vào, thấy tiếng trẻ con khóc, cô giáo không dỗ được, tiếng ồn ào đến điếc cả tai, cậu cảm thấy thật đáng sợ, một chút hâm mộ với những đứa trẻ được lên lớp học Dục Hồng cũng không còn.
Nhưng đã trả tiền rồi.
Sầm Hoài An năm tuổi được xếp vào lớp chồi, những đứa trẻ cùng lớp đều lớn hơn cậu nên không có nhiều tiếng khóc, thế là cậu bèn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sơ Hạ nhìn những đứa trẻ trong lớp chồi, giáo viên chỉ vào một chiếc ghế trống ở hàng sau cho Sơ Hạ “Từ giờ trở đi, đó sẽ là chỗ ngồi của Sầm Hoài An.”
“Vâng, làm phiền cô giáo rồi.”
Trước khi đi, Sơ Hạ nhét một nắm kẹo vào túi của Sầm Hoài An, nhỏ giọng dặn dò: “Nhớ chia kẹo cho những bạn khác nhé.”
Sầm Hoài An gật đầu với một tiếng “vâng”, nhưng thực tế cậu không nghe thấy những gì mẹ mình nói, cậu bé chỉ tập trung vào viên kẹo mà thôi.
Kẹo sữa, tất cả đều là kẹo sữa.
Sơ Hạ vừa đi, cậu bé nhanh chóng nhét một viên vào miệng trước khi vào lớp học Dục Hồng.
Về phần chia cho những bạn nhỏ khác cậu không hề nghe thấy.
Sau khi Sơ Hạ đi ra, cô liền đi thẳng đến chỗ làm.