Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sự phân công lao động của công nhân dệt trong các nhà máy dệt là khác nhau. Sơ Hạ ở phân xưởng sợi nhỏ, đôi tay phải nhanh nhẹn khi xử lý các loại chỉ đan chéo nhau trong khi máy đang chạy.
Công việc này nghe có vẻ không dễ dàng và rất dễ bị bỏng tay, đặc biệt là thử thách tính kiên nhẫn và cẩn thận của con người.
Nói thật là công nhân dệt may có rất nhiều xưởng, không có nghề nào là không vất vả, nhưng mức độ vất vả thì khác nhau.
Ngay khi Sơ Hạ tiếp nhận công việc, cô biết mình không thể làm được.
Cô có ký ức của nguyên chủ, nhưng không có kỹ thuật của nguyên chủ, cô thử qua một lần, nhưng ngay cả đầu dây nối cũng tiếp không được, thiếu chút nữa còn làm bỏng tay.
Nữ nhân viên bên cạnh kỳ quái nhìn cô: “Sơ Hạ, cô sao vậy? Hôm qua cô không tới, hôm nay cô tới còn không làm được việc?”
Sơ Hạ xoa xoa ngón tay, cười yếu ớt với cô ấy nói: “Người tôi còn yếu, vẫn chưa khôi phục tốt.”
Nói xong cô liền đi gặp tổ trưởng xin nghỉ, nếu không xin nghỉ sẽ bị lộ ngay khi làm việc.
Sắc mặt tổ trưởng có chút khó coi, nhưng vẫn cho phép nghỉ, tiện thể còn có nghỉ phép ngày hôm qua.
“Ngày hôm qua cô bỏ bê công việc, hôm nay thì xin nghỉ, ngày mai lại xin thì tôi sẽ không chấp nhận nữa, cô tự mình đi tìm quản đốc đi!”
Đứng bên ngoài xưởng, trong lòng Sơ Hạ phát sầu: Cô không thể làm công nhân dệt may, đừng nói đến tay nghề, với cường độ làm việc như này thì thân thể cô cũng chịu không được.
Một nữ công nhân bình thường suốt ngày đau lưng mỏi gối, huống hồ là cô.
Nhưng nếu cô không làm công nhân dệt may, cô có thể làm cái gì để sống?
Nguyên chủ tốt nghiệp cấp ba, mẹ cô ta lại trọng nam khinh nữ như vậy, nhưng sao cô ta và chị cả của mình đều có thể học đến cấp ba.
Bởi vì bà Vương Ngọc Lan muốn bán hai cô con gái của mình với giá tốt.
Tốt nghiệp cấp ba, cộng với ngoại hình xuất sắc của hai chị em, Vương Ngọc Lan tự tin rằng bà ta sẽ gả họ cho một người có gia cảnh tốt hơn, sẽ quay lại giúp đỡ nhà mẹ đẻ.
Chị cả của Sơ Hạ và người mà chị ấy kết hôn thực sự tốt như Vương Ngọc Lan mong đợi.
Chị gái của cô kết hôn với con trai của bí thư nhà máy dệt, nguyên chủ có thể kết hôn với Sầm Tranh Niên vì dựa vào quan hệ của ba nguyên chủ.
Ba La là quân nhân xuất ngũ, hồi đó ông học cùng lớp với ba của Sầm Tranh Niên, ông cũng đã cứu mạng ba của Sầm Tranh Niên, vì thiếu mất một tay nên buộc phải rời quân ngũ.
Bằng cách này, vì ân cứu mạng cộng với có lòng tính kế, thừa dịp gia đình họ Sầm hồi hương tế bái người thân, nguyên chủ với Sầm Tranh Niên gặp nhau, rồi định mối hôn sự, chưa đến một năm thì đã kết hôn.
Bây giờ Sơ Hạ biết ơn nguyên chủ có bằng cấp ba, ít nhất cô còn có thể lựa chọn con đường thi vào đại học.
Cô biết rằng thời đại này thực sự là thời điểm tốt nhất để đi biển, trong tương lai, nền kinh tế sẽ cởi mở hơn, chắc chắn sẽ có vô số cơ hội ở Quảng Châu và Thâm Quyến.
Nhưng Sơ Hạ cũng biết mình không có năng lực kinh doanh.
Phụ nữ làm ăn trong thời đại này rất khó, cần khéo léo, biết uống rượu, cần có thủ đoạn mạnh mẽ để tự bảo vệ mình thì mới có thể mở rộng các mối quan hệ.