Ở đây, ta ở Bạch Hạc cung, còn Dương tỷ ở Ngọc Lan cung, hai cung ở cách khá xa nhau nên ta có thể tạm thời không phải gặp nàng.
Bạch Hạc cung khá rộng rãi, trước cung còn có một khu hoa viên nho nhỏ, rải gạch sỏi trắng toát, đủ loại hoa thơm cỏ lạ. Từ khi mặt trời vừa nhú ta đã phải dậy, rồi được mười cung nữ giúp tắm rửa, gội đầu... Ta nghe kể sơ qua mà đã chóng mặt, nào là nước tắm phải cho đủ hai mươi loại cánh hoa, mười loại lá, năm loại bạch quả rồi pha với lượng nước vừa đủ, không nóng không lạnh mới phát huy được hết công hiệu, gội đầu xong còn phải mátxa, tỉa lông mày, uốn lông mi, tô son, vẽ mắt, sửa móng tay, mát xa chân,... Làm xong xuôi thì mặt trời cũng đã lên hết, nhưng còn phải chọn y phục, người hầu. Ta vốn thích màu trắng, nên trong tủ của ta chỉ có một màu trắng toát. Chọn lấy một bộ y phục ba lớp trắng xanh, ta thong thả ngồi vào bàn trang điểm, chờ những nô tỳ khác đến vấn tóc.
“Nô tỳ tham kiến nương nương”
“Bình thân”
Năm nô tỳ đó phối hợp thuần thục với nhau bày lên bàn rất nhiều trâm cài lấp lánh đủ hình dạng màu sắc, ta lại vốn thích những thứ lấp lánh, chỉ muốn vơ hết lấy cài lên đầu. Ta biết, đường đường là một vị nương nương cao quý mà lại có những suy nghĩ này thật là mất mặt... Nhưng nhìn những cung nữ này, ta lại nhớ tới Xuân Nhi, khiến cho tâm trạng đang vui lại đột ngột chuyển xấu.
“Nương nương, người vừa ý chiếc nào ạ?” - một nô tỳ đứng cạnh ta lên tiếng
Ta tuỳ tiện cầm một chiếc trâm lên, những đường nét đỏ tươi quấn quanh bông hoa xanh ngọc, hai màu sắc đối lập với nhau, vừa quỷ dị vừa trang nhã, nhưng lại hoà hợp đến bất ngờ. Ta lại nghĩ, nếu ta và tứ tỷ cũng hoà hợp được như vậy thì tốt biết bao, ít ra ở đây cũng không chỉ có một mình.
Thấy ta không nói gì, cung nữ kia lại hỏi :
“Nương nương, người có phải vừa ý cây trâm này?”
Ta gật đầu, tiện tay đưa chiếc trâm cho cung nữ kia.
Nàng cung kính nhận lấy, rồi mỗi người lại một việc... Ta thư thái thả lỏng người, tận hưởng một chút yên tĩnh.
“A!”
Ta giật mình mở mắt, nhìn về phía vừa phát ra tiếng động : một cung nữ ngã sõng soài trên sàn, đang hoảng sợ ngồi dậy, vội vàng quỳ xuống :
“Nô tỳ đáng chết... mong nương nương tha tội... nô tỳ không cố ý...”
Bên cạnh cung nữ kia, những chiếc trâm lúc nãy còn đang ở trên mặt bàn giờ đã vương vãi tung toé, cái thì mất mặt đá đính trên, cái thì gẫy, một số cái còn yên vị trên người ta. Khăn trải bàn cũng bị nàng kéo xuống.
Ta nhìn cung nữ đang quỳ dưới đất kia, thấy rõ trên gấu váy nàng có một vết giày to tướng.
“Tất cả ra ngoài, ngươi ở lại” - ta làm ra vẻ tức giận ra lệnh, mắt vẫn nhìn cung nữ kia.
“Nương nương, có cần nô tỳ gọi người đến xử lý cung nữ này...”
“Bản cung nói ra ngoài. Ngươi muốn kháng lệnh?”
Cung nữ kia sợ hãi vội vàng hành lễ rồi lui ra ngoài. Thấy bọn họ ra ngoài hết, ta mới đỡ cung nữ còn quỳ dưới đất dậy :
“Đứng lên cho bản cung”
Cung nữ kia len lén ngẩng đầu lên, thấy ta đang nhìn nàng lại sợ hãi cúi xuống.
“Bản cung biết ngươi bị hại, sẽ không trách phạt ngươi”
Cung nữ kia nghe vậy lập tức ngẩng mặt lên :
“Thật sao ạ?”
Ta cố nén cười. Vẻ mặt ngơ ngơ như bò đội nón này quả thực rất buồn cười!
Ta kéo tay nàng đứng lên, nàng lại hoảng hốt hất tay ta ra. Ý thức được mình vừa làm gì, nàng lại quỳ xuống :
“Nương nương.. nô tỳ biết lỗi...nô tỳ lỡ tay..”
“Đứng lên, ta đã nói sẽ không trách phạt ngươi”
Ta lại kéo nàng lên, mới ngày đầu vào cung đã gặp phải cảnh tượng này, vậy sau này phải làm sao?
“Ngươi tên là gì?”
“Nô.. nô tỳ là Hồng Hạnh..”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Dạ, năm nay nô tỳ mới tròn mười lăm..”
“Vậy sao? Bản cung cũng vậy”
“Dạ?”
Nàng kinh ngạc bởi cách nói chuyện không phân biệt giai cấp của ta, quên cả phép tắc ngẩng mặt lên.
Ta thở dài, mở miệng hỏi tiếp :
“Ngươi mới đến sao?”
“Dạ không ạ, nô tỳ là cung nữ làm việc dọn phòng cho các nương nương ở những cung khác, tính cả Bạch Hạc cung này là cung thứ mười lăm. Vì hôm nay cung nữ vấn tóc cho nương nương có việc phải nghỉ nên Lý đại nhân cử nô tỳ đi thay ạ”
“Ngươi làm việc dọn phòng này đã bao lâu rồi?”
“Bẩm nương nương từ khi nô tỳ nhập cung lúc mười tuổi ạ”
“Năm năm nay ngươi chỉ làm công việc dọn phòng sao? Chưa từng hầu hạ nương nương nào à?”
“Dạ”
Ta nghĩ, nếu Hồng Hạnh đã làm công việc dọn phòng lâu như vậy, chắc chắn sẽ rất thông thạo đường lối trong cung, có lẽ sau này sẽ có ích cho ta. Nàng còn chưa từng tiếp xúc với vị nương nương nào, sẽ loại bỏ được khả năng nàng là người của kẻ khác cài vào chỗ ta.
“Được rồi, Hồng Hạnh, sau này ngươi hãy ở lại hầu hạ ta, bản cung sẽ không bạc đãi ngươi. Những lúc không có ai ngươi cũng có thể nói chuyện với ta như một người tỷ muội, được không?”
“Đa tạ nương nương quan tâm!”
Nàng mừng rỡ, lao vào ôm ta, vứt hết mọi cung qui cung nghi ra sau đầu. Ta phải hắng giọng mấy cái, nàng mới buông ta ra.
Nàng lại quì xuống đất :
“Đa tạ nương nương quan tâm, nô tỳ từ nhỏ đã là cô nhi bị cha mẹ bỏ rơi, một lần giúp đỡ một vị quan trong triều mà được tiến cung làm cung nữ...chưa có ai đối tốt với nô tỳ như thế này...”
Ta nhìn nàng:
“Được rồi, không cần tự xưng là nô tỳ nữa, cứ xưng ta được rồi, đứng lên đi”
Nàng còn đang định đa tạ thêm thì có tiếng hét:
“Ngọc Lan cung cháy rồi, cháy rồi, mau đến dập lửa!”
Ngọc Lan cung? Không phải cung của tứ tỷ sao?