Thập Nữ

Chương 8: Chương 8: Yến Hạnh




Sau khi hồi cung, ta ngồi trong khu hoa viên trước Bạch Hạc cung, suy nghĩ về chuyện Hoàng Hậu. Hôm nay đáng ra phải đến thăm mẫu thân của Yến Hạnh, mà lại như thế này. Đúng là ngày nào cũng có bất ngờ.

“Ngọc tỷ”

“Yến Hạnh, ta thất hứa với ngươi, ta xin lỗi. Tối chúng ta đi có được không?” - ta không cần quay lại cũng biết đó là Yến Hạnh, làm gì có cung nhân nào lại chỉ gọi hai chữ Ngọc tỷ như thế?

“Nương nương quên sao? Mẫu thân ta không ở trong cung” - giọng nói của nàng ẩn chứa sự buồn bã sâu kín, rất nhanh đã biến mất

Ta giật mình quay lại:

“Ở ngoài cung sao?”

“Nô tỳ chưa nói với nương nương sao? Mẫu thân ta ở ngoài cung”

“Ngươi... không biết là ra khỏi cung phải có sự đồng ý của Hoàng Thượng sao?” - ta cảm thấy thật là bất lực, chẳng lẽ Yến Hạnh lại không biết!

“Đối với nương nương, xin một lệnh bài ra ngoài có gì khó?”

Ta nghĩ một lúc, dù sao ta vào cung cũng đã gần một tuần lễ rồi, không biết các vị nương nương khác như thế nào nhưng ta mới một lần nhìn qua long nhan. Thôi nhân dịp này nhìn lần nữa vậy.

“Được rồi, trang điểm cho ta, chuẩn bị đến Cửu Long cung”

-----------------------------------

Cửu Long cung:

“Hoàng Thượng, Lý phi nương nương cầu kiến”

“Lại thêm một người nữa sao? Hôm nay đã sáu người rồi! Cho nàng ta về”

“Nhưng Hoàng Thượng, Lý phi vào cung đã lâu mà mới diện kiến Hoàng Thượng một lần...”

“Một lần chưa đủ sao?”

“Nhưng Lý phi cấp bậc cao, lại một tuần rồi....”

“Rồi rồi, cho nàng ta vào”

Ta bước vào:

“Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn thọ vô cương”

“Được rồi, bình thân. Lý phi đến có chuyện gì?”

Thấy ngữ khí Hoàng thượng như muốn đuổi khách, ta cũng tự biết cần nói nhanh cho xong:

“Xin Hoàng thượng ban cho thần thiếp thẻ bài bạc”

“Được rồi, của nàng đây, đi đi, nhanh lên” - nhanh chóng rút thẻ bạc nhét vào tay ta

Xong, hắn liền đẩy đẩy ta ra ngoài, đóng cửa cái rầm. Ta đành phải đứng ngoài cửa hét vọng vào :

“Đa tạ Hoàng thượng, thần thiếp cáo lui, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế...”

Ngay lập tức có tiếng hét vọng ra:

“Bình thân, không cần nói gì nữa, đi đi!”

Ta hét lại:

“Hoàng thượng, vậy thần thiếp đi nhé!”

“Được rồi, trẫm nghe rồi, trẫm không điếc!”

“Thần thiếp biết người không điếc mà, thần thiếp đi đây”

“....”

Một lúc sau cũng không nghe thấy gì, ta mỉm cười vui vẻ nhảy chân sáo về cung. Ta cũng chưa muốn mất đầu nhưng nói thật thì nói chuyện với Hoàng thượng vui thật.

Và, ta không biết rằng, chỉ một lúc sau toàn bộ bình hoa gốm sứ trong Kim An điện đã không cánh mà bay...

Đây là vương triều Mộ Dung thứ mười sáu, Hoàng đế đương triều là Mộ Dung Thánh Anh, năm nay vừa tròn hai mươi hai tuổi, lên ngôi năm mười hai tuổi. Ngoài ra còn có hai vương gia và một quận chúa. Vương gia Mộ Dung Thánh Ly hơn Hoàng đế hai tuổi, là một cao thủ võ lâm trên giang hồ, học võ từ năm ba tuổi, nhưng lại hết sức quan tâm tới ngôi vị Hoàng đế. Vương gia Mộ Dung Thánh Khuynh kém Hoàng đế ba tuổi, ngây thơ, không biết gì về việc triều chính, tính cách khá nông nổi, thường hành sự theo cảm tính. Quận chúa Mộ Dung Thánh Thu là song sinh với vương gia Mộ Dung Thánh Khuynh, là nữ nhi duy nhất ba đời, cầm kì thi hoạ đã tinh thông từ lâu, là tài nữ đệ nhất kinh thành. Ngoài ra Hoàng thượng từ nhỏ đã mắc một căn bệnh kì lạ, thể chất yếu đuối, không thể tập võ công. Nhưng còn có một tin vui, ở đây không cấm nữ nhi luyện võ công, luyện độc, chỉ cần không gia nhập Ma giáo thì luyện gì cũng được. Đó là tất cả những gì ta nghe Yến Hạnh kể. Vậy từ nay về sau có thể tự do ra vào Dược Y viện lấy thuốc rồi. Không phí công ta chăm chỉ tập luyện lúc còn ở phủ Thừa Tướng. À, mà tại sao thừa tướng đại nhân lại cấm ta luyện độc, mà Hoàng thượng lại cho phép nhỉ? Thật khó hiểu.

Cuối cùng thời hạn bảy ngày cũng đã đến. Ta quyết định sẽ không nghĩ nhiều nữa, từ chối luôn. Xem tình hình hôm ấy và trong mấy ngày qua, Hoàng hậu có vẻ không cần ta, chỉ có Phong Hiền phi cần, ta cũng chẳng biết tại sao. Ta không muốn đối đầu với Phong Hiền phi, nhưng việc nàng theo Hoàng hậu thì ta không quản được. Thôi thì phải gió chiều nào ta che chiều ấy thôi.

Ta đến thẳng Phượng Uyển cung của Hoàng Hậu, đưa ra lời từ chối. Nàng nghe xong có vẻ không vui, nhưng chẳng nói gì, phẩy tay ra hiệu ta có thể về.

Trên đường đi, nhớ đến sự yên tĩnh của khu ngự uyển trước Cửu Long cung, ta nghĩ muốn ghé qua một chút. Thật đúng là xui xẻo, lại gặp Lê Thục phi và tứ tỷ ở đó. Trong ấn tượng của ta ở buổi diện kiến Hoàng hậu lần đầu tiên, Lê Mai Linh đúng là một kiểu phi tần ỷ sủng sinh kiêu, coi trời bằng vung. Ta hành lễ cho có lệ, xong nhanh chóng đi thẳng.

“Lý phi, bản cung hình như chưa cho ngươi bình thân”

Ta cảm thấy thật là muốn tự tát vào mặt mình, có vậy mà cũng quên. Thục phi tất nhiên không bỏ qua cơ hội đó:

“Ai nha, Hoà phi à, tội vô lễ với người có cấp bậc cao hơn thì phải xử phạt như thế nào?”

Ta nhìn nàng. Việc này cùng lắm cũng chỉ bị phạt một chút, không đáng kể, vậy mà tội vô lễ này nếu nhẹ thì phải chép nữ huấn, quỳ vài canh giờ, nặng thì có thể bị hạ một bậc, từ hành bốn xuống hàng năm. Ta biết tứ tỷ cũng chẳng quý mến gì ta, nên rất thức thời quỳ xuống:

“Lý Minh Ngọc ngu xuẩn không hiểu lễ nghĩa, mong các nương nương tha tội”

Chát.

“Muốn bản cung tha tội cho ngươi à? Cũng được, chỉ cần ngươi chịu quỳ xuống hôn giày bản cung, ta sẽ tha tội cho ngươi. Thế nào?”

Lê Thục phi này nhìn liễu yếu đào tơ mà khoẻ thật. Cái tát này cũng không hề nhẹ chút nào.

Bây giờ ta mà hôn giày Thục phi thật thì có lẽ chúng sẽ cho ta là một kẻ tham sống sợ chết, sau này sẽ càng nhiều người làm vậy, có lẽ còn quá đáng hơn. Còn nếu nói không, Thục phi chẳng khó gì mà gắn thêm cho ta vài cái tội nữa. Thế này thì im lặng cũng chẳng được, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.