Hôm nay ta quyết định đi đến Thượng Cung cục tìm Thẩm tổng quản. Tất nhiên là về chuyện của Hồng Hạnh.
“Nô tỳ thỉnh an nương nương”
Nghe nói trong cung có một giai thoại danh bất hư truyền là : vô tình vô đối như Hoàng Thượng, độc ác vô đối như Hoàng Hậu, 'ngây thơ' vô đối như phi tần, và nghiêm túc vô đối như Thẩm tổng quản. Tất cả ta đã tự mình kiểm nghiệm rồi, chỉ còn Hoàng Thượng thôi. A, lạc đề...
“Bình thân. Ta đến để hỏi về chuyện của Hồng Hạnh”
“Nô tỳ đã biết. Đây là tất cả những ghi chép tỉ mỉ nhất về Hồng Hạnh” - bà dâng lên cho ta một đống sổ sách, xem ra thân thế Hồng Hạnh không chỉ như ta nghĩ, có lẽ ta sẽ về hỏi nàng sau.
“Ta không đến vì chuyện đó. Từ nay sửa từ Hồng Hạnh thành Yến Hạnh đi” - dù sao giờ nàng cũng đã là người của ta rồi, nghi ngờ cũng chẳng có ích gì cả.
Ta cùng Yến Dung hồi cung. Bỏ qua việc này đi, đầu tiên phải chữa bệnh cho mẹ nàng trước đã.
“Nô tỳ bái kiến nương nương”
“Nô tài bái kiến nương nương”
Tiểu Tâm Tiểu Minh và Hồng Hạnh đã đứng trước cung từ khi nào. Hai tên kia ta có thể hiểu được, nhưng thực sự Hồng Hạnh - giờ là Yến Hạnh đã thay đổi rồi sao? Về chuyện này ta không tin tưởng nàng lắm, hay có thể vì ta đã đồng ý chữa bệnh cho mẫu thân nàng? Càng ngày càng rắc rối. Trong Hậu cung này, một tiểu cung nữ mà đã lằng nhằng như vậy, có lẽ tham vọng của ta sẽ không dễ thực hiện.
Ta lướt qua bọn họ, đi thẳng vào trong khu hoa viên. Trên bàn đá hoa, Phong Hiền phi đã ngồi từ bao giờ.
“Thần thiếp thỉnh an Hiền phi nương nương” - ta khẽ cúi xuống. Không biết tại sao, ta cảm thấy ở bên vị Hiền phi này rất thoải mái, có lẽ vì nàng có thứ mà không phi tần nào ở đây có được : sự ngây thơ thuần khiết.
“Lý phi, muội đừng khách khí. Lại đây ngồi với tỷ đi”
Phong Hiền phi xưng tỷ với ta ư? Thật là kì lạ. Tuy ta biết nàng không có tâm cơ, nhưng sống lâu năm trong Hậu cung này nên không thể tránh khỏi sự đề phòng, cảnh giác.
“Hiền phi có gì căn dặn thần thiếp?”
“Đừng khách sáo với ta. Ta chỉ là tiện đường ghé qua thăm muội thôi”
Phong Hiền phi nhẹ nhàng cầm tay ta, viết từng nét : cung nhân
Ta ngay lập tức hiểu ý nàng, phẩy tay ra hiệu cho đám cung nữ. Bọn họ đi ra hết, ta lại nhìn Phong Hiền phi định mở miệng, nàng đã đặt một ngón tay chặn môi ta, tất nhiên đám cung nhân kia không thể thấy được, miệng vẫn cười hỏi ta như cũ. Ngón tay nàng lại di chuyển : chúng ta ra Ngự Hoa viên.
Ta mặc dù không hiểu gì hết, nhưng thấy Phong Hiền phi làm vậy cũng biết đây là một chuyện không hề đơn giản. Ngự Hoa viên ở ngay trước cung Cửu Long của Hoàng Thượng, mà người lại thích yên tĩnh, cho nên bình thường ở đây rất vắng người, chỉ có vài cung nhân đi lại. Phi tần khi vào cũng chỉ được mang theo một cung nữ mà thôi.
Ta và Hiền phi đi trước, theo sau là Yến Dung và Thu Hiền - cung nữ thân cận của nàng. Nàng nghiêm túc nhìn ta :
“Ta có chuyện muốn nói với muội. Về Hoàng Hậu”
Ta giật mình:
“Hoàng Hậu sao?”
“Tại sao không thể là bản cung? Lý Phi?” - Hoàng Hậu đột nhiên xuất hiện, trên môi là nụ cười nguy hiểm
“Thần thiếp thỉnh an Hoàng Hậu nương nương”
“Bình thân”
Hoàng Hậu thu lại nụ cười, nhìn đám cung nữ phía sau:
“Các ngươi lui cả đi”
Chờ bọn họ ra hết, Phong Hiền phi hỏi ta:
“Lý phi có muốn về phía chúng ta không?”
“Nương nương nói gì thần thiếp không hiểu?” - ta nhìn sang Hoàng Hậu
“Lý phi, muội có đồng ý về phía ta không? Ngoài Phong Hiền phi, còn có Lam tần và Lục Quý cơ”
Chuyện chia phe phái trong Hậu cung này ta đã biết. Có bốn phe chính là của Hoàng Hậu - Hoàng An Phượng , Nghi Hoàng Quý phi - Nghi Diệu, Hồng Phi - Hồng Thanh Á và Liên Triêu phi - Liên Ngân Hà. Những người khác cũng chọn cho mình một phe chắc chắn, ngoài ra còn một số người trung lập, không theo phe nào hết. Ta cũng từng nghĩ qua chuyện này, lúc đó hơi nghiêng về phía Liên Triêu phi. Ta nghĩ Hoàng Hậu chức vị cao nhất, dựa vào gia thế như vậy không cần thực lực cũng có thể tạo một phe phái riêng. Nghi Hoàng Quý phi tuổi còn trẻ đã có thể leo lên được vị trí cao như vậy, trong Hậu cung này dưới một người trên vạn người, lại là sủng phi hiện tại của Hoàng Thượng, vào phe nàng rồi làm sao chắc chắn một ngày kia sẽ không bị đá ra? Vốn dĩ nàng đã có thể tự đứng vững trong Hậu cung này, việc triêu nạp thêm người chỉ để những phe khác không còn cơ hội phát triển mà thôi. Liên Triêu phi là một phe khá chắc chắn, nàng là người có tài trí hơn người, lại thêm những người khác trong phe mỗi người một ưu điểm, vẫn có thể đứng vững được ở đây. Còn Hồng phi chức vị không cao, hậu thuẫn bình thường, mà có thể đứng đầu một phe, lại đủ sức tranh đấu cùng Hoàng Hậu và các Quý phi khác, chứng tỏ tâm cơ của nàng cực lớn, tham vọng cùng trí thông minh không phải loại tầm thường, tầm nhìn sâu rộng. Nhưng người càng thông minh sẽ càng gây sự chú ý. Nàng không có gia thế, chỉ cần một biến cố đã có thể huỷ hết phe của nàng, rất không chắc chắn. Nhưng Hoàng Hậu đã mở lời trước, ta có nên từ chối không?
“Chuyện này..thật đường đột. Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp bảy ngày sau sẽ trả lời lại người” - ta kéo dài thời gian
“Được. Lý phi cứ vậy đi”