Thập Nữ

Chương 6: Chương 6: Thật giả lẫn lộn




Sau khi mọi người ra ngoài, ta nhìn Hồng Hạnh :

“Tại sao ngươi lừa bản cung? Bản cung bạc đãi ngươi sao?”

Nàng nhẹ nhàng quỳ xuống, trên mặt không một nét sợ hãi :

“Nương nương không làm gì sai cả. Là nô tỳ sai. Nô tỳ đã từng là tâm phúc của Hoàng Hậu, được người cài vào đây để theo dõi nương nương”

“Tại sao lại theo dõi ta?”

“Với bất cứ phi tần nào, Hoàng Hậu cũng đều làm như vậy”

Sau mỗi lời nàng thốt ra, ta đều kinh ngạc đến không thể tin vào tai mình. Nàng đóng kịch cũng thật giỏi. Ai mà tin được ta còn định lấy người của kẻ khác làm tâm phúc của mình?

“Tại sao ngươi lại nói với ta những chuyện này?”

“Nô tỳ biết khó tránh được cái chết, chỉ vì những ngày qua người đối xử với ta rất tốt, cho người biết cũng không sao”

Sau một hồi bình ổn lại tâm tư, ta quyết định:

“Hồng Hạnh, từ bỏ Hoàng Hậu, đến làm người của ta đi”

Nàng vẫn rất bình tĩnh:

“Không thể được”

Ta nheo mắt:

“Tại sao? Hoàng Hậu uy hiếp ngươi sao? Hay bổng lộc của Hoàng Hậu cao hơn của ta? Yên tâm, ta vẫn sẽ giữ lời hứa, chỉ cần ngươi đến làm người của ta”

“Nương nương không sợ ta sẽ lại bán đứng người sao?” - Hồng Hạnh ngẩng mặt lên, cười cười

“Không. Ta biết ngươi rất trung thành với chủ tử” - ta quyết định đấu cùng nàng, xem ai sẽ là người thua cuộc trước

“Nhưng người không phải là chủ tử của nô tỳ!”

Hồng Hạnh gần như đã hét lên. Ta nhìn thấy trong mắt nàng sự phẫn nộ, mất kiên nhẫn, và cả bất lực.

“Hoàng Hậu đối xử với ngươi có tốt hơn ta không? Có đáng để ngươi hi sinh vì nàng không? Chỉ cần ta có thể, ngươi muốn gì cũng được”

Hồng Hạnh nhìn thẳng vào mắt ta :

“Cái gì cũng có thể sao?”

“Chỉ cần ta có thể”

Hồng Hạnh tự mình đứng dậy, bước đến bên ta, nói nhỏ vài câu. Ta gật đầu, phẩy tay ra hiệu đám người kia lui ra ngoài.

“Được rồi, ngươi muốn gì?”

“Thuốc giải của độc Kì Thu, người có làm được không?” - Đôi mắt đen của nàng ánh lên một tia hi vọng không hề che dấu

“Độc Kì Thu? Không phải là kì độc thế gian sao? Ngươi trúng độc sao?”

Ta toan đứng lên xem xét, nàng lại ấn ta ngồi xuống :

“Không phải ta. Là....mẫu thân của ta”

“Mẫu thân của ngươi trúng độc Kì Thu? Ai hạ độc?”

“Là.... Hoàng Hậu. Chuyện này vạn nhất người không được nói ra ngoài, đây là bí mật giữa hai ta. Người không giải được cũng không sao, ta chỉ mong người giữ bí mật”

Ta ngẫm nghĩ một hồi:

“Có thể cho ta gặp mẫu thân của ngươi không? Ta có thể có cách”

Nàng không đáp, nhưng ta biết, trong lòng nàng đã có đáp án cho ta rồi.

----------------------------------

Tối:

“Yến Dung, bản cung muốn hỏi ngươi chuyện này”

Yến Dung cung kính cúi xuống:

“Xin nương nương cứ hỏi”

Ta kéo kéo Yến Dung đến gần người, tất nhiên nàng hoảng sợ không chịu, ta đành phải doạ:

“Ngươi không ngồi yên là ta phạt đấy!”

“Sao cơ ạ?” - có ai doạ người mà lại dùng giọng điệu đó không?

“Ha ha, xem vẻ mặt ngươi kìa! Ha ha...”

“Ha ha...”

Cả ta và Yến Dung đều đồng loạt quay sang phía vừa phát ra tiếng cười. Là Tiểu Minh, bên cạnh là Tiểu Tâm đang đứng nhéo nhéo tay hắn. Thấy ta và Yến Dung quay sang nhìn, Tiểu Tâm liền quỳ xuống:

“Tiểu Minh vô lễ, mong nương nương bỏ quá cho”

Ta xoa xoa mi tâm. Hôm nay là ngày gì mà có nhiều người quỳ vậy!

“Đứng lên đi, bản cung có đánh ngươi đâu mà sợ”

Tiểu Tâm đỏ mặt đứng lên, nhìn Tiểu Minh và Yến Dung đang cười cười bên cạnh, nhéo Tiểu Minh một cái thật mạnh...

Ngày nào cũng vui vẻ như thế này thì thật là tốt, ta nên tận hưởng một chút.

Ta tán chuyện với Yến Dung một hồi, Tiểu Minh lại kéo ta ra hoa viên đi dạo. Bốn chúng ta vừa đi vừa cười đùa vui vẻ, không ngờ lại đi lạc đến Lam Nhạc cung. Thật khéo, Phong Hiền phi cũng đang đi dạo. Ta mải vui không để ý xung quanh, không cẩn thận đụng trúng nàng. Ta và Yến Dung, Tiểu Tâm Tiểu Minh vội vàng quỳ xuống:

“Lý phi bái kiến nương nương”

“Nô tỳ bái kiến nương nương”

Phong Hiền phi mỉm cười đỡ ta dậy:

“Tâm trạng của Lý phi thật là tốt. Đêm nay lại có hứng đi dạo sao?”

“Đa tạ nương nương quan tâm, đêm nay trăng thanh gió mát, Minh Ngọc chỉ là đi dạo một lát. Nương nương cũng đang đi sao? Thật là làm phiền người rồi” - ta cười lại với nàng, ai cười với ta thì ta cũng sẽ cười lại thôi. Nói chuyện một lúc, ta cảm thấy Phong Hoà phi này thật sự rất hiền lành, không có vẻ gì là người có tâm cơ. Là nàng đơn thuần thật, hay là nàng quá giỏi che dấu? Một lúc sau ta cáo từ ra về, thế là một buổi tối vui vẻ của ta coi như đi tong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.