2016, G thị.
Hứa Niệm mơ thấy ngày đầu tiên gặp Cố Dung - lúc đó nàng mười chín tuổi, vừa lên năm nhất đại học, tham gia tiệc sinh nhật áo tắm của bạn cùng phòng Trầm Vãn ở nam sơn biệt thự. Xung quanh vô cùng đông khách, nhưng ngoại trừ Trầm Vãn, ai nàng cũng không biết, chỉ có thể ngồi ở bể bơi nhìn mọi người.
Tiệc đứng rất náo nhiệt, bắt đầu từ chiều đến khi trời tối. Hứa Niệm bơi hai vòng trong bể, đang định lên bờ lại bị người nào va vào một phát, lảo đảo một cái rồi rơi xuống nước. Rơi xuống xong cũng chẳng giống như trên ti vi, có thể giãy giụa đứng lên, trên người nàng như có một bức tường vô hình gắt gao đè xuống, đầu óc trống rỗng, tay vùng vẫy loạn xạ.
Lúc này bên hông bỗng căng thẳng, một luồng lực đem nàng kéo lên, nàng theo bản năng ôm lấy người kia, thân thể dính sát đối phương.
Người kia chính là Cố Dung, cô ấy kéo nàng lên bờ.
Dư chấn chưa tan, Hứa Niệm không dám buông ra, ngược lại càng ôm càng chặt, càng thêm dán vào như dây leo quấn quít trên tường, chỉ sợ buông tay ra sẽ mất mạng. Chậm rãi bình tĩnh lại, nàng đầu tiên cảm nhận được hai khỏa mềm mại, rồi đến chân dài bóng loáng, cùng với cánh tay nhỏ mạnh mẽ vòng quanh bên hông mình.
Ở tuổi mười chín, cái tuổi mẫn cảm xao động, một động tác nho nhỏ cũng có thể khiến hormone cùng dopamine điên cuồng chạy loạn, một khoảnh khắc lơ đãng trở nên khó quên, sâu sắc cắm rễ trong đáy lòng, viết thêm một nét nổi bật giữa trang vở thanh xuân.
Nét bút này có vẻ khá đậm, qua một năm dài vẫn không hề phai nhạt đi, trái lại càng thêm diễm lệ, không an phận ngủ đông, chực chờ phá tan ràng buộc.
Mộng cảnh dần dần trở nên hoang đường không thể khống chế, trên giường trắng noãn mềm mại, ấm áp cùng ẩm ướt quấn quít, thủy triều tràn lan buông thả không ngừng, âm thanh lan tràn chung quanh, từ từ từng chút từng chút cắn nuốt lý trí, kéo hai người trầm luân xuống vực sâu.
Nhiệt độ trên da thịt tăng lên, từ đôi môi đỏ dần đi xuống cần cổ trắng nõn, xuống chút nữa, hướng tới nơi cấm kỵ. Lửa cháy ngày càng dữ dội, dường như sắp nuốt chửng hai người. Ở nơi sâu nhất nào đó, ngọn lửa đột nhiên mạnh mẽ vụt lên, hung hăng xông thẳng tới đỉnh đầu. Hứa Niệm không thấy rõ mặt mũi đối phương, chỉ mơ hồ nhìn thấy nốt ruồi thản nhiên trên vành tai Cố Dung.
...
Sau đó nàng tỉnh dậy rồi.
Cả người ướt nhẹp, lòng bàn tay đầy mồ hôi, trong chăn đầy nóng nực, nàng cảm thấy cả người dinh dính khó chịu, đại khái là vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi giấc mơ kia, chỉ nằm thẫn thờ nhìn nền gỗ đã cũ trên trần nhà.
Tối qua đi ngủ quên không đóng cửa sổ, gió nhè nhẹ phả vào phòng thổi những trang sách trên bàn xào xạc lật qua lại, hai mảnh cây ngọc lan điêu tàn dặt dẹo treo trên bệ cửa sổ, chiếc đồng hồ kiểu cũ vừa vặn chỉ về bảy giờ rưỡi, mặt trời đã lên cao giữa nền trời trong vắt.
Hôm nay là thứ bảy, không có tiết học, Hứa Niệm nằm ngây ngốc hồi lâu cuối cùng cũng ngồi dậy, cảnh tượng trong giấc mơ vừa nãy đã mơ hồ không rõ nữa nhưng loại cảm giác ngâm tận xương kia lại kéo dài không tan. Có lẽ do dây thần kinh xấu hổ quấy phá, nàng mím chặt môi nhíu mày, trên mặt hiện ra một chút biểu cảm chán ghét bản thân, hai bên vành tai lại lặng lẽ đỏ lên.
Dù sao mới hai mươi tuổi, có một số việc không muốn buông xuống chung quy cũng rất bình thường.
Chờ cho bình phục lại, tùy ý tìm bộ đồ thể thao đơn giản vào phòng tắm rửa ráy. Nàng chỉ mặc quần áo lót ngủ thuần trắng bó sát người, nữ sinh trẻ trung mơn mởn dĩ nhiên phát dục hoàn toàn, vòng eo nhỏ gầy, tay dài chân dài, dáng người lồi lõm, trước ngực hai khỏa no đủ êm dịu, cả người đều tràn ngập phấn chấn cùng sức sống xen lẫn một ít cảm giác trưởng thành.
Nước có hơi nóng, điều chỉnh về nhiệt độ thích hợp, nàng ngẩng đầu đón tia nước, lung tung lau mặt, miễn cưỡng đặt xuống tâm tư kiều diễm. Nước nóng dọc theo sàn trơn trôi xuống chỗ thoát, đơn giản tắm rửa mấy phút, Hứa Niệm lau khô thân thể, mặc quần áo sửa soạn một phen rồi xuống lầu làm điểm tâm.
Căn nhà gạch đỏ cũ kỹ này chỉ có mình nàng ở, bốn phía trống rỗng, nội thất lẫn trang trí đều vô cùng cũ xưa. Là phong cách trang trí của thập kỷ chín mươi, bàn vuông bằng gỗ đặc, dây điện lộ ra trên tường, mỗi phòng lắp một bóng đèn dây tóc đơn giản, nhà bếp sát bên phòng khách, đối diện là viện bá, bên trong vẫn tính là rộng rãi và sạch sẽ. Quanh viện bá có xây bức tường cao hai mét, tới gần nhà bên này, trừ hai khỏa cây ngọc lan, bên trái bên phải tường là cây sồi xanh nhỏ, giữa sân trồng một gốc hoàng giác thụ to, còn phía cửa lớn bên kia sum suê hoa giấy đỏ thẫm, phần nhỏ cành cây bò qua đầu tường, rũ ở phía trên tường viện.
Nhà là hai năm trước bà ngoại để lại cho Hứa Niệm.
Ba mẹ Hứa mười mấy năm trước ly hôn, Hứa ba đem Hứa Niệm vứt cho Hứa mẹ, Hứa mẹ lại đem nàng ném cho mẹ mình. Hai vợ chồng ly hôn chưa tới một năm liền lần lượt tái hôn, Hứa Niệm trước đó ít tiếp xúc với ba mẹ vì vậy không quen thuộc với hai người, nàng đã quen được bà ngoại chăm sóc nên cũng không cảm thấy quá thương tâm khổ sở.
Có gia đình mới, Hứa mẹ không tiện gặp Hứa Niệm quá nhiều, lâu lâu đến thăm một lần, gọi điện thoại, mỗi tháng cho ít tiền sinh hoạt, mấy năm thì cho ba trăm, mười mấy năm thì cho năm trăm, cho đến khi Hứa Niệm lên đại học vẫn là con số này.
Bà ngoại rất hiểu Hứa mẹ, cũng vô cùng lo lắng cho Hứa Niệm, cho nên lập di chúc để lại toàn bộ tài sản cho cháu gái, ngay cả cọng lông cũng không chừa cho bà ta. Hứa mẹ tự biết mình đuối lý, ngược lại cũng không tranh không cướp, tất cả đều tôn trọng ý muốn của bà ngoại, chỉ là đối với đứa con gái không thân cận này cũng có chút “để bụng“.
Nửa năm trước, bà ta tìm Hứa Niệm nói chuyện một lần.
“Dượng con điều trị hơn nửa năm nay, em trai em gái đều sắp lên sơ trung, A Niệm, con có thể thông cảm cho mẹ một chút không?”
Hứa Niệm có thể đoán được lời kế tiếp, từ đầu tới cuối không nói một lời.
“Bà ngoại con không phải để lại năm mươi ngàn cho con sao...” Bà chần chờ ấp úng nói, ánh mắt né tránh không dám ngẩng đầu, cố gắng làm ra vẻ hổ thẹn, nói xong câu này liền im lặng không nói nữa. Mắt nhìn chồng của bà ta quả thật hiếm có khó tìm, trước thì tìm một thằng rác rưởi, sau thì tìm một thằng bám váy phụ nữ, sống hơn nửa đời người cũng chẳng thông suốt nổi.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy, nghe thấy lời nói này, Hứa Niệm có chút khó chịu, nhưng chỉ vẻn vẹn có một chút.
“Đã biết.” Câu trả lời của nàng dứt khoát hơn Hứa mẹ nghĩ, không có oán giận hay tức giận, thậm chí ngữ khí còn không có một chút ngập ngừng, như hai người xa lạ chân chính.
||||| Truyện đề cử: Dụ Hoặc Minh Tinh: Mùi Hương Của Em |||||
Nhưng hai mẹ con lúc đó quả thật xa lạ, khi bà ngoại còn sống thì có thể miễn cưỡng giao tiếp, bà ngoại mất rồi thì phần giao tình bạc bẽo này cũng vùi dần vào lớp đất sâu, liên hệ máu mủ, nói trùng cũng trùng nói nhẹ cũng nhẹ, nếu đã coi nhẹ liền dễ dàng thả xuống, không có gì ghê gớm. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Hứa Niệm cũng không thể lấy dao kề cổ bà ta uy hiếp hoặc làm ra hành vi gì đó không nên. Nàng cần phải suy xét cho tương lai của mình.
Năm mươi ngàn, kiên trì từ đây đến tốt nghiệp dư sức, nhưng nếu muốn học cao lên thì có hơi thiếu chút, ngoại trừ học bổng cùng làm thêm, nàng nghĩ tới việc cho thuê nhà ở. Nhưng cho thuê nhà không dễ dàng như trong tưởng tượng, quảng cáo cho thuê nàng đăng trên mạng vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Ở nơi ngoại ô Lão Thành Khu này giao thông bất tiện, phát triển cũng không bằng những khu khác, hơn nữa giá thuê nàng ra cũng khá cao - hai ngàn một tháng, lại còn ở chung với chủ nhà, không ai hỏi thuê cũng là điều có thể đoán trước.
Ở vùng cách ngoại thành Lão Thành Khu gần nhất, tiền thuê đều từ mấy trăm đến một ngàn, bình thường là cho thuê phòng đơn, ít ai cho thuê cả tòa nhà như này.
Làm xong điểm tâm, Hứa Niệm vừa ăn vừa xem điện thoại, vẫn không ai dò hỏi như cũ, nàng do dự có nên cho thuê nữa không, xoắn xuýt một lát, vẫn là quyết định tiếp tục quan sát thêm hai ngày.
Gần đây tháng ba trời lạnh, ban ngày nhiệt độ có tăng chút ít, nhưng những cơn gió lạnh vẫn từng trận từng trận thổi về. Ăn sáng xong dọn dẹp sạch sẽ, Hứa Niệm mặc thêm áo khoác nhung đạp xe ra cửa Tân khu dạy thêm.
Đường phố ở Lão Thành Khu tuy cũ nhưng công tác vệ sinh được thực hiện rất tốt. Năm nay G thị còn đề xuất lên trên xin danh hiệu “Thành thị văn minh toàn quốc”, nơi này ngay lập tức trở thành khu vực trọng điểm được chú ý, cửa hàng, quán xá đều được sửa sang lại một phen, văn bản đi kèm một cái lại một cái ngầm đạt chuẩn.
Xuyên qua khúc cua nhỏ chật hẹp, đi dọc theo đường Duyên Phong khoảng mười phút, tiếp tục quẹo trái ở chỗ cổng khu dân cư, ra ngoài kia chính là Tân khu phồn vinh nhộn nhịp. Nơi đây nhà lầu cao san sát nhau, so với Lão Thành khu phía sau kia quả thực khác một trời một vực.
Nhà học trò ở khu Bạch Lĩnh cuối đường Thành Hà, Hứa Niệm tăng nhanh tốc độ, tám giờ năm mươi đã có mặt ở ngoài tiểu khu, dựng xe chào hỏi bảo vệ rồi bước vào.
Tiết dạy bắt đầu lúc chín rưỡi, mỗi tiết dạy hai giờ, mỗi giờ năm mươi tệ. Đến dưới lầu, nàng định gọi điện thoại cho phụ huynh nhờ họ xuống mở cửa, nàng còn chưa kịp nhấn số đối phương đã gọi tới trước rồi.
Cả gia đình một nhà đi du lịch, lúc đi vội vội vàng vàng quên thông báo cho nàng, xe chạy đến G thị mới nhớ ra, phụ huynh học sinh gấp gáp liên tục nói xin lỗi, cũng đồng ý trả học phí hai ngày cho nàng, đồng nghĩa với việc không đi dạy vẫn nhận được tiền. Hứa Niệm trấn an họ, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng mừng rỡ.
Cúp điện thoại, nàng chậm rãi đi ra ngoài, suy nghĩ một lát nên mua cái gì về ăn, mới ra khỏi tiểu khu, chuông điện thoại bỗng chốc vang lên.
Là Trầm Vãn gọi.
Vừa bắt máy, đối phương đã giành nói trước: “Đang làm gì đấy, nhắn tin cũng không thấy cậu trả lời, đang đi dạy sao?”
Hứa Niệm kẹp điện thoại giữa đầu và vai, ngồi xổm xuống mở khóa xe: “Ừ, nhưng mà nhà họ đi du lịch rồi, tuần này không cần lên lớp.”
Bên kia ừ ừ hai tiếng: “Đúng rồi, nhà cậu cho thuê được chưa?”
“Vẫn chưa,“ Hứa Niệm nói, “Có thể do giá hơi cao, chờ hai ngày nữa xem có nên điều chỉnh chút không.”
Trầm Vãn trầm mặc một chút, nói: “Dì nhỏ của mình về nước rồi, định nghỉ ngơi nửa năm ở đây.”
Hứa Niệm thoáng chốc sững sờ.
“Khoảng thời gian này sẽ ở tại G thị, dì ấy đang tìm nhà nhưng chẳng chỗ nào thấy vừa ý, ngoại thành thì xa xôi nội thành thì ồn ào. Suy đi tính lại nhà cậu có vẻ phù hợp nên mình giới thiệu cho dì ấy luôn. Cậu chiều nay rảnh không, nếu rảnh thì chiều dì đến xem phòng, mình bây giờ đang ở thành phố B mất rồi. Số điện thoại mình đã gửi qua tin nhắn cho cậu, cậu lưu về liên lạc với dì ấy đi nha.”
Hứa Niệm đứng lên, giơ tay cầm lấy di động muốn nói thêm gì đó, lời chưa xuất khỏi miệng lại nuốt vào.
Trầm Vãn cũng suy nghĩ cho lòng tự trọng của nàng, cố ý giải thích: “Hai người có quen biết nhau, dì nhỏ ở nhà cậu mình cũng yên tâm hơn. Cậu cũng không phải không biết tính dì mình, dì ấy không thích mua nhà, thích ngày đêm vào nam ra bắc đi đây đó khắp nơi, dì không giống ông ngoại, cũng chẳng còn cách nào khác.”
Hứa Niệm lúng túng không biết nên trả lời thế nào.
“Được rồi, quyết định như thế đi, cậu về sớm dọn dẹp một chút, mình có chút chuyện bên này cần xử lý, cúp máy trước nha.” Nói xong thật sự ngắt điện thoại ngay lập tức.
Hứa Niệm ngốc tại chỗ trong chốc lát mới mở ra wechat, nhìn chuỗi số kia do dự hồi lâu, nhấn vào, gửi lời mời kết bạn rồi cất điện thoại vào túi, đạp xe ra khỏi đường Thành Hà.
Dì nhỏ của Trầm Vãn, chính là Cố Dung.
___________