Thực ra lời Trầm Vãn nói có chỗ không đúng. Hứa Niệm cùng Cố Dung vốn dĩ không quen, tuy rằng có đôi lúc gặp nhau nhưng lúc đó hai người căn bản không hề giao tiếp, nguyên nhân ở chỗ tính tình Cố Dung thanh lãnh, lúc nào cũng mang đến cảm giác lãnh đạm lạnh nhạt.
“Tính cách này của cô ấy, quen rồi thì sẽ ổn thôi.” – mọi người đều nói như vậy, thanh lãnh, không phải lạnh lùng, chỉ là so với ầm ĩ thì thích yên tĩnh hơn thôi. Cô ấy là người mẫu, mười tám tuổi đã bắt đầu đi khắp nơi. Trước tiên là phát triển ở trong nước, đến hai mươi tuổi được nhãn hàng lớn phát hiện, sau đó bắt đầu chuyển hướng sang phát triển ở quốc tế. Địa vị trong giới người mẫu của Cố Dung không được tính là hàng đầu, nhưng so với đại đa số người mẫu khác trong nước thì lớn hơn nhiều.
Sàn catwalk, lưu diễn,...những khái niệm đó hoàn toàn không phù hợp với Lão Thành Khu. Mỗi ngày đều cực khổ lao động, tiền lương ít ỏi, một nhà đông đúc già trẻ lớn bé,... những điều như thế mới chính là cuộc sống của con người nơi đây như nàng. Còn hàng hiệu xa xỉ trưng bày trong tủ kính này nọ chỉ là những thứ xuất hiện trên điện thoại và ti vi mà thôi.
Hứa Niệm biết rõ vì sao Cố Dung lại tới chỗ này, đơn giản là vì Trầm Vãn đang xoay xở giúp đỡ nàng. Giữa hai người có một giao tình hữu nghị thâm hậu, bài tập giữa kỳ và cuối kỳ sắp tới, Trầm Vãn có thể trót lọt vượt qua hay không, đều dựa vào tinh thần giúp đỡ lẫn nhau của Hứa Niệm.
Hứa Niệm cũng rất cảm kích nàng.
Đi đến đoạn đường Duyên Phong, vòng qua khu chung cư cũ kỹ, phía sau kia chính là chợ bán thức ăn lớn nhất ở Lão Thành Khu. Hứa Niệm đạp xe vào tùy tiện mua hai bó rau xanh, thịt heo, vỏ sủi cảo. Đằng sau khu chợ cũng gần đường về Khoan Bắc Hạng chỗ nàng ở, lúc về đến nhà vừa đúng mười một giờ.
Khí hậu tháng ba ở G thị khó lường, buổi chiều ánh mặt trời ôn hòa, lúc chạng vạng sắc trời lại mờ mịt. Trong viện, hoa giấy bị gió thổi bay tứ tung, một cơn mưa nhỏ sắp tới.
Hứa Niệm ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, nhanh chóng đem quần áo đang phơi ở ngoài cất vào phòng.
Lời mời kết bạn gửi đi hồi sáng vẫn chưa có động tĩnh gì, nàng theo bản năng lật qua lật lại di động, trên giao diện wechat một thông báo nhắc nhở nhỏ cũng không có.
Cố Dung có thể đang bận, có thể đang có việc gì đó.
Bên ngoài mây mù dần dần kéo đến, cửa sổ chưa đóng thình lình bị gió thổi đập một cái, nàng đặt điện thoại xuống bàn, đi qua đóng kỹ cửa sổ rồi xuống lầu kiểm tra các cửa khác.
Lá cây hoàng giác trong viện bị gió thổi rơi xuống bay khắp nơi rồi đáp xuống đất, trong chốc lát đã đầy kín cả sân. Hứa Niệm trực tiếp đóng cửa lại, gió to kéo dài khoảng hai đến ba phút là ngừng, mây đen trên trời chồng chất nhưng cơn mưa nhỏ lại chậm chạp không rơi. Nàng mở cửa quan sát sắc trời, cảm giác có lẽ sẽ không mưa, mới tiến vào bếp làm sủi cảo.
Nhân bánh đã được chuẩn bị xong từ chiều, làm sủi cảo chưa được bao lâu, ngày xuân trời mau tối, lúc nàng gói xong bánh trời cũng tối sẫm hết rồi.
Hứa Niệm lên lầu xem điện thoại, vẫn không có tin tức.
Hôm nay có lẽ cô ấy không đến.
Nàng xuống lầu, do dự không biết có nên nấu cơm hay không, mới vừa bước xuống phòng khách màn hình di động lại sáng lên. Nhìn thấy tên người gọi tới, nàng sững sờ chốc lát, quét màn hình nhận cuộc gọi.
“Xin chào.” Đầu bên kia truyền đến một giọng nói trầm tĩnh.
Hứa Niệm phản xạ có điều kiện nhìn về phía cửa lớn, chậm rãi nói: “Xin chào...”
“Hứa Niệm?”
Nàng thở một hơi, mở miệng, có chút không tình nguyện gọi: “Dì nhỏ.”
Nàng và Trầm Vãn cùng thế hệ, Cố Dung là trưởng bối của Trầm Vãn, nàng đương nhiên xưng hô giống cậu ta, gọi thẳng họ tên là thất lễ, gọi biệt danh cũng không được, dì nhỏ, hợp tình hợp lý. Nhưng Hứa Niệm không thích gọi như thế, tuy rằng có khoảng cách thế hệ, Cố Dung năm nay hai mươi bảy tuổi, cũng chỉ lớn hơn nàng có bảy tuổi thôi.
“Tôi đang ở đầu hẻm, xe không vào được.”
Cố Dung chưa từng tới Khoan Bắc Hạng bao giờ, chưa quen thuộc địa hình cũng phải. Khoan Bắc Hạng phía nam hẹp phía bắc rộng, xe ô tô nhất định phải đi vào từ phía bắc, Cố Dung hẳn là đi vào từ phía nam rồi. Hứa Niệm vươn tay cầm chìa khóa trên tường, đóng cửa, vừa đi vừa nói: “Con đi đón dì.”
Đang là giờ tan tầm, con đường nhỏ trong hẻm nhiều người tới tới lui lui, gặp mặt nhau liền nhiệt tình chào hỏi. Ở bên đường cứ cách một đoạn sẽ có một cái đèn đường, cột đèn rỉ sét loang lổ nhưng công năng chiếu sáng vẫn vô cùng hoàn hảo, rọi sáng toàn bộ con ngõ nhỏ.
Hứa Niệm chân dài, đi vừa nhanh vừa vội, sắp tới góc rẽ cố ý đi chậm lại, ổn định tâm tình, chậm rãi đi ra ngoài. Đầu hẻm phía nam nhiều đèn đường hơn, độ sáng trong nháy mắt tăng gấp bội.
Dưới tán cây hòe tươi tốt là một chiếc xe màu trắng, Cố Dung bình thường thích đi Bentley, lúc này cũng biết điều xuống xe đi bộ. Đêm mùa xuân lạnh lẽo, cô ấy ăn mặc có chút mỏng manh, áo cao cổ rộng rãi màu xám, giày cao gót bằng da, sau hơn một tháng không gặp kiểu tóc cũng thay đổi, bỗng dưng mang đến cảm giác đang ở trong đài truyền hình phát sóng trực tiếp, thoạt nhìn vô cùng gọn gàng.
Cố Dung đứng tựa trước xe, xa xa nhìn thấy Hứa Niệm liền đứng thẳng lên, đi về phía trước một bước.
Đầu hẻm phía nam yên tĩnh, giờ phút này ít người, Hứa Niệm đi tới trước, tầm mắt dừng trên mặt cô quan sát, nói: “Sau này lái xe nên đi vào từ đầu hẻm phía bắc, phía này không vào được đâu ạ.”
Cố Dung mở cửa xe bên ghế phụ, giải thích: “Buổi chiều trong nhà có chút chuyện.”
Hứa Niệm khom người ngồi vào, khoảnh khắc vòng qua trước mặt Cố Dung mơ hồ nghe thấy mùi nước hoa thoang thoảng. Nàng không rõ đó là nhãn hiệu gì hay hương gì, chỉ cảm thấy rất thơm, thoáng hoảng loạn một chốc, lên tiếng: “Đã giải quyết ổn chưa?”
Cố Dung đóng cửa xe, vòng qua ngồi xuống ghế lái: “Cũng được rồi.”
Cô ít nói, hoàn toàn không có ý muốn tán gẫu. Hứa Niệm thức thời không hỏi nhiều, chỉ đường giúp cô, khoảng cách hai đầu hẻm nam bắc không xa, lái xe hai ba phút là tới. So với đầu hẻm phía nam quạnh quẽ, đầu hẻm phía bắc náo nhiệt và rộng rãi hơn, bên này có công viên nhỏ, nhiều người ăn tối xong ra đây nghỉ ngơi đi bộ tán gẫu.
Nhìn thấy có xe lái vào, mọi người ngay lập tức chủ động nhường đường.
Nơi này đều là nhà xây kiểu cũ cùng tường gạch đỏ, không thấy hình bóng một tòa nhà cao tầng nào, rõ ràng sắp bị những khu phát triển khác bỏ xa. Hứa Niệm lén lút ghé mắt đánh giá Cố Dung một cái, muốn nhìn ra một chút phản ứng của nàng, nhưng sắc mặt Cố Dung vẫn như trước chuyên tâm lái xe, ánh mắt không có chút biến hóa nào.
Trước cửa nhà Hứa Niệm, cả hai bên lẫn đối diện đều là nhà xây gạch đỏ.
“Để em mở cửa trước đã.” Hứa Niệm xuống xe, lấy chìa khóa ra, cửa không có ngạch, xe có thể trực tiếp chạy vào.
Vặn chìa khóa, thanh âm cạch cạch của cửa vang lên, nàng theo bản năng nhìn xuống mặt đất.
Từng giọt mưa lộp bộp rơi xuống, càng ngày càng lớn, trong chớp mắt liền biến thành mưa tầm tã. Hứa Niệm vội vàng đẩy cửa ra, vẫy vẫy tay ra hiệu Cố Dung nhanh chạy xe vào. Đột nhiên mưa to đổ xuống làm hai người đều ướt nhẹp, đặc biệt là Hứa Niệm, sau lưng nàng ướt một mảng lớn.
Nàng tìm hai chiếc khăn, đưa một cái cho Cố Dung: “Dì lau một chút đi.”
Cố Dung đưa tay nhận lấy.
Hứa Niệm vừa đưa khăn vừa lau mặt, đầu ngón tay sơ ý chạm vào ngón tay lạnh lẽo của Cố Dung.
Da Cố Dung mịn màng, ngón tay cân xứng rõ ràng, đại khái không quen bị người khác đụng vào, cô cong ngón tay một chút, cùng lúc đó Hứa Niệm cũng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra mà thu tay về.
Cô không để trong lòng, chỉ là cử chỉ trong vô thức.
Nhưng trong lòng Hứa Niệm lại quay cuồng không ngừng, cũng may có khăn lau che bớt biểu tình trên mặt, thả khăn xuống, nàng nghiêng đầu nhìn cơn mưa tí tách bên ngoài cửa, giả vờ che giấu nói: “Mưa này e là không ngừng ngay được đâu.”
Cố Dung lau tóc, thoáng nhìn mảng áo sau lưng Hứa Niệm, nhíu nhíu mày nhắc nhở: “Sau lưng, ướt.”
“Em đi thay quần áo.” Hứa Niệm buông khăn, thoáng nhìn áo khoác cũng bị ướt của Cố Dung: “Dì có muốn thay đồ luôn không?”
“Quần áo bên trong vẫn ổn.” Cố Dung khéo léo từ chối.
“Vậy dì chờ em hai phút.” Hứa Niệm nói xong liền nhanh chóng lên lầu thay quần áo.
Cố Dung đi vòng quanh dưới nhà, diện tích không lớn, nội thất tuy nhiều nhưng không bừa bộn, không gian sạch sẽ, có thể thấy được chủ nhà thường xuyên dọn dẹp. Bên trong phòng ở cũ xưa, đa số là những đồ chơi chỉ có thể thấy được khi còn bé, khắp nơi đều tràn ngập cảm giác hoài cổ.
Bên trái phòng khách có một phòng trống có gian thông gió, trong phòng là quần áo ban nãy Hứa Niệm lấy vào.
Theo phép lịch sự, Cố Dung chỉ tùy ý nhìn hai cái, không đi vào, bất quá gian phòng lớn như vậy, dù không đi vào cũng có thể nhìn một cái là hết cả phòng. Quần áo trong phòng chỉ có màu trắng đen, kiểu dáng đơn điệu, bên cạnh là đồ lót, kiểu dáng cũng cực kỳ phổ thông, có một chút không phù hợp với sở thích theo đuổi trào lưu của sinh viên đại học thẩm mỹ, cũng không quá phù hợp với độ tuổi này.
Con gái đến một độ tuổi nhất định, phụ huynh dù ít dù nhiều cũng sẽ giáo dục một ít kiến thức cơ bản, nhưng hiển nhiên Hứa Niệm không có, cũng sẽ không có.
Cố Dung dời tầm mắt, không nhìn xung quanh nữa.
Về hoàn cảnh của Hứa Niệm, cô cơ bản hiểu rõ, lần này đến xem nhà chỉ là đi cho có thôi. Cô đối với nhà ở chỉ có một yêu cầu duy nhất, sạch sẽ, mà nơi này quả thật rất sạch sẽ. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cô dự định hai ngày nữa sẽ dọn vào.
Thật ra cô vốn dự định thuê biệt thự ở vùng ngoại thành, nhưng nhóc con Trầm Vãn kia cứ nhõng nhẽo, năn nỉ ỉ ôi cô tận mấy ngày. Tiểu cô nương tâm tư tốt bụng, giúp đỡ bạn bè cũng tận tâm tận lực.
“Dì có muốn lên trên xem thử không?” Hứa Niệm thay quần áo xong đi ra hỏi.
Dáng người nàng cao, dung mạo rất khá, mặc đồ thể thao hoặc quần áo ở nhà đều ra dáng, vài sợi tóc ướt dán vào cần cổ trắng, đem xương quai xanh trước vải áo nhuận thành màu thâm sắc.
Cố Dung rũ mắt, im lặng không cất tiếng mà bước lên lầu.
Trên lầu có một sảnh gồm hai gian phòng, bên cạnh là nhà vệ sinh và phòng tắm dùng chung, bên ngoài là ban công. Hứa Niệm mở cửa phòng lớn hơn ra, bật sáng đèn.
“Chăn gối này đều là mới mua, phòng ốc em đều quét dọn sạch sẽ một tuần hai lần.” Hứa Niệm biết Cố Dung có bệnh sạch sẽ nhẹ, đặc biệt nói trước, dừng một chút, bổ sung: “Em hiện tại ở ký túc xá trong trường, lịch học từ thứ hai đến thứ sáu tùy thời điểm sẽ ở hoặc về. Khu vực này trị an vẫn ổn, nếu như dì cần giúp đỡ gì thì có thể tìm hàng xóm xung quanh...”
Nàng nói rất nhỏ, có lẽ cảm thấy mình cùng Cố Dung hai người ở chung một gian phòng có chút ám muội, giọng nói ngày càng nhỏ dần rồi im hẳn. Nói đi nói lại, Cố Dung... có thể thích ứng được với nơi này sao? Từ cơ sở vật chất đến tình hình trị an, giao thông đi lại,... mọi thứ ở nơi này hoàn toàn không thể so sánh được với Tân Khu bên kia.
Cố Dung tới nơi này quả thực chính là ủy khuất bản thân.
Hứa Niệm mím mím môi, châm chước lời nói.
Cố Dung không nhận ra được sự thay đổi tâm tình của nàng, bước vào phòng, dựa vào ánh sáng nhìn thấy cây ngọc lan chập chờn theo gió ngoài kia, từng giọt mưa róc rách chảy dọc theo ô cửa sổ.
Tình hình như này, đêm nay sợ là mưa vẫn không ngừng lại.
Trời mưa to, lái xe không an toàn, cô đến xem nhà không đúng thời điểm rồi.
Cố Dung xoay người lại, hỏi: “Hợp đồng đã chuẩn bị xong chưa?”
Hứa Niệm ngẩn ra: “Không đi xem thêm sao ạ?”
“Như này là được rồi.”
Hứa Niệm bình tĩnh nhìn cô, Cố Dung nói chuyện không mang theo cảm xúc khiến nàng không nhìn rõ rốt cuộc là vừa ý hay là không hài lòng.
Chần chờ một lát, nàng đem hợp đồng ra.
Cố Dung nhìn sơ qua một lần, đặt bút ký xuống, giải quyết xong mọi việc. Ngoài kia mưa rơi càng ngày càng nặng, ào ào trút xuống không ngừng, Cố Dung nhìn rồi nhíu nhíu mày, Hứa Niệm cũng đưa mắt hướng ra cửa sổ.