Thập Phần Vừa Ý Ngươi

Chương 6: Chương 6: Vô Tình




Cố Dung năm mười tám tuổi là một người có cá tính riêng, vừa thi Cao khảo xong liền chọn con đường hoàn toàn khác với các bạn học cùng trang lứa, mặc kệ Cố lão gia tức giận đến mức suýt đập nát cái bàn. Cố gia là gia đình thương nhân, cả nhà từ trên xuống dưới đều làm kinh doanh, năm 1999 nhà nước ban hành chính sách để giải quyết vấn đề thực hành giáo dục và kinh tế nhưng đến năm 2005 sinh viên vẫn có địa vị như cũ, vẫn được coi trọng. Xã hội lúc đó coi trọng việc đọc sách nâng cao học vấn hơn hẳn việc trình diễn trên sàn catwalk.

Cố Dung khác mọi người, kiêu ngạo không kiềm chế được, tự do lại ngông cuồng, là một người dám nghĩ dám làm, điển hình là việc đi ngược với con đường học tập mà mọi người thường chọn. Nhưng xã hội nhanh thay đổi, vài năm sau, khi cái mà người ta từng cho là thấp kém trở mình biến thành thứ cao cấp thì cô lúc này đã sớm tiến thân vào con đường phát triển ở quốc tế rồi. Mặt mày hờ hững, tính tình điềm đạm, thanh lãnh cấm dục, đều là những từ người khác miêu tả về cô.

Theo sự tăng dần của tuổi tác, Cố Dung cũng dần thu lại cá tính của mình trở nên nội liễm hơn, không lộ liễu như ngày trước nữa. Năm đó Hứa Niệm vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường ngây ngô tập đọc tập viết, một lòng một dạ đều đặt trên sách giáo khoa, đương nhiên cũng không biết mấy chuyện như này, đối với nguồn gốc cùng hàm ý của bức ảnh kia cũng không rõ lắm.

Nàng nhìn trong chốc lát, ngón tay vuốt ve qua lại chỗ xương bướm trên bức ảnh.

Thích một người kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần một chút lơ đãng cùng một chút nhớ nhung là có thể giống như ủ rượu vậy, thời gian càng lâu thì càng đậm đà. Dục vọng là cái động không đáy, dung túng một lần liền sẽ muốn thêm nhiều lần nữa.

Cố Dung đến nơi này ở, đó chính là dung túng.

Hứa Niệm kẹp bức ảnh vào quyển sách, đặt về phía sau cùng của kệ rồi sắp xếp những quyển khác, sách giáo khoa, sách tham khảo, còn có một quyển tạp chí thời trang thật dày. Hứa Niệm bình thường sẽ không mua nhiều tạp chí vô dụng phí tiền như thế, quyển tạp chí này là mua vào hè năm ngoái, nàng lật qua lật lại, trầm tư một lúc lâu rồi lại rút ra quyển sách ban nãy, lấy bức ảnh kia kẹp vào trang thứ mười hai của quyển tạp chí, sau đó đem tạp chí để lên tầng cao nhất của kệ sách.

Mười giờ rưỡi nàng lên giường ngủ.

Hôm sau trời âm u, gió lạnh thổi từng trận. Tám giờ rưỡi Hứa Niệm rời giường, thấy cửa phòng bên cạnh đang mở, Cố Dung không ở bên trong, có lẽ đã đi chụp hình rồi.

Ngủ một giấc dài gần mười tiếng, đầu óc Hứa Niệm mơ mơ màng màng, mắt mở không lên đi vào phòng tắm rửa mặt. Phòng tắm kiểu cũ khá lớn, trên tường có hai lỗ thông gió nhỏ, lúc này trời đang sáng, ánh nắng bên ngoài chiếu vào không cần phải bật đèn.

Lúc trước ở một mình suốt hai năm nên nàng có thói quen không khóa cửa, giữa xuân nhiệt độ ấm lên, cơ thể nàng ra mồ hôi, nàng cầm khăn ướt lau sơ người, tối qua không tắm trên người có chút không thoải mái, lau xong phần tay nàng cởi áo ngực lau tiếp bên trong.

Lau sơ qua lần đầu rồi, trong lúc định lau lại lần hai cửa phòng tắm bỗng nhiên bị đẩy ra, Hứa Niệm phản ứng chậm nửa nhịp, thoáng nhìn có người ngoài cửa mới hốt hoảng kéo quần áo che lại.

Cố Dung sững sờ đứng bất động tại chỗ, đầu óc vẫn đang chu du đâu đó cùng núi tuyết trắng nõn điểm đỉnh hồng mượt mà kia.

_

Hai người mặt đối mặt ngồi ăn sáng, ăn ý không nhắc tới chuyện ngoài ý muốn ban nãy.

Hứa Niệm im lặng ăn bánh rán, chiếc dĩa sứ trên bàn còn có ốp la, tất cả đều là Cố Dung dậy sớm làm.

“Mấy giờ đi dạy kèm vậy?” Cố Dung là người mở miệng trước phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng. Truyện Tổng Tài

Hứa Niệm dừng một chút, nói: “Chín giờ rưỡi ạ.”

Nàng giương mắt nhìn xuống đối diện, miệng khẽ mở, đại khái cảm thấy có chút xấu hổ, giãy giụa rối rắm một hồi mới nhỏ giọng nói: “Hôm nay không phải dì có lịch đi chụp hình sao....”

“Mười giờ mới tập hợp, chụp ở quảng trường Đông Phương bên Tây Khu, cách nơi này rất gần.” Cố Dung nói, hàm ý chính là không cần phải đi sớm.

Hai người trước kia ít tiếp xúc, mấy ngày ở chung đều là Hứa Niệm nấu cơm, một lần ngoại lệ duy nhất là Cố Dung mua đồ ăn ngoài về, Hứa Niệm làm sao nghĩ đến việc cô sẽ dậy sớm làm đồ ăn sáng chứ, đương nhiên càng không nghĩ đến sẽ phát sinh sự việc bất ngờ trong phòng tắm kia.

Hứa Niệm nhất thời không nói chuyện, qua loa ăn xong bữa sáng, lấy cớ trễ giờ phải đi trước. Thời tiết mấy ngày này ở trong nhà không thấy lạnh, vừa ra khỏi cửa khí lạnh đã vội tập kích, nàng mặc không nhiều áo, đi được một đoạn đã bị lạnh đến mức răng môi trắng bệch, đến khi tới nhà học sinh mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, nhìn qua đồng hồ, vẫn còn sớm nửa tiếng.

Người nàng dạy kèm là một học sinh cấp một tên Dương Lệnh Hạo, thông minh ngoan ngoãn học hành rất tốt, thành tích trong lớp luôn duy trì ở top 10. Thấy nàng tới cậu bé lễ phép chào: “Cô giáo Hứa.”

Dương ba hôm nay tăng ca, chỉ có Dương mẹ ở nhà, bà pha giúp nàng một ly trà nóng. Cũng không có việc gì làm, đến sớm rồi thì học sớm luôn. Dương Lệnh Hạo học hành cực kỳ tự giác, việc dạy học rất thuận lợi, còn dư nửa tiếng Hứa Niệm giám sát cho cậu bé làm bài tập.

Nam sinh mười ba tuổi hiếu động, làm được một chút ngừng lại nhìn lén nàng, Hứa Niệm dùng đốt ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn nói: “Nghiêm túc làm bài, không được nhìn ra ngó vào.”

Dương Lệnh Hạo ngoan ngoãn gật đầu, làm xong một bài lại nhịn không được tiếp tục nhìn chằm chằm nàng. Hứa Niệm nhíu mày, cậu bé nghiêng đầu tò mò hỏi: “Cô Hứa, cô có tâm sự gì ạ? Sao lại thất thần?”

Tiểu hài tử luôn là tâm tư nhạy bén.

Hứa Niệm trầm giọng phủ nhận: “Không có.”

Nàng chỉ chỉ lên đề bài trên vở: “Bài này, làm sai rồi...”

Tiết dạy kết thúc lúc mười một giờ, Dương mẹ vừa chuyển tiền học phí một ngày cho nàng vừa mời nàng ở lại ăn cơm trưa, Hứa Niệm uyển chuyển từ chối. Ra khỏi Dương gia, nàng đạp xe tới quảng trường Phương Đông. Quảng trường Phương Đông nằm dưới đoạn đường thương mại, có rất nhiều cửa hàng buôn bán trên đường, hai bên toàn là các loại quán cơm, quán lẩu, đến gần giữa trưa khu này người người chen chúc rất đông.

Đạp được một đoạn, bởi vì đông người qua lại, Hứa Niệm đành phải xuống xe dắt bộ. Ở ngã ba giao lộ trước quảng trường xe cộ đông như mắc cửi, lúc này đang là đèn đỏ, nàng cùng đứng chờ bên lề đường với mọi người.

Quảng trường nằm đối diện bên trái ngã ba, xung quanh có rất nhiều người mặc đồ bảo an, cực lực duy trì trật tự. Đứng ở xa, Hứa Niệm nhìn không rõ tình huống bên đó.

Đoàn người bên kia giải tán rồi, bên này đèn đỏ vẫn chưa hết.

Đám người dời ra nhường một chiếc xe màu đen dài lái vào quảng trường.

Hứa Niệm khẩn trương nhìn theo phía bên kia, chỉ chốc lát sau đèn xanh cuối cùng cũng xuất hiện, nàng theo dòng người cuốn qua đường, đi được một nửa, chiếc xe màu đen kia chạy ra đi mất, đám đông cũng chậm rãi tản ra, đến lúc nàng vào được quảng trường cả xe lẫn người đều không còn thấy gì.

“Cô gái váy đỏ ban nãy đẹp quá đi mất, hình tượng ngự tỷ lãnh đạm, khí chất không chê vào đâu được.” Bên cạnh có người vẻ mặt kích động mà nói.

“Chân cô ấy còn cao hơn eo của mình,“ một nữ sinh dáng người thấp nói tiếp, hai má đỏ bừng thẹn thùng cười cười, “Thật dài, vừa dài lại vừa thẳng, cân xứng lại gợi cảm.”

Người nọ bên cạnh cũng cười.

Mọi người vốn không quen biết vẫn hào phóng khen cùng thể hiện sự hâm mộ, bởi vì tâm tư thuần túy, khen cùng thích cũng thuần túy, Hứa Niệm làm không được.

Ở quảng trường đi vòng vòng hết nửa tiếng đồng hồ, nàng đạp xe về lại Khoan Bắc Hạng, trời vẫn âm u gió lớn nhưng giữa trưa không lạnh bằng hồi sáng, vẫn tốt.

Sáng sớm trời ẩm ướt, đến trưa trên lá cây đọng đầy những giọt sương, toàn bộ trong sân đều là nước, hai cây sồi trong sân cũng theo mùa xuân mọc lá xanh, nhiều ngày không chú ý nay nhìn lại đã thấy um tùm. Hứa Niệm tùy tiện nấu bát mì cho qua bữa trưa, ngủ trưa xong xuống lầu cắt tỉa cây sồi, quét tước dọn dẹp xong lại lên lầu đọc sách, nửa ngày cứ như vậy mà trôi qua.

Lão Thành Khu trước giờ luôn an tĩnh ít khi nào náo nhiệt, dù đang là cuối tuần trong ngõ nhỏ cũng chả thấy được bao nhiêu người. Hứa Niệm đọc sách đến mệt, thả tầm mắt đi xa xa thư giãn, tầm nhìn trên tầng hai trống trãi, có thể nhìn rõ ràng hai đầu hẻm nam bắc.

Hoàng hôn mặt trời lặn ánh chiều tà khắp nơi, mặt đất đều bị nhuộm thành màu vàng, một chiếc xe màu trắng chậm rãi tiến vào đầu hẻm phía nam, từ từ chạy về phía bắc, cuối cùng dừng ở cửa trước sân. Cửa bên ghế phụ mở ra, một người tóc ngắn mặc quần túi hộp màu xanh lục bước xuống mở cổng, chiếc xe chạy vào trong nhà.

Đỗ xe xong, Cố Dung mở cửa bước xuống, hai người ra ghế sau xách ra hai bao đồ.

Hứa Niệm xuống lầu.

Cô gái tóc ngắn cười hô lên: “A Niệm.”

Nhìn kĩ bộ dáng đối phương Hứa Niệm mới nhận ra chính là Ninh Chu Di, mấy ngày không gặp nàng đã cắt tóc ngắn rồi. Dung mạo của Ninh Chu Di kỳ thực không tệ, mắt sâu mũi cao ngũ quan thâm thúy, cắt tóc ngắn càng thêm phần thoải mái nhanh nhẹn, thoạt nhìn anh khí không ít.

“Chị Ninh,“ Hứa Niệm chào nàng, tiến lên phụ xách đồ, “Đặt sang bên này đi ạ.”

Ninh Chu Di không cho, xoay qua trái một chút, Hứa Niệm vô tình đụng tới cổ tay nàng, Ninh Chu Di không để ý, trực tiếp để đồ lên bàn, hỏi: “Phòng bếp ở đâu vậy?”

Cố Dung nâng nâng mí mắt.

Hứa Niệm chỉ bên trái: “Bên kia ạ.”

Ninh Chu Di gật đầu, xách túi hải sản lên: “Nhóc có bị dị ứng cái này không?”

Hứa Niệm lắc đầu, Ninh Chu Di “ừ” nhẹ tỏ ý đã biết: “Chị đi rửa cái này, tối nay ăn cơm ở đây.”

Nàng giống như rất quen thuộc căn nhà này, hoàn toàn không khách khí, bất quá Hứa Niệm cũng không có ý kiến gì, nghĩ tới chút xấu hổ buổi sáng với Cố Dung, bèn lấy cớ đi theo nàng ta: “Em phụ chị.”

Cố Dung ở phía sau dọn dẹp đồ, đợi Hứa Niệm đi như bay vào bếp mới dùng dư quang của mắt nhìn nàng.

Ninh Chu Di mua rất nhiều đồ ăn, đủ loại tôm cua rau dưa, còn có các đồ gia vị. Hứa Niệm phụ sơ chế tôm, Ninh Chu Di lấy cây kéo nhỏ lột vỏ tôm, vừa làm vừa nói: “Cuối tuần sao không ra ngoài chơi, ở nhà đọc sách cả ngày à?”

“Dạ không,“ Hứa Niệm nói, đem con tôm đã rửa sạch bỏ vào bồn trước mặt, “Buổi sáng có bận chút việc ạ.”

“Rảnh rỗi có thể sang đi dạo bên Tân Khu, đừng nên ở trong phòng cả ngày, ra ngoài đi dạo một tí vừa hay có thể thả lỏng, dù sao vẫn còn lâu mới tới kỳ thi giữa kỳ mà, từ từ rồi học không cần gấp.” Ninh Chu Di nói, dứt lời liền mỉm cười. Hồi đó nàng đi học cũng vậy, toàn đợi nước tới chân mới nhảy, chưa tới kỳ thi nhất quyết không chịu ôn bài, suy nghĩ lại, nói như vậy với đứa trẻ đang đi học có vẻ không tốt lắm bèn sửa lời: “Cần phải phân bố thời gian hợp lý một chút.”

Hứa Niệm cũng cúi đầu cười: “Dạ.”

Nàng thường ngày ít khi cười, giờ phút này cúi đầu cười nhẹ như vậy làm lộ ra sườn mặt xinh đẹp động lòng người khiến Ninh Chu Di giật mình, siết chặt con tôm trong tay, lắc nhẹ đầu tỉnh táo lại, tìm đúng vị trí đưa kéo một nhát lột vỏ tôm. Ninh Chu Di với Hứa Niệm chia nhau mỗi người một công đoạn sơ chế, Ninh Chu Di làm nhanh hơn, trong lúc chờ đợi lơ đãng nhìn thấy ngón tay Hứa Niệm linh hoạt, thon dài trắng nõn, móng tay vì sơ chế tôm mà dính bẩn, rửa qua nước liền trở nên sạch sẽ gọn gàng.

Hứa Niệm rửa xong một con tôm nữa đưa cho nàng, Ninh Chu Di theo bản năng cầm kéo lên làm tiếp, sợ nàng bị tôm hùm kẹp tay, Hứa Niệm chờ nàng cầm chắc mới buông tay. Biểu tình của Ninh Chu Di bỗng nhiên trở nên có chút lạ, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục lại như thường, Hứa Niệm không phát hiện, đem tôm đặt vào trong tay nàng, nhấc tay ra ngẩng đầu thoáng thấy Cố Dung đứng ở cửa phòng bếp, không biết đã đứng từ lúc nào.

Cố Dung đi vào bếp đứng bên cạnh nàng, rõ ràng không có ý định giúp đỡ, chỉ đứng yên như vậy. Ninh Chu Di sai cô: “A Cửu, lấy giùm mình cái thau, cái màu xanh sau lưng cậu á.”

Hứa Niệm không tự giác nhìn qua phía bên cạnh, Cố Dung nghiêng người lấy thau, vòng qua người Hứa Niệm đưa cho Ninh Chu Di. Bởi vì kề đến gần, khoảnh khắc cô giơ tay, Hứa Niệm lại thoang thoảng ngửi thấy mùi nước hoa kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.