EDIT: Heo Mọi
BETA: Sara
Hôm sau, hạ nhân báo lại, Lăng Dạ cầu kiến.
Trong sương phòng, lúc Thập Thất đến thì
Lăng Dạ đã ngồi ở một bên thản nhiên uống trà, nhìn thấy Thập Thất, hắn
lập tức đứng dậy, khách khí có lễ xưng: “Mộ Dung tiểu thư.”
Thập Thất cười lạnh, thầm nghĩ: Chủ động
tới cửa cầu hòa? Hay là có mục đích khác? Khách khí xưng hô với nàng thế kia, kể từ mấy tháng trước nhận thức tới nay, hôm nay vẫn là lần đầu
tiên, thật sự là ngạc nhiên. “Không biết Lăng công tử hôm nay đến phủ cầu kiến ta, là có chuyện gì quan trọng?”
Đôi mắt đen của Lăng Dạ lóe lóe, nghe
được sự không kiên nhẫn trong lời nói của nàng, liền cúi đầu trầm tư,
một lát sau bèn cất giọng: “Trước kia tại hạ có nhiều đắc tội
với Mộ Dung tiểu thư, chưa điều tra rõ ràng chân tướng sự việc, đã hiểu
lầm Mộ Dung tiểu thư, thỉnh Mộ Dung tiểu thư thứ lỗi.”
Thập Thất nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.”
“Nghe nói, Mộ Dung đại nhân và
Hiên Viên Mặc bất hòa. Hơn nữa còn có tin tức nói Hiên Viên Mặc muốn trừ bỏ Mộ Dung đại nhân. Việc này chắc tiểu thư đã biết rất rõ.”
Lăng Dạ trầm giọng nói. Mới mấy ngày không nhìn thấy nàng, không thể ngờ khí chất của nàng so với trước kia càng thêm chói mắt. Chẳng qua, nàng
đã còn không si mê hắn như trước, không biết hắn nên may mắn, hay là nên hối hận?
“Ồ? Tam Vương gia và cha ta thì
có thể có quan hệ gì? Nếu Lăng công tử muốn nói về chuyện triều đình,
tới tìm ta cũng vô dụng, đi gặp cha ta mới đúng.” Thập Thất
ngồi xuống, tao nhã mị hoặc. Trong đôi mắt rũ xuống thoáng đảo qua một
tia sắc lạnh. Vô sự không đăng tam bảo điện, chẳng trách kẻ luôn chán
ghét nàng như Lăng Dạ nay lại đến gặp nàng, là vì muốn lấy chứng cớ
trong tay nàng chứ gì!
Lăng Dạ nhíu đôi mày kiếm, thấy nàng
kháng cự lạnh lùng thế kia, lòng hắn chấn động, hóa ra nàng quả thật
không đặt hắn vào mắt! Cứ như thể sự si mê trước kia chỉ là một giấc
mộng. Thâm tâm bỗng có chút cô đơn, mặt hắn có một tia ngỡ ngàng, vội
vàng nói: “Những lời kế tiếp mà ta nói tuyệt đối có lợi với cô,
cô là một cô gái thông minh, hẳn là biết Hiên Viên Mặc không phải là lựa chọn tốt nhất để dựa vào! Hắn vì ngôi vị hoàng đế, chuyện tàn nhẫn cỡ
nào cũng có thể làm được, hắn có thể hạ thủ với Hoàng Thượng, thì đối
với cô, đối với người nhà của cô, lại càng không cần phải nói!”
“Đủ rồi! Nếu hôm nay Lăng công tử đến đây chỉ để nói những lời xằng bậy như vậy, xin thứ cho ta không thể tiếp đãi! Mai Hoa, tiễn khách!” Thần sắc Thập Thất lạnh lùng,
giống như một thanh chủy thủ lạnh lùng bắn về phía Lăng Dạ. Lòng thầm
cười lạnh, đám người này đều nghĩ người khác là kẻ ngốc?! Thế cục trước
mắt căn bản là Hiên Viên Mặc chiếm thượng phong, lúc này nếu nàng làm ra một chút biến động nào, chính là muốn tìm đường chết!
Tuy rằng Hiên Viên Mặc chắc chắn sẽ đối
phó nàng, nhưng nàng vẫn còn thời gian để chuẩn bị. Chứng cớ quan trọng
nhất để bảo vệ mạng sống kia, nàng tuyệt đối không thể giao cho Hiên
Viên Hạo, ai có thể cam đoan Hiên Viên Hạo không hạ sát tâm với nàng?
Hai người bọn họ đều là lòng muông dạ thú, chỉ cần chứng cớ tới tay, đến lúc đó nàng sẽ mất đi phao cứu hộ! Nàng và người nhà chắc chắn sẽ chìm
vào đáy nước!
Cho dù muốn giao ra, thì cũng phải giao cho…
Mâu quang Thập Thất chợt lóe. Nàng muốn
đem chứng cớ giao cho Hiên Viên Ninh. Không biết vì sao, đối với Hiên
Viên Ninh, nàng không có lý do để tin tưởng, nhưng lại có tín niệm,
những lời hắn đã nói ra nhất định sẽ thực hiện, cho nên nàng mới dám đem tính mạng cha mẹ giao cho hắn. Mà chứng cớ này, giữ lại, đối với hắn và nàng, chỉ có ưu việt.
Mà, Hiên Viên Mặc, Hiên Viên Hạo… Ngay từ đầu đã không phải là lựa chọn của nàng.
“Mộ Dung tiểu thư! Rốt cuộc cô có nghĩ tới hậu quả của việc này hay chưa? Nếu bây giờ cô giao chứng cớ
ra, mọi việc đều có thể giải quyết dễ dàng, mà sự an toàn của cô và
người nhà cũng không phải lo, Tam vương gia cũng sẽ không làm khó dễ
cô.” Lăng Dạ tận tình khuyên bảo. Hôm nay hắn tới đây, đã được
sự đồng ý của Độc Cô Ngạo Thiên và Hiên Viên Hạo, mà bọn họ cũng đã cam
đoan, chỉ cần nàng giao chứng cớ ra, bọn họ sẽ bảo đảm cho sự an toàn
của nàng, sẽ không khó xử nàng.
“Tiễn khách!” Thập Thất
quát lạnh một tiếng. Mai Hoa canh giữ ở trước cửa tiến vào sương phòng,
đi về phía Lăng Dạ, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lạnh giọng
nói: “Lăng công tử, thỉnh.”
Đôi mày Lăng Dạ nhíu lại, suy nghĩ kiểu
gì cũng không thông, rốt cuộc Mộ Dung Thập Thất còn muốn cái gì nữa,
những lời hắn nói đều vì tốt cho nàng. “Mời tiểu thư cẩn thận suy nghĩ. Đừng tùy tiện cự tuyệt.”
Thập Thất quay đầu, không nhìn hắn nữa.
Tất cả mọi thứ, nàng sớm đã định hình. Bất tri bất giác, nàng và người kia đã đứng chung một chiến tuyến!
Tim Thập Thất run lên, người kia, người
kia, bắt đầu từ lúc nào, nàng lại thường thường nhớ tới Hiên Viên Ninh?! Bỗng nhiên, vấn đề nhiều ngày qua không nghĩ tới lại mãnh liệt hiện ra
trong đầu, lúc ở vách núi đen, Hiên Viên Ninh thuần thục nắm thảo dược
trong tay, hắn biết y thuật!
Hơn nữa hắn lại từng không thể xuống
giường, ngồi xe lăn để di chuyển, nếu không phải gặp nguy hiểm, hắn chắc chắn sẽ không tùy tiện đứng lên.
Một ý tưởng lớn mật xuất hiện trong đầu!
Mặt nạ màu bạc, năm năm công lực, nằm
trên giường dưỡng thương nửa năm, tất cả dấu hiệu… Đôi mắt đen chớp
động, ánh sáng hiện lên, dần dần sáng lóa như ánh sao.
…
Tứ vương phủ
Trong phòng, mùi thuốc tràn ngập. Hiên
Viên Ninh nhắm chặt hai mắt nằm trong thùng tắm, dường như đang rất đau
đớn. Nhưng hắn chỉ nhíu chặt đôi mày, sắc mặt tái nhợt phảng phất như có thể nhìn rõ ràng mạch máu dưới da của hắn.
Hai tay Phi Kiếm đặt ở sau lưng Hiên Viên Ninh, vận công chữa thương cho hắn. Ước chừng thời gian qua khoảng một
chén trà, Phi Kiếm đầu đầy mồ hôi đứng dậy.
Cúi đầu nhìn nước trong thùng tắm, bỗng thấy nước trong đã biến thành máu loãng.
Như Kiều Linh Nhi nói, lần này Vương gia
bị thương rất nặng! Nếu không phải Vương gia trước đó đã có giao phó,
nên dùng loại thuốc nào đến tắm, chỉ sợ lần này Vương gia nhất định sẽ
hôn mê bất tỉnh!
Nhưng lần này Vương gia đã hôn mê một ngày một đêm, mà vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Dung Nhi bưng nước sạch tới, lấy tấm vải
sạch, cẩn thận lau mình cho Hiên Viên Ninh. Nhìn thấy đầu Phi Kiếm đầy
mồ hôi, nhỏ giọng nói: “Vương gia có ta chăm sóc, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
“Vương gia từng ra lệnh, nếu trong vòng ba ngày không thể tỉnh lại, phải đi tìm Mộ Dung tiểu thư.” Phi Kiếm ngồi xuống, vắt hai chân lên trên ghế, trầm giọng nói.
Hiện tại một ngày rưỡi đã trôi qua.
Cánh tay Dung Nhi cầm khăn lụa khẽ run, có chút mất tự nhiên nói: “Xem ra Mộ Dung tiểu thư ở trong lòng Vương gia đã chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng.” Đi theo Vương gia nhiều năm, nàng chưa hề thấy Vương gia lo lắng cho bất kỳ nữ tử nào.
Nhưng từ khi Mộ Dung Thập Thất xuất hiện, Vương gia tựa hồ luôn vì nàng mà làm những hành động chưa bao giờ làm trước đó.
“Mộ Dung tiểu thư là người thích hợp nhất với Vương gia.” Mắt Phi Kiếm không hề động, chỉ cất chất giọng lạnh như băng. Thời gian vừa qua, những gì Mộ Dung tiểu thư biểu hiện, đã chứng minh, nàng có
thủ đoạn, có đảm lược, có trí mưu, rất thích hợp Vương gia. Hơn nữa ở
trong mắt Vương gia không ai có thể sánh với Mộ Dung tiểu thư.
“Đúng vậy.” Dung Nhi ảm
đạm thất sắc. Sau này nàng tuyệt đối không thể lộ ra nửa phần tâm tư đối với Vương gia nữa. Nàng không phải người ngu dốt, đương nhiên hiểu được việc bo bo giữ mình.
Nhưng nàng vẫn nhịn không được mà đau lòng, dù sao nàng đã thầm mến rất nhiều năm.
Nghỉ ngơi trong mấy khắc, Phi Kiếm mở mắt ra, cùng Dung Nhi nâng Hiên Viên Ninh vẫn còn đang hôn mê đến trên giường.
“Ngươi chăm sóc Vương gia, ta đi ra ngoài một chuyến.” Phi Kiếm nói với Dung Nhi. Hắn phải đi tìm một người, nếu chờ ba ngày
sau thì cái gì cũng đã muộn, bây giờ phải mang Mộ Dung tiểu thư đến đây, cũng phải để cho nàng biết, tình trạng hiện tại của Vương gia. Dù sao
Vương gia bị trọng thương, cũng có chút quan hệ đến nàng.
Dung Nhi gật đầu. Sau khi Phi Kiếm rời đi, nàng nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Ninh vẫn còn hôn mê, cười khổ: “Vương gia, Dung Nhi sẽ chôn tình cảm đối với ngài xuống đáy lòng.”
Khi Thập Thất nhìn thấy Phi Kiếm, có chút kinh ngạc. Nàng cũng đang định đến Tứ vương phủ để xác nhận phỏng đoán
của mình. Lại không ngờ Phi Kiếm lại đến thỉnh nàng.
Đương nhiên là nàng không có ý kiến gì khác.
Trên đường, Thập Thất thấy sắc mặt Phi
Kiếm ngưng trọng, có một tầng vẻ lo lắng sắc. Chẳng lẽ Hiên Viên Ninh
gặp chuyện gì? Tâm lộp bộp một chút, sắc mặt Thập Thất trở nên tối tăm
Đợi cho đến lúc tới Tứ vương phủ, bước vào trong căn phòng tràn ngập mùi thuốc, tim Thập Thất bỗng run sợ lên.
“Ngày hôm qua khi Vương gia trở
về, vừa mới vào cửa thì liền hôn mê, hiện tại một ngày rưỡi đã trôi qua, Vương gia vẫn còn hôn mê.” Phi Kiếm trầm giọng nói.
Thập Thất gian nan gật đầu. Hắn quả nhiên bị thương rất nặng, nhưng khi binh chia làm hai đường, hắn vẫn mỉm
cười, nhìn không ra có gì khác thường. Tại sao bây giờ lại hôn mê bất
tỉnh?
“Mộ Dung tiểu thư ở trong này cùng Vương gia đi, Dung Nhi cáo lui.” Dung Nhi đứng dậy, cầm khăn lụa ướt để vào trong tay Thập Thất, rồi ra khỏi phòng.
Phi Kiếm đang muốn rời đi, lại thì thào nói với Thập Thất: “Cho dù Mộ Dung tiểu thư vẫn nghi ngờ Vương gia, nhưng Vương gia tuyệt
đối không có tý mục đích nào đối với Mộ Dung tiểu thư. Dẫu gì đi chăng
nữa, Vương gia vì Mộ Dung tiểu thư, thậm chí còn dùng cả sinh mệnh làm
tiền đặt cược.” Hắn cảm thấy, những gì Vương gia bỏ ra có lẽ
cũng nên nhận được hồi báo, Vương gia không muốn Mộ Dung tiểu thư khó
xử, nhưng hắn lại càng không muốn Vương gia trả giá mà không nhận được
tý hồi báo nào.
Hắn hy vọng những lời hắn nói hôm nay, có thể thay đổi cái nhìn của Mộ Dung tiểu thư với Vương gia.
Trong nháy mắt cửa phòng khép lại, Thập Thất ngớ người ra.
Làn sương mù vẫn luôn lượn lờ trong đầu nay dần dần tản ra, dần dần sáng tỏ.
Sắc mặt nàng trắng bệch nhìn nam tử nằm trên giường.
Cho dù hôn mê, hắn cũng nhíu chặt hai
mày, dường như đang rất đau đớn, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng, không
có một chút huyết sắc nào!
Tim Thập Thất lại run lên.
Những lời nói của Phi Kiếm vẫn quanh quẩn bên tai, mấy ngày nay, không phải là nàng không có cảm giác, mà là, vào lúc này, ở thế giới này, thật sự không thể động tâm!
Tình cảm nam nữ, là điều xa xỉ!
Hứa hẹn, là vui đùa trí mạng!
Cho nên, người thông minh, phải lựa chọn kính nhi viễn chi. ( kính trọng nhưng không gần gũi)
Còn nữa, nàng vẫn hoài nghi, vẫn hoài nghi.
Nhưng mà…
Nàng nhúng khăn lụa cho ướt, vắt khô, ngồi xuống mép giường, kéo tay hắn từ trong chăn ra, sau đó cẩn thận chà lau.
Tạm thời áp chế những ý nghĩ lung tung trong đầu, nàng chuyên tâm nhìn tay hắn.
Ngón tay hắn thon dài, trắng nõn, tạp hình hoàn mỹ. Song, nhìn kỹ, Thập Thất bèn giật mình kinh sợ!
Ở giữa từng đầu ngón tay, đều có những lỗ sẹo lớn nhỏ không dễ phát hiện, giống như là do bị những cây châm được
nung nóng xuyên thấu qua da thịt để lại sẹo.
Trong lòng bàn tay, có một tầng chai sần, một vết sẹo dữ tợn cắt ngang qua đường số mệnh.
Có thể nhìn ra được bàn tay này sau đó đã trải qua điều dưỡng cẩn thận, nên mới có thể nhìn làm phai mờ các vết sẹo.
Lúc tay nàng vuốt ve qua những vết sẹo,
lòng nàng lại chìm xuống, chìm xuống, còn có chút đau lòng, tựa hồ vì để chứng thật suy nghĩ trong lòng, nàng cầm tay kia của hắn lên, kết quả,
vẫn là những vết sẹo rậm rạp do châm gây ra không dễ phát hiện.
Một đôi tay như vậy, đã từng bị tra tấn như thế nào đây?
Hắn rốt cuộc là một người như thế nào?
Từng gặp phải chuyện gì? Mà khiến hắn ẩn nhẫn như vậy?! Còn có thể có
lực khống chế khiến người khác sợ hãi, khâm phục!
Cũng giống như trước mắt có một bàn cờ vô cùng rối loạn, nhưng hắn vẫn có thể nắm trong tay toàn cục.
Nhìn vết sẹo, Thập Thất cảm thấy như
chính bản thân mình phải hứng chịu nỗi đau đó, nàng không thể tưởng
tượng được, khi những cây châm được nung nóng xuyên thấu qua những đầu
ngón tay yếu ớt, non mịn này, hắn đã phải thừa nhận một sự đau đớn đến
thế nào!
Có giống như bây giờ, nhíu chặt đôi lông mày hay không? Đem tất cả đau đớn cực lực đè ép?
Đột nhiên, trong đầu bỗng vang lên tiếng
chuông cảnh tỉnh, hai hàng lông mày của Thập Thất nhíu lại, vừa rồi nàng đã nghĩ cái gì?! Đây là đang bại lộ nhược điểm của chính mình! Đặt bản
thân vào vòng nguy hiểm!
Vô luận Hiên Viên Ninh từng gặp chuyện
gì, vô luận hắn từng làm chuyện gì, nàng hiện tại cũng không thể trầm
luân! Không thể trầm luân!
Nàng và hắn đều thừa nhận không nỗi chuyện này!
“Hiên Viên Ninh, ta không biết nên nói gì nữa.” Nàng buông tay hắn, sau đó lau mặt cho hắn. Giọng nói nhỏ nhẹ nỉ non.
Thời gian từng chút một trôi qua, thấy hắn không có tý dấu hiện tỉnh lại nào. Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, “Vô luận như thế nào, ta hy vọng ngài tỉnh lại. Ta là một người thực dụng,
nay ta đã lựa chọn đứng về phía ngài. Ngài chết, ta cũng không thể sống. Ngươi sống, ta mới có hy vọng.”
Đây là tín nhiệm, sau khi cùng sinh cùng
tử, đã hình thành nên niềm ăn ý đến từ trong linh hồn. Nhưng mà, hắn lại không cảm giác được.
Thứ tình cảm không nói rõ kia, lúc này, mơ mơ hồ hồ, lại trở nên rành mạch.
“Lúc biết ngài mạo hiểm tính mạng để vận chân khí cho ta, ta rất khiếp sợ. Ngài là một tay bạc thành
công. Mà ta là một kẻ nhát gan trong cờ bạc, ta tuyệt đối sẽ không dễ
dàng dùng sinh mệnh của mình để đặt cược! Hiên Viên Ninh, ngài có mục
đích tồn tại của ngài. Hiên Viên Mặc, Hiên Viên Hạo chỉ là quân cờ trong tay. Mà mục đích của ngài, đã dần dần đạt được.” Thập Thất run sợ rất nhiều, nhẹ giọng nói hết sự thật nàng đã sớm đoán được.
Một trận gió mát từ ngoài cửa sổ thổi
vào, mang theo khí lạnh, làm mùi thuốc xộc vào trong mũi, Thập Thất
dường như có thể cảm nhận được sự cay đắng trong không khí.
Lúc này ngoài phòng lại có tiếng cãi nhau.
Có giọng nói của Dung Nhi, còn có giọng nói của mấy nữ nhân khác.
“Chúng ta là phi tử của Vương
gia, nghe người ta nói Vương gia bị trọng thương, chúng ta chỉ muốn đến
thăm ngài, hy vọng Dung Nhi cô nương có thể dàn xếp.” Là một giọng nói mềm mại.
“Dung Nhi cô nương, nếu như Vương gia công vụ bận rộn như thường ngày, chúng ta tuyệt đối sẽ không tiến
đến phiền nhiễu Vương gia, nhưng hiện tại Vương gia bị trọng thương, về
tình về lý, chúng ta hẳn là nên đến thăm.” Là một giọng nói trầm tĩnh.
“Thỉnh bốn vị trắc phi thứ lỗi,
Vương gia trước khi nghỉ ngơi đã từng ra mệnh lệnh, không hy vọng bị
người khác quấy rầy. Chờ Vương gia tỉnh lại, Dung Nhi nhất định sẽ
chuyển cáo tâm ý của bốn vị trắc phi.” Dung Nhi từ chối bốn vị trắc phi.
“Nói mấy lời vô nghĩa này với cô
ta làm cái gì, mấy ngày nay chúng ta vẫn đều ở Nam viện, ngay cả bóng
dáng Vương gia cũng chưa nhìn thấy. Hiện tại dù thế nào cũng phải nhìn
thấy Vương gia!” Là một giọng nói phẫn nộ.
“Vào thôi, chúng ta còn có thể chăm sóc Vương gia nữa.” Là một giọng nói khác không cho phép cự tuyệt.
Sau đó là có vài tiếng xô đẩy, cửa bị đẩy ra.
Bốn người tư sắc thượng đẳng, mỗi người
mỗi vẻ lúc mở cửa ra, nhìn thấy Thập Thất ngồi ở bên giường, cũng có
chút kinh ngạc. Đứng sững sờ ở tại chỗ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Thập
Thất.
“Cô là ai?!” Trong đó có một nữ tử phẫn nộ nhìn thấy tay Thập Thất đang nắm tay Hiên Viên Ninh, lạnh giọng chất vấn.
Ba người khác rốt cục cũng hoàn hồn.
Dung Nhi âm thầm ảo não, không thể giữ
chân bọn họ, nếu Vương gia tỉnh lại biết bốn vị trắc phi cãi mệnh lệnh
rời khỏi Nam viện, đồng thời còn xuất hiện trong phòng của hắn, nàng
nhất định sẽ bị trừng phạt.
Nhưng trước mắt, người cũng đã xông vào, nàng cũng không thể mạnh mẽ đẩy bọn họ ra ngoài.
“Ta biết cô ta là ai! Là Mộ Dung Thập Thất.” Trong đó, một vị nữ tử thoạt nhìn ôn nhu, nhỏ giọng nói.
“Mộ Dung Thập Thất? Sao cô ta có thể xuất hiện ở Tứ vương phủ?” Lại còn thân thiết với Vương gia như thế? Nột nữ tử tướng mạo kiều mỵ lạnh lùng nói.
Nhận thấy được ánh mắt như lưỡi dao của
bốn vị trắc phi, Thập Thất trấn định thản nhiên đặt tay Hiên Viên Ninh
xuống, sau đó để vào trong chăn. Cúi đầu nhìn lướt qua, thấy hắn còn ngủ say, thì chuyển mắt nhìn sang bốn người đang giận dữ kia, bốn người này nói vậy chính là trắc phi của hắn. Con ngươi đen lóe lóe.
“Dung Nhi, sao lại thế này? Không phải cô nói Vương gia đang nghỉ ngơi sao? Tại sao bây giờ lại có người
khác quấy rầy Vương gia?” Một nữ tử ít tuổi nhất, nhưng là tướng mạo bất phàm cất tiếng hỏi Dung Nhi.
“Nếu Mộ Dung tiểu thư không có chuyện gì, thì Dung Nhi cô nương tiễn khách đi. Vương gia có chúng ta chăm sóc là được rồi.” Mở miệng sau cùng là nữ tử có dung mạo khuynh thành, có ba phần giống Trình Tuyết Nhi bình tĩnh nói.
Thập Thất nhíu mày, cười nhạt không nói,
ánh mắt dừng ở trên người Dung Nhi. Chiến tranh giữa nữ nhân với nữ
nhân, các nàng ghen tuông, nàng không có tâm tư chống lại. Dù sao, nàng
không có lập trường, với lại nàng khinh thường làm.
Dung Nhi đi tới trước mặt bốn vị nữ tử, khách khí nói: “Mộ Dung tiểu thư là khách quý Vương gia mời tới.”
“Khách quý?” Bốn người
trăm miệng một lời. Ngày xưa ở trên phố lưu truyền mọi chuyện về Mộ Dung Thập Thất, trong bụng các nàng đều thầm mắng: Hồ ly tinh!
Tứ Vương gia đối xử lạnh lùng với các
nàng khiến không ít người cười nhạo, người người đều nói là các nàng
không có năng lực, không lưu được tâm của Vương gia. Nhưng không thể gặp không được Vương gia, làm sao các nàng có thể lưu được tâm của Vương
gia?
Lúc này, nghe được lời Dung Nhi nói, sắc mặt bốn người đều trắng nhợt.
“Sau này Mộ Dung tiểu thư vẫn nên bớt đến Tứ vương phủ là tốt nhất . Dù sao vì thanh danh của Vương gia,
nên cũng không thể có liên hệ gì đến Mộ Dung tiểu thư. Còn thỉnh Mộ Dung tiểu thư có thể tự mình hiểu lấy.” Nữ tử có vài phần tương tự Trình Tuyết Nhi nhìn Thập Thất với ánh mắt phòng bị, chán ghét, khiêu khích.
Dung Nhi nhíu nhíu mày, “Thỉnh
Trình trắc phi chú ý ngôn từ. Mộ Dung tiểu thư là khách quý Vương gia
mời đến. Hơn nữa Mộ Dung tiểu thư đã được phong làm Minh Nguyệt quận
chúa. Thân phận cao quý, không thể để người khác ba lần, bốn lượt nói
xấu? Các vị trắc phi nếu không muốn bị trách tội sau khi Vương gia tỉnh
lại, xin mời trở về Nam viện đi.” Các nàng còn không nhận rõ thân phận của bản thân sao?
Trong lòng Vương gia căn bản là không có các nàng.
Thập Thất đứng dậy cười nói với Dung Nhi: “Thôi, nếu không được hoan nghênh, ta nên rời đi. Nếu Vương gia tỉnh, thỉnh phái người báo cho biết ta.” Nơi này, nàng không có phần để nói gì.
Lúc nàng đứng dậy, bàn tay dưới chăn của
nam tử trên giường giật giật, nàng vừa dứt lời, Hiên Viên Ninh đã siết
chặt nắm tay, mở hai mắt nhìn bóng lưng nàng.
“Vương gia?!” Một trong bốn vị trắc phi nhìn thấy Hiên Viên Ninh mở hai mắt, bèn kinh hô.
Ba vị trắc phi còn lại liền chen chúc tiến tới, quỳ sụp xuống cạnh giường, tròng mắt rưng rưng nhìn Hiên Viên Ninh.
Thập Thất nhìn Hiên Viên Ninh được mỹ nữ vờn quanh, ánh sáng trong đôi mắt đen ám vài phần.
“Nếu tứ Vương gia đã tỉnh, trong
nhà Thập Thất còn có chút việc cần xử lý, trước xin cáo từ. Hôm sau sẽ
cho hạ nhân chuẩn bị thuốc bổ đưa tới.” Thập Thất thản nhiên cười nói.
Con ngươi Hiên Viên Ninh thâm trầm, trầm ngưng, âm trầm như hồ không đáy, hơi thở lạnh như băng theo sóng mắt phát ra.
Bốn vị trắc phi nghĩ đến mình đã làm hắn tức giận, lập tức lui ra phía sau, sợ hãi nhìn hắn.
“Bổn vương có lời muốn nói với nàng.” Những lời này là nói với Thập Thất. Từ lúc mở mắt ra, trong mắt hắn chỉ có nàng.
Thập Thất híp mắt, mỉm cười, sáng như sao xa, “Sau này có thời gian hãy nói. Ngài vẫn nên nghỉ ngơi trước đi.”
“Ở lại.” Khẩu khí không cho phép cự tuyệt.