Mộ Dung phủ.
Mới vừa vào phủ, Thập Thất liền thấy Mộ
Dung Phong và Lí Uyển Nhi cùng đỡ lẫn nhau ra ngoài. Trên mặt hai người
đều đọng đầy nước mắt.
Nhìn thấy Thập Thất bình yên vô sự, bọn họ kích động tiến lên, trên dưới quan sát kiểm tra một lượt khắp người Thập Thất, “Mấy ngày không có tin gì về con, cha mẹ đều vô cùng lo lắng. May mà còn có
người của Thiên Hạ Lâu tới thông báo. May mà Thập Thất không có sao, nếu không, cha mẹ biết nên làm sao cho phải?” Tròng mắt Lí Uyển Nhi rưng rưng, điềm đạm đáng yêu nói.
Điều Thập Thất không sợ nhất chính là
nước mắt của Lí Uyển Nhi, nàng luống cuống tay chân giúp Lí Uyển Nhi lau nước mắt trên mặt, ôn nhu nói: “Thập Thất chỉ ra ngoài du
ngoạn, kết quả nhất thời ham chơi, quên báo tin cho cha mẹ, là Thập Thất không đúng, khiến cho cha mẹ phải lo lắng.”
Mộ Dung Phong thoáng biến sắc, ông biết
mọi chuyện không đơn giản như những gì Thập Thất nói, lúc này trong phủ
có rất nhiều người, nên có mấy lời không tiện nói ra, chỉ cần Thập Thất
không sao, ông cũng an tâm, hiền hòa cười nói: “Ban nãy có người báo lại, nói con và Tứ vương gia cùng nhau vào thành. Mẹ con đã chuẩn
bị bữa tối, mau trở lại sương phòng dùng bữa thôi.”
Nghe vậy, Lí Uyển Nhi cười vui lau khô nước mắt, “Đúng vậy, cứ mãi đứng đây nói chuyện, bữa tối đã chuẩn bị xong.”
Lòng Thập Thất vô cùng ấm áp, vô luận ở
bên ngoài chịu bao nhiêu áp lực, nhưng sau khi về đến nhà, nàng còn có
tình thương yêu ấm áp của cha mẹ, tất cả, tất cả đã không còn quan trọng nữa.
Còn có… Người nam nhân khiến cho nàng càng lúc càng mê hoặc, Hiên Viên Ninh.
Sau khi trở lại sương phòng, Mộ Dung Phong bảo mọi người lui ra, trong phòng chỉ còn lại một nhà ba người.
Lúc này sắc mặt Mộ Dung Phong mới trầm ngưng, nghiêm túc nói: “Thập Thất, mẹ con đã nói hết chuyện về Thiên Hạ Lâu cho cha biết.”
“Con vốn cũng muốn nói với cha,
nhưng hai ngày nay lại có chuyện làm trì hoãn. Nếu cha đã biết, Thập
Thất cũng nói với cha vậy, Thiên Hạ Lâu nay đã lớn mạnh, nội trong hai
năm tới tuyệt đối có thể trở thành thiên hạ đệ nhất lâu, đến lúc đó, sẽ
không còn ai dám ức hiếp chúng ta nữa.” Thập Thất để đũa xuống, nhìn Mộ Dung Phong trầm giọng nói.
Mộ Dung Phong gật đầu, “Cha tin tưởng vào năng lực của con, nhớ lấy, vạn sự phải cẩn thận.”
Lí Uyển Nhi vẫn luôn ở một bên cười nhìn
Thập Thất và Mộ Dung Phong, Thập Thất trưởng thành, thật sự đã trưởng
thành, con đã biết bảo vệ bọn họ.
“Cha, mẹ, hai người phải tin
tưởng Thập Thất, bất kể Hiên Viên Mặc hay là Hiên Viên Hạo làm hoàng đế, cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới chúng ta. Với lại sau này đừng nói với con rằng cha mẹ đã vì con chuẩn bị hết thảy. Nếu cha mẹ chết
trước con, Thập Thất sẽ không có lý do để sống nữa. Còn nữa, ngày sau
nếu con có chuyện đi ra ngoài, cha mẹ nếu có chuyện gì, có thể có hai
lựa chọn. Một, phái người đến Thiên Hạ Lâu tìm Mẫu Đơn. Hai, đi tìm Tứ
vương gia.” Thập Thất nghiêm cẩn, thận trọng nói.
“Tứ vương gia?!” Mộ Dung Phong kinh nghi.
Thập Thất cầm chiếc đũa gắp một miếng ớt bỏ vào miệng, tinh tế thưởng thức, “Vâng, Tứ vương gia nhất định sẽ bảo vệ cha mẹ an toàn.”
Mộ Dung Phong cau mày nhìn Thập Thất, ông tin lời con nói, dẫu sao, Tứ vương gia có thể bảo toàn mình trong vòng
vây tranh đấu của hoàng thất, chứng tỏ hắn ta cũng có vài phần bản lĩnh. Chẳng qua là… “Thập Thất, con cự tuyệt lời cầu hôn của Tam vương gia, là bởi vì Tứ vương gia?” Nếu là Tứ vương gia, ông sẽ đồng ý, dù sao so với mấy vị vương gia
khác, Tứ vương gia là quân tử, nhất định sẽ thật lòng đối đãi Thập Thất.
“Khụ khụ khụ…”
Nghe thấy thế, Thập Thất không nhịn được
ho khan mấy tiếng, kết quả miếng ớt ở trong miệng đã phát huy được bản
tính của nó, khiến nàng cay tới mức mặt đỏ như gấc, nhưng nàng vẫn không quên giải thích: “Cha, cha hiểu lầm rồi!”
“Nếu Tứ vương gia chịu lấy Thập Thất, mẹ nhất định sẽ đồng ý.” Lí Uyển Nhi dịu dàng cười nói. Hôm nay, bà nghe rất nhiều chuyện liên
quan tới Tứ vương gia, cho nên, giao phó Thập Thất cho Hiên Viên Ninh,
thì tâm nguyện của bà cũng đã hoàn thành.
Thập Thất trợn tròn hai mắt, nhìn cha mẹ
đang cười rất ranh mãnh, khóe miệng chỉ biết giật giật, đành bất lực,
không giải thích nữa.
Chẳng qua trong lòng nàng lại có nghi
vấn, Hiên Viên Ninh nhân duyên tốt như vậy?! Cũng chưa chắc hắn đối tốt
với người ta là do có mục đích?
Chẳng lẽ là do nàng nghĩ quá nhiều, đối với ai cũng hoài nghi?
Một buổi ăn tối, cuối cùng cũng kết thúc trong tiếng cười mập mờ của Mộ Dung Phong và Lí Uyển Nhi.
Liễu phủ
“Mộ Dung Thập Thất và Tứ vương gia đều sống sót trở lại?” Chén trà trong tay Liễu Nguyệt Phi rơi mạnh xuống mặt đất, nàng đột
nhiên đứng lên, mặt đầy vẻ kinh hãi. Nhảy xuống vách đá cũng có thể
không chết, hơn nữa còn an toàn vô ưu nghênh ngang trở lại kinh thành!
Mộ Dung Thập Thất, rốt cuộc nàng ta có bản lĩnh gì?!
Lưu Trầm cúi đầu, do dự nửa khắc mới lên tiếng: “Hôm nay Mộ Dung Thập Thất đi gặp Tam vương gia. Chẳng qua, Tam vương gia
cũng không tính bỏ qua cho nàng ta. Cho nên, chỉ cần Mộ Dung Thập Thất
có điểm gây bất lợi cho Vương gia hoặc Liễu tiểu thư, Vương gia nhất
định sẽ hạ lệnh giết nàng!”
“Qua hai ngày nữa, binh mã của
Vương gia sẽ tiến vào kinh thành. Mà ngày ta hòa thân cũng là vào ba
ngày sau. Tuyệt đối không thể có bất kỳ ngoài ý muốn phát sinh nào!” Nàng vẫn luôn có một loại dự cảm xấu, luôn cảm thấy Mộ Dung Thập Thất
gặp họa bất tử, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng! Chuyện hòa
thân là do Mộ Dung Thập Thất một tay xúc tiến, nàng ta nhất định sẽ
không dễ dàng bỏ qua!
Nếu chuyện hòa thân bị làm hỏng, rất khó tưởng tượng Mộ Dung Thập Thất sẽ có phản ứng gì!
Thần sắc Liễu Nguyệt Phi biến ảo, nỗi bất an nơi đáy lòng từ từ lan rộng.
Dẫu sao Trình Tuyết nhi cũng đã chết trên tay Mộ Dung Thập Thất…
Đêm khuya, trăng khuyết treo cao, gió lạnh thổi ùa.
Thập Thất và Mai Hoa cùng nhau ở trong phòng, chờ đợi nhóm Mẫu Đơn đến.
Một tiếng vang khẽ nhỏ, từ trước cửa sổ rộng mở có ba người nhảy vào.
Ba người đều mặc y phục dạ hành.
Trông thấy Thập Thất, họ liền chắp tay khom lưng hành lễ: “Thuộc hạ tham kiến Lâu chủ.”
“Không cần đa lễ.” Thập Thất nói.
Ba người đứng dậy, tháo khăn đen che mặt xuống. Sau đó ngồi đối diện với Thập Thất.
Sắc mặt Mẫu Đơn nặng nề, khác biệt rõ
ràng so với ban ngày gặp nàng, nụ cười quyến rũ thời thời khắc khắc treo trên mặt nay đã biến mất. Vẻ mặt Cáp Tử tái nhợt, cắn môi, Sài Lang tay cầm phiến quạt, cúi đầu, như có điều suy nghĩ. Nhưng nhìn ra được, ba
người đều có tâm sự.
Mai Hoa thấy ba người đều như vậy, liền trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Bọn họ từ nhỏ đến lớn đều ở cùng nhau, nếu có chuyện gì, bọn họ sẽ có cảm ứng.
Ba người đều đồng loạt nhìn sang Thập
Thất, muốn nói lại thôi. Đặc biệt là Mẫu Đơn, mặt nàng ánh lên vẻ ám
thẹn (sám hối + hổ thẹn), cắn răng một lát rồi nói: “Lâu chủ, là Mẫu Đơn quản lý không nghiêm.”
Nghe vậy, Cáp Tử và Sài Lang cũng siết chặt hai nắm tay, lồng ngực phập phồng.
Mai Hoa khó hiểu, đang định truy hỏi nguyên do, thì Thập Thất đã mở miệng: “Là chuyện liên quan tới Hổ Báo phải không?” Ưu nhã ung dung uống một hớp trà, ánh mắt Thập Thất sắc bén xẹt qua
thân ba người. Lúc ở cửa thành, nghe chất giọng Mẫu Đơn nặng nề, cộng
với ánh mắt tức giận, nàng cũng đã đoán được nguyên do. Tuy nàng không
muốn tin tưởng, nhưng nay sự thật đã đặt ở trước mắt.
“Hổ Báo? Không phải hắn đang mở rộng Thiên Hạ Lâu ở các nơi trên cả nước ư? Chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện? Vậy đã có chuyện gì?” Mai Hoa càng thêm khó hiểu, liền vội vàng hỏi. Song, trong lòng nàng
lại có một chất giọng nghi ngờ đang bật thốt, thanh âm kia càng ngày
càng lớn, nhưng nàng lại không muốn thừa nhận.
“Hắn có thể có chuyện gì! Cho tới bây giờ ta vẫn không thể nghĩ tới, Hổ Báo sẽ làm ra loại chuyện đại
nghịch bất đạo như vậy! Trung thúc đã từng dạy chúng ta, dặn dò chúng
ta, phải trung thành với Lâu chủ! Nhưng hắn lại phản bội Lâu chủ!” Tính cách Cáp Tử vốn bạo như lửa, nghe thấy tiếng Mai Hoa chất vấn bèn
không nhịn được nữa, liền buột miệng ra, hô lên bất mãn trong lòng. Hổ
Báo phản bội Lâu chủ, hắn có xứng đáng với Trung thúc không? Có xứng với sự tín nhiệm của Lâu chủ không?
Hốc mắt Mẫu Đơn phiếm hồng, gật đầu nói: “Trong mấy tháng nay, Hổ Báo đã lấy các nơi phát triển tin tức trong cả nước như tửu lâu, kỹ viện, sòng bạc thâu về hắn hết. Em đã từng dùng bồ câu đưa tin, bảo hắn quay về. Nhưng từ miệng những kẻ bên dưới em được
biết, hắn thành lập Phi Tình Lâu, trở thành lâu chủ. Cũng mua bán tin
tức giống Thiên Hạ Lâu.” Tới tận bây giờ nàng vẫn không hề nghĩ tới Hổ Báo sẽ phản bội!
“Không ngờ hắn lại âm hiểm đến
vậy, lấy danh tiếng của lâu chủ, tuyên bố với bên ngoài, là Lâu chủ
Thiên Hạ Lâu bạc tình bạc nghĩa, thủ đoạn tàn nhẫn với thuộc hạ, hắn
không muốn bị hại, nên tự lập môn hộ!” Sài Lang cắn răng nghiến lợi. Huynh đệ cùng nhau lớn lên, lại làm ra loại chuyện không lương
tâm, phản bội lời thề, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ
Mai Hoa lảo đảo lui về phía sau một bước, “Hổ Báo phản bội Lâu chủ?!” Mặc dù không thể tin, nhưng hành động gần đây của Hổ Báo, không khó để nói lên, hắn đích xác đã phản bội Lâu chủ!
So với sự tức giận của bốn người, Thập Thất lại bình tĩnh rất nhiều.
Bốn người nhất tề nhìn về phía Thập Thất: “Lâu chủ, nên xử trí Hổ Báo như thế nào?”
Thập Thất đặt chén trà xuống, nhìn bốn người, mỗi cử chỉ đều toát lên khí thế lẫm liệt, nàng nhẹ giọng nói: “Quy củ của Thiên Hạ Lâu, người phản bội chỉ có chết.”
Thân hình bốn người đều run lên.
“Chỉ có xử trí như vậy. Tin từ
bên dưới truyền đến, Hổ Báo đang dự tính cắn trả Thiên Hạ Lâu trong hai
ngày tới. Thược Dược bị hắn giam lỏng, chúng ta chỉ có xuất thủ trước,
nếu không Thiên Hạ Lâu sẽ gặp nguy cơ, Thược Dược cũng sẽ gặp nguy
hiểm.” Mẫu Đơn thu hồi thương tâm, gật đầu đồng ý với quyết
định của Thập Thất. Trước khi tới, nàng đã nghĩ thông suốt, Hổ Báo nhất
định phải chết. Lâu chủ nói đúng, Thiên Hạ Lâu không cho phép có kẻ phản bội! Trung thúc đã mất cũng không cho phép Thiên Hạ Lâu có người phản
bội!
Mai Hoa, Cáp Tử, Sài Lang đều gật đầu, tuy đau lòng, nhưng đã không còn cách nào khác, đây là sự lựa chọn của Hổ Báo!
“Hãy để em đi bắt Hổ Báo, dẫn hắn đến quỳ gối sám hối trước mặt Lâu chủ!” Cáp Tử lau sạch nước mắt trên mặt, dứt khoát nói. Nàng Và Hổ Báo đã nói với nhau, lúc Thiên Hạ Lâu trở thành đệ nhất lâu, bọn họ sẽ thành thân
dưới sự chúc phúc của Lâu chủ và mọi người, nhưng bây giờ, những lời đó
dường như chỉ là những câu bông đùa, chỉ là một ảo tưởng!
Lâu Chủ nói đúng, Thiên Hạ Lâu không cho
phép có sự phản bội! Mà nàng, lại càng không cho phép phản bội! Hổ Báo
quả thật làm cho nàng rất thất vọng.
Lời này vừa nói ra, đều khiến Mai Hoa, Mẫu Đơn, Sài Lang kinh ngạc. “Cáp Tử… muội không cần miễn cưỡng.” Giọng Sài Lang khàn khàn.
Cáp Tử cười khổ: “Ta không ra tay, sau này nhất định sẽ hối hận.”
“Được, chuyện này giao cho Cáp Tử đi. Mẫu Đơn, em ở bên cạnh hiệp trợ. Sau khi bắt được Hổ Báo, hãy báo ta biết.” Thập Thất âm thầm thở dài, phản ứng của họ nàng đều để vào mắt, rất rõ
ràng, Cáp Tử và Hổ Báo có quan hệ không tầm thường, nhưng Cáp Tử không
phải là cô gái không có suy nghĩ, nàng không hề cam nguyện, cho nên mới muốn tự tay giải quyết. Sao Thập Thất lại có thể không đồng ý.
Ba người Mẫu Đơn cũng hiểu nỗi lòng của Cáp Tử, chẳng qua là, Hổ Báo phản bội, đã khiến họ thất vọng, và rất đau lòng.
Càng nhiều hơn chính là sự áy náy đối với Trung thúc!
Sau khi thương lượng xong một số chi tiết, nhóm Mẫu Đơn liền rời đi.
Sắc mặt Mai Hoa vẫn tái nhợt, nàng ca thán, “Lâu chủ, Hổ Báo hắn… chỉ có thể chết.” Dù sao cũng là bạn bè cùng nhau lớn lên, nàng vẫn không nhẫn tâm, nhưng nàng không phải là cô gái nông cạn, cho nên, Hổ Báo chỉ có thể chết,
mới có thể giải quyết vấn đề.
Thập Thất chậm rãi nhắm mắt lại, cổ họng
ngạnh cứng, đáy lòng khó nén đau đớn. Tín nhiệm nàng dành cho Hổ Báo,
kết quả đổi lấy lại là phản bội, thật buồn cười! Thật bi ai! Thật đớn
đau!