Bốn hắc y nhân có làm sao cũng không đoán được nữ nhân bị bọn họ xem thường, lại có phản kích mạnh mẽ như vậy,
vốn tưởng rằng rất dễ dàng, nhẹ nhàng là có thể giải quyết.
Tình huống trước mắt không cho phép bọn
chúng có bao nhiêu chần chờ, phải hạ sát thủ! Trong khoảng thời gian
ngắn giải quyết nàng!
“Bất luận như thế nào ngươi cũng phải chết, nếu không muốn chịu khổ, thì buông tay chịu trói, chúng ta sẽ cho người toàn thi!” Một gã ngông cuồng trong số chúng hô to.
Nghe vậy, hai mắt Thập Thất lãnh liệt,
muốn giết nàng sao? Hừ, nàng giết bọn chúng trước! Sát khí bao phủ toàn
thân, mang theo âm hàn, băng lãnh, khủng bố, khí thế sắc bén, dường như
nàng mới là sứ giả câu hồn đến từ địa ngục. Chủy thủ nắm trong tay tựa
như rót vào linh hồn.
Cho dù nàng không muốn giết người, thế
nhưng giờ khắc này, nếu nàng không giết người, người sẽ giết nàng! Nàng
không phải là Đức Phật chốn Tây Thiên.
Nhãn thần mãnh liệt chợt chuyển, chủy thủ tung lên rẹt xuống, một tiếng hét thảm theo đó hét vang, đánh vỡ kiêu
ngạo của bọn chúng!
“Ả giết người của chúng ta! Giết ả! Giết ả!” Thấy đồng bọn ngã vào vũng máu, ba người còn lại tức giận ngút trời, giơ trường kiếm lên, bổ loạn xạ về phía Thập Thất.
Thập Thất cười lạnh một tiếng, “Chỉ bằng ba người các ngươi?” Bọn chúng tuy rằng cầm vũ khí, thế nhưng võ công cũng không cao, đối
với võ lâm cao thủ thực sự của thời xưa, thì chỉ có thể hình dung bọn
chúng bằng bốn chữ công phu mèo quào!
Nàng mặc dù không có trải qua cách huấn
luyện nghiêm khắc của đặc công, nhưng mà trong đoạn ký ức sắp lãng quên
kia, nàng vì cầu sinh nên có giao thiệp với người trong hắc đạo, khảm
đao trong tay, tuyệt đối không phải ngồi không!
Mùi máu tươi quen thuộc mà xa lạ kia, kích thích giác quan, Thập Thất rống cao một tiếng: “Đi chết đi!”
Xì một tiếng, chủy thủ sắc bén đâm xuyên
qua ngực của một tên nữa! Dường như tiếng trái tim vỡ tan còn đang vọng
bên tai. Thập Thất cười lạnh một tiếng, không có nửa phần chần chờ, chân vòng sang, một cước đá bay tên đang đánh lén nàng.
Tựa như chỉ cần cắm xuống, tất sẽ có máu tươi nóng bỏng phun ra.
“A! Chạy mau!” Chỉ khoảng nửa khắc, bốn người chỉ còn lại một, người nọ biết tình hình không lạc quan, lập tức bỏ chạy thoát thân.
Thập Thất làm sao cho hắn cơ hội này!
Ánh sáng sắc bén băng hàn chợt động, Thập Thất hét một tiếng, phóng chủy thủ, chủy thủ phá không bay tới đâm vào
bắp đùi của kẻ tính chạy trốn.
“A!” Tiếng kêu thảm thiết tựa như tiếng sói tru đâm thủng màng tai. Thập Thất nhíu nhíu mày.
Nhìn mấy hắc y nhân nằm ngổn ngang trên
mặt đất, nụ cười khiến người ta sởn gai óc hiện lên trên khóe môi nàng,
nàng hướng ánh mắt âm hàn dừng trên người kẻ bị thương đang giãy dụa,
không ngừng lui về phía sau kia.
Từ trên nhìn xuống, từng bước chậm rãi đến gần.
“Ngươi muốn làm gì? Đừng có giết ta, chúng ta giết ngươi là do có người sai khiến! Oan có đầu nợ có chủ, ngươi chớ nên giết ta!” Mồ hôi to như hạt đậu tuôn rơi, hắc y nhân khống chế không được nỗi sợ
nơi đáy lòng, cơ thể không ngừng lui về phía sau làm cho hắn thoạt nhìn
càng thêm chật vật.
Thập Thất cười cười, ngồi xổm xuống, đưa tay nâng cằm hắc y nhân, cất chất giọng mềm nhẹ như tuyết: “Nói cho ta biết, là ai sai khiến các ngươi giết ta?” Vừa rồi nàng đã đoán vô số khả năng, về phần kẻ chủ sự sau lưng, nàng
có chút không rõ, Mộ Dung Thập Thất ở trong mắt mọi người, chẳng qua chỉ là một nữ tử không có tâm cơ, mặc cho người ta chế nhạo, thật không thể ngờ tới lại có người muốn giết nàng!
Hắc y nhân điên cuồng lắc đầu: “Đây là qui tắc hành nghề, ta không thể tiết lộ bí mật!”
Á à! Còn rất có đạo đức nghề nghiệp nữa cơ đấy!
“Ồ?” Thập Thất lia chủy thủ lạnh lẽo sắc bén xẹt qua khuôn mặt hắc y nhân, nàng nụ cười càng thêm quyến rũ động lòng người. “Nghe nói có một loại hình phạt, dùng đao thẻo từng miếng thịt trên
người, cho đến khi chỉ còn lại bộ xương, cuối cùng chừa lại trái tim vẫn còn đập phập phồng. Tiếp theo người thụ hình sẽ trơ mắt nhìn trái tim
đang đập của mình bị chó săn phập một cái ăn mất…” Giọng nói
nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng bên trong ngõ nhỏ không có một bóng người,
tiếng nói kia dường như mang theo ma lực hồi âm, khiến người ta kinh hãi đảm chiến.
Hắc y nhân khó nén sợ hãi hô lớn một tiếng: “A! Đừng! Đừng mà!”
Mới như vậy đã sợ?! Thập Thất khinh thường nhếch miệng, “Đừng cái gì? Không muốn nói? Đã như vậy, để không cô phụ sự thỉnh cầu của
ngươi, bây giờ ta sẽ cắt lấy da thịt của ngươi, thế nào!”
“Đừng! Đừng! Ta sẽ nói! Là tỳ nữ của Thụy Vương phi mua chuộc chúng ta giết ngươi!” Hắc y nhân vội vàng hét lên.
Trình Tuyết Nhi! Đôi mắt Thập Thất nheo
lại, thu lại sát khí, nàng và nàng ta không oán không cừu, vì sao nàng
ta muốn giết nàng?
“Ngươi làm sao biết là tỳ nữ của Trình Tuyết Nhi? Không phải là ngươi muốn tìm một kẻ chết thay đến lấy lệ ta đó chứ?” Thập Thất mím môi lại, giọng nói đày rét buốt bức cung.
“Kỳ thực nàng cũng không có nói thân phận, là huynh đệ của chúng ta, trong đó có một người đã gặp qua tỳ nữ kia.” Hắc y nhân cấp thiết giải thích, hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ bị mất mạng!
Thập Thất hài lòng gật đầu. Chủy thủ trong tay nàng thoáng chần chờ, điều cần biết đã biết, người này… không nên lưu!
Nhưng…
Ngay tại lúc nàng do dự, hắc y nhân nhìn thấy có kẽ hở, cất bước bỏ chạy.
Thập Thất dợm bước đuổi theo, người này không thể lưu!
Lúc này, một cơn gió mạnh thổi qua bên tai.
Xì một tiếng.
Nàng thấy ám khí hình thoi xuyên qua, đâm vào trong ngực hắc y nhân, không… là xuyên thấu cơ thể, ám khí hình
thoi cùng vách tường cứng rắn tiếp xúc nhau.
Tiếng vang thanh thúy uốn khúc bên tai, sắc mặt Thập Thất đột nhiên chuyển trắng.
Người này võ công sâu không lường được!
Là ai?
Thập Thất dự tính xoay người, nhưng cần cổ truyền đến đau nhức, hai mắt nàng nhắm lại ngã vào trong vũng máu.
Lúc té xỉu, dưới ánh sáng lờ mờ, nàng
thấy một đôi hài trắng như tuyết, mặt trên thêu hình con rồng tinh xảo
đang đi về phía nàng.
“Vì sao lại giúp nàng?” Là tiếng nói như chim hoàng oanh mỹ diệu của một nữ tử.
“Xem ra, trước đây đã xem nhẹ nàng.” Là thanh âm khêu gợi trầm thấp của nam tử. Rõ ràng biết rõ để lại người nọ nàng sẽ rơi vào nguy hiểm, nhưng nàng lại do dự, điều này nói lên,
nàng thiện lương ư? Nhưng mà, lúc nàng giết người ban nãy, nàng lại
không hề nương tay.
“Lúc con người muốn sống, theo
bản năng sẽ phản kháng, nàng có lẽ chỉ là phản kích, vừa vặn bốn người
này võ công quá thấp, mới để nàng lọt lưới.”
Khóe miệng nam tử cong lên, khẽ cười một tiếng, “Phải không? Chuyện này không thể truyền ra ngoài, xem như chúng ta chưa hề thấy qua chuyện hôm nay.”
…
“Đáng chết! Lâm Nhi, ngươi tìm là ai? Ngay cả một nữ tử tay trói gà không chặt như Mộ Dung Thập Thất cũng không giết được!” Trình Tuyết Nhi sau khi nhận được tin nhiệm vụ thất bại, mà Mộ Dung
Thập Thất lại được cứu, tức giận không thể kìm nén, thuận tay cho tỳ nữ
Lâm Nhi một bạt tai.
Lâm Nhi run run quỳ trên mặt đất, dập đầu cầu xin nói: “Tiểu thư, là Lâm Nhi thất trách! Lâm Nhi tưởng rằng Mộ Dung Thập Thất
dễ đối phó, ai ngờ… thế nhưng lại có người âm thầm bảo hộ nàng.”
“Có người bảo hộ nàng?”
Trình Tuyết Nhi nheo mắt, Mộ Dung Thập Thất chẳng qua chỉ là thiên kim
tri phủ, sao lại có người bảo hộ? Chẳng lẽ là Độc Cô Ngạo Thiên phái
người âm thầm bảo hộ?
“Nếu không phải có người bảo hộ, nàng chỉ là một thiếu nữ tử có thể nào chống lại bốn nam nhân?”
Trình Tuyết Nhi gật gật đầu, lâm vào trầm tư…
Khi Thập Thất thanh tỉnh, đã là khuya hôm đó.
Mộ Dung Phong và Lý Uyển Nhi đều canh giữ ở bên giường.
“Cha… mẹ…” Thanh âm khàn khàn đáng ghét.