Lúc mở miệng thì Thập Thất cảm thấy khiếp sợ, hoàn cảnh bốn phía nói cho nàng hay, lúc này nàng đang ở trong Mộ
Dung phủ, mà không phải ở trong ngõ nhỏ nguy hiểm trùng điệp kia.
Nơi gáy ẩn ẩn đau nhức nhắc nhở nàng, xác thực là có người đánh ngất nàng! Đáng ghét hơn nữa là… kẻ đó ra tay rất mạnh!
Lý Uyển Nhi và Mộ Dung Phong nghe được
tiếng lập tức thanh tỉnh, ngẩng đầu nhìn sang Thập Thất, trên mặt hai
người đều có tia sợ hãi lẫn vui mừng.
“Thập Thất rốt cục tỉnh! Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Lý Uyển Nhi cầm chặt tay Thập Thất, lo lắng hỏi.
Mà Mộ Dung Phong bên cạnh cũng khẩn
trương nhìn Thập Thất, mấy ngày hôm trước bởi vì Thập Thất chất vấn, nên ông vẫn luôn tận lực né tránh, không muốn liên luỵ con, lại không ngờ
vẫn liên luỵ, lúc ấy khi thấy toàn thân con đều là máu, ông vô cùng
khiếp sợ. Xem ra, có một số việc đã không nằm trong tầm khống chế của
ông, có người tổn hại Uyển Nhi và Thập Thất. “Sao rồi? Bảo Cẩm Sắc đi gọi đại phu.”
“Cha mẹ, con gái không sao.” Thập Thất hạ giọng nói. Nàng nhìn Mộ Dung Phong và Lý Uyển Nhi, trong
lòng cảm thấy ấm áp dào dạt. Có tình thương của người thân thật tốt.
“May mắn không bị thương, bằng
không mẹ thật không biết nên làm sao cả. Cha con phái người đi điều tra
thân phận những người kia rồi, bọn chúng đều là điêu dân nơi phố chợ,
ngày thường luôn thích vào nhà dân cướp bóc, may mà lúc Thập Thất lâm
vào hoàn cảnh nguy hiểm đã có người xuất hiện cứu con.” Lý Uyển Nhi dịu dàng nói, bàn tay mang theo hơi ấm chạm nhẹ vào trán Thập Thất.
“Yên tâm đi, vài kẻ đó hình như là bị kẻ thù truy sát, đều bị giết, không một người còn sống.” Mộ Dung Phong nói.
Mâu quang lóe lên, Thập Thất chau mày,
cha và mẹ ngươi một câu ta một câu nhưng cũng không có nói đến trọng
điểm, bây giờ điều nàng muốn biết chính là ai đã đánh ngất nàng!
“Đáng tiếc chính là, người cứu
con thế nhưng không có lưu lại tính danh, chỉ là trên đường tùy tiện bảo người khác đến thông tri cho cha con, làm cha con khi chạy tới, thì đã
thấy con nằm trong vũng máu.” Lý Uyển Nhi lại nói tiếp.
Nằm trong vũng máu? Người nọ thật ác,
đánh ngất nàng, nàng có thể không so đo tính toán. Thế nhưng để nàng nằm trong vũng máu, làm hình tượng tuyệt thế mỹ nhân như nàng bị đãi ngộ
như thế phá hoại, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ! Trong đầu
hiện lên một đôi hài thêu hình rồng màu trắng. Đôi giày này nhìn liền
biết là chất liệu tốt, người nghèo, hoặc cho dù là công tử quan chức
cũng không thể có.
Muốn biết người mang đôi hài ấy, cũng không khó.
Nàng càng thêm muốn biết, người nọ vì sao phải giúp nàng, giết tên hắc y nhân còn lại?
Càng trọng yếu hơn là, nàng đã bại lộ bản tính! Nếu để kẻ khác biết nàng cũng không háo sắc và ngu ngốc như biểu
hiện bên ngoài, về sau nguy hiểm nàng gặp phải sẽ ngày càng nhiều.
Rốt cuộc người giúp nàng là ai?
Là địch hay là bạn? Có quan hệ gì với Độc Cô Ngạo Thiên không? Có quan hệ gì với Hiên Viên Mặc? Người này lại
muốn thông qua nàng làm cái gì?
Nếu muốn lợi dụng, vì sao phải đánh ngất nàng?
“Thập Thất, làm sao vậy?” Thấy con hồi lâu không nói lời nào, Mộ Dung Phong lo lắng dò hỏi.
“Có phải mệt mỏi rồi không? Con nghỉ ngơi nhiều một chút đi.” Lý Uyển Nhi ôn nhu nói.
Thập Thất lắc đầu, “Cha mẹ, con gái không sao.”
“Không sao là tốt rồi, sau này
nếu không có chuyện quan trọng, thì không nên ra phủ, mặc dù đang ở dưới chân thiên tử, nhưng vẫn có những kẻ ngông cuồng muốn mưu tài hại
mệnh.” Mộ Dung Phong vừa đứng lên, vừa căn dặn nói. Ông nhất
định phải tìm một cơ hội hỏi Tam Vương gia, rốt cuộc là ai muốn hại Thập Thất! Ông cũng không tin là vài tiểu dân phố chợ đánh nhau nên gây
thương tích tới Thập Thất, trên đời không có chuyện trùng hợp như thế.
“Cha, có phải là cha đã quá mức
chuyện bé xé ra to rồi không? Chẳng lẽ, cha sợ có người muốn gây bất lợi với con sao? Lại hoặc là muốn lợi dụng con để đạt được mục đích nào
đó?” Tinh quang thoáng hiện lên trong mắt Thập Thất, nàng híp mắt trầm giọng hỏi.
Thân hình Mộ Dung Phong run lên, Lý Uyển
Nhi phát hiện bất thường, sao bà lại cảm thấy giữa Thập Thất và lão gia
có một bí mật chung nào đó? “Hai cha con làm sao vậy?”
“Thập Thất, an tâm dưỡng thương.
Cái khác không cần suy nghĩ nhiều, biết nhiều đối với con không có lợi.
Hãy tin cha, cha làm hết thảy đều là muốn tốt cho con.” Mộ Dung Phong giải thích. Lúc Thập Thất đưa ra nghi vấn, phản ứng của ông là
rung động, Thập Thất trưởng thành rồi, cuối cùng cũng hiểu chuyện, hơn
nữa dường như trở nên thông minh, thay đổi như vậy, nói cho con bé, có
lẽ cũng không phải là chuyện tốt.
Lý Uyển Nhi càng nghe càng mơ hồ, bà muốn hỏi Mộ Dung Phong, nhưng lại nghĩ đến tình cảnh trước mắt, lão gia đã
không còn yêu bà. Mỗi một câu nói của bà đều sẽ khiến ông chán ghét, nếu không phải hôm nay Thập Thất xảy ra chuyện, sợ rằng bà sẽ không thấy
được ông.
“Cha cho là bảo hộ, có đôi khi
lại là một thanh lợi kiếm, sẽ trở thành điểm cho kẻ địch phản kích. Đến
lúc, cha cho là đã bình yên thoát thân, thì tất cả vẫn chỉ là một cơn ảo mộng.” Thập Thất chậm rãi nhắm mắt lại, tiếng nói thanh lãnh mà ẩn giấu huyền cơ của nàng khiến Mộ Dung Phong nheo mắt.
Đây là vấn đề ông vẫn trốn tránh suốt hai năm qua, vậy mà bị con gái nói rõ ràng ra như thế! Quả thực, lúc trước
ông ngây thơ cho rằng chỉ cần ông thỏa hiệp, sẽ bảo hộ được người nhà,
nhưng hai năm nay, ông phát hiện điều ông đã nghĩ vô cùng đơn giản.
Nhưng… dù cho có như thế, ông cũng muốn ngăn cơn sóng dữ này.
Xoay người, Mộ Dung Phong dường như muốn chọn lựa tránh né, không nói gì nữa, rời khỏi.
“Hai cha con rốt cuộc làm sao vậy?” Lý Uyển Nhi đầu tiên là nhìn bóng dáng Mộ Dung Phong rời đi, tiếp theo
mê hoặc nhìn sang Thập Thất đang nhắm mắt, nghi hoặc hỏi.
Nghe vậy, Thập Thất chậm rãi mở mắt ra, trong mắt lóe lên vẻ kiên định, làm cho Lý Uyển Nhi thoáng thất thần.
“Mẫu thân, dù cho con gái có chết, thì ai cũng đừng mong tổn hại hai người.”
Hôm sau
Sáng sớm Nhị phu nhân nghe nói Thập Thất gặp phải kẻ cướp, liền lập tức vui sướng khi người gặp họa đi tìm Tam phu nhân.
Nhị vị phu nhân mấy ngày này, tuân thủ
nghiêm ngặt bổn phận, không có chủ động trêu chọc Thập Thất. Không phải
các nàng sợ Thập Thất, mà là các nàng muốn chờ đợi thời cơ thích hợp
nhất để ra tay.
Lúc giữa trưa hôm qua nghe nói Thụy Vương gia muốn gặp nó, các nàng vốn định vừa múa vừa hát vui vẻ đưa tiễn,
nhưng kết quả buổi chiều lại truyền tới tin tức tốt, nó gặp phải kẻ
cướp! Hơn nữa còn hôn mê bất tỉnh.
Các nàng vui đến nỗi chỉ thiếu điều đốt
pháo ăn mừng! Các nàng thật hi vọng nó bị người ta giết chết biết bao!
Nhưng kết quả, nó chỉ hôn mê bất tỉnh mà thôi, một điểm thương tích cũng không có.
Dù cho không chết, các nàng cũng có thất
vọng, nhưng sau đó đã tiêu tan đi phần nào, nhưng lão gia tối qua lại
cùng Lý Uyển Nhi cùng nhau trong nom nó!
“Chúng ta phải lặng yên động thủ, nếu cứ tiếp tục tình trạng như thế này, chúng ta sẽ không có chỗ sống yên ổn ở đây.” Bên trong đôi mắt khôn khéo của Nhị phu nhân hiện lên vẻ hung ác, lạnh lùng nói.
Tam phu nhân gật đầu, làn môi được tô đỏ thẫm mở ra: “Nhịn nhiều ngày như vậy, chúng ta nếu cứ tiếp tục hèn nhát, thì nó sẽ cho
rằng chúng ta dễ ức hiếp, lão gia cũng sẽ thuận ý của nó, mà hưu chúng
ta.”
“Tốt nhất nghĩ một phương pháp ngoan độc, nhất tiễn hạ song điêu, khiến lão gia đuổi tiện phụ Lý Uyển Nhi và tiện nữ Mộ Dung Thập Thất ra ngoài.” Nhị phu nhân híp mắt, âm ngoan nói.
“Tỷ tỷ nói rất đúng. Chỉ cần đuổi hai người đó đi, tỷ tỷ chính là phu nhân.” Tam phu nhân có chút không cam nguyện nói, thế nhưng ý cười trên khuôn mặt vẫn nhìn không ra có chút kẽ hở nào.