1.
Ta đứng bồi hồi thật lâu trước cổng thành.
Mặt trời sắp sửa xuống núi, tà dương dần buông xuống cánh cửa thành
cao năm trượng, trải dài nhiều vệt đỏ sậm ảm đạm, phần lớn gương mặt
binh lính gác cổng thành hiện lên đầy vẻ mệt mỏi.
Yến Thành là tòa trọng trấn tọa lạc tại nơi biên ải này, sau khi bị
đại quân của Thị Quốc vây khốn suốt hai tháng ròng, cuối cùng bị đánh
bại.
Thị Quốc tam hoàng tử Nhan Thước tiếp quản nơi này, lấy việc an dân làm chính, hạ lệnh nghỉ ngơi dưỡng sức.
Ta đứng trước cửa thành, nhìn cố thổ chỉ cách một bức tường, lệ thấm ướt y phục.
Thành phá, nhà tan, ta cũng... không trở về được...
Ta thấy đầu phụ thân treo trên tường thành bảy ngày bảy đêm, cũng bởi vì người thống lĩnh tướng sĩ liều chết chống cự, cũng bởi vì người thà
chết không chịu đầu hàng, bởi vậy sau khi Thị quân phá thành, chuyện đầu tiên chính là cắt đầu người để răn đe dân chúng.
Ta thấy máu mẫu thân chảy dưới cổng thành, làm cánh cửa thành bằng gỗ nhuộm thành màu đỏ tươi, phụ thân vừa chết, người cũng tuẫn tiết, quy
tiên theo phu quân.
Ta lại thấy ca ca ta, run rẩy quỳ xuống giơ hàng thư trước vó ngựa
của Nhan Thước, sự yếu đuối của hắn hủy hoại bản thân hắn, hủy luôn cả
toàn gia, họ Đồng trăm năm sau thành tội nhân của đất nước...
Trời đất rộng lớn, mà nay, chỉ còn lại một mình ta.
Ta đi đi lại lại bên ngoài cửa thành, nghĩ cách vào trong, suốt
khoảng thời gian đó, ta hỏi từng người rồi lại từng người qua đường: "Có thể mang ta cùng vào thành không?"
Hầu hết bọn họ đều không để ý tới ta, đi thẳng qua bên người ta. Ngẫu nhiên có hai ba người dừng lại, cũng chỉ nhìn ta lắc đầu thở dài.
Tình đời ấm lạnh như vậy.
Ta đang buồn bã chán nản, chợt có một bóng người tiến đến, ngước mắt lên, liền thấy một nam nhân.
Bạch y, tóc đen, mắt đen.
Màu sắc vô cùng đơn giản, nhưng ở trên người y lại tạo thành một loại sắc thái tao nhã khôn xiết.
Y nhìn thẳng về phía ta, trong đôi mắt có nét tiếc nuối nhàn nhạt, sau khi trông thấy ta thì có phần hơi kinh ngạc.
Ta hỏi, có thể mang ta cùng vào thành không?
Y trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Đi theo ta"
Vì thế ta liền theo y vào thành.
Y mang trên lưng một cây thụ cầm(1), dây đàn trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng mờ mờ bàng bạc như ánh trăng.
Binh sĩ thủ thành vốn muốn cản lại, nhưng khi trông thấy chuôi cây
thụ cầm phía sau thì đột nhiên biến sắc, cung kính nhường đường cho qua.
Ta chen lên phía trước y, lảo đảo bước đi một mạch, trước mắt là khung cảnh tan hoang.
Chỗ này nguyên bản là vùng đất thuộc về phía tây nước ta, là viên
ngọc minh châu danh xưng Yến Thành, bị chiến tranh đốt phá, không chỉ có mấy bức tường thành, hi sinh vì nước không chỉ có sáu ngàn binh sĩ, còn có ngàn năm văn hóa, trăm năm thịnh vượng và hai mươi năm yên ổn.
Giờ đây nhà nhà giăng lụa trắng, hộ hộ thêm mồ mả, thê tử ly tán, nhà tan cửa nát...cũng vì hoàn thành dã tâm của những kẻ nắm giữ quyền lực, muốn thiên thu thống trị.
Thị Quốc, thù này không báo, ta thề không làm người!
2.
Cuối con phố dài này là nhà ta.
Thềm đá tầng tầng được lót bạch ngọc, hai con thần thú được đúc bằng
đồng đứng sừng sững trước cửa lớn sơn son, tấm biển lớn trên cửa lại
được điêu khắc từ khối ngọc lưu ly mà thành, do chính tay tiên đế ngự
bút ban tên Định Quốc.
Phụ thân ta, là Định quốc tướng quân Đồng Tĩnh, thụ phong Yến Thành.
Gia tộc nhà họ Đồng rạng danh, nhất thời không ai có thể sánh kịp, có ai ngờ, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy...
Thềm đá biển ngọc vẫn còn đó, chẳng qua đã bị họ Nhan sửa lại. Tấm
biển trên cửa được sơn lại, đèn hoa thay mới nên sáng hẳn lên, mấy chữ
lớn trên biển được viết bằng nhũ vàng vô cùng rõ ràng – Nhan Phủ.
Ta nhìn chăm chăm vào chữ Nhan kia, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Phía sau, bạch y nhân nói: "Cô... nơi cô muốn tìm là đây sao?"
Ta gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Y nhìn ta, dường như đang suy nghĩ gì đó. Ngay lúc này cửa phủ đột
nhiên mở, quản gia vội vàng chạy ra, đối với hắn khom mình hành lễ:
"Tiên sinh đã tới, xin mời vào!"
Lúc đó ta mới biết, hóa ra mục đích của y cũng là nơi này. Y là ai?
Quản gia vừa dẫn đường vừa nói: "Tam điện hạ đợi ngài đã lâu, có dặn chỉ cần tiên sinh tới, lập tức đưa đến gặp người."
"Điện hạ hiện tại như thế nào?"
"Thương thế của điện hạ trước sau vẫn không chuyển biến tốt, đã ho
khan nhiều ngày không ngừng, mời rất nhiều đại phu đến, tất cả đều thúc
thủ vô sách."
"Ăn uống thế nào?"
"Mỗi ngày chỉ có thể uống hai, ba bát cháo trắng, thân hình đã gầy đi rất nhiều, làm cho chúng tôi vô cùng lo lắng... Tiên sinh, mời sang bên này" Quản gia vừa tiến vào cổng vòm, nhất thời tim ta như thắt lại.
Ven hồ thủy tạ, thấp thoáng một gian bích thụ quỳnh hoa, hồng lan lục bản, uốn cong thành mái vòm hành lang, tưởng như đây là nơi ở của thần
thiên.
Trên tay vịn hành lang treo tám mươi mốt chiếc lục lạc, rèm cửa sổ
thêu bảy mươi hai đóa hoa sen... Ta đối với nơi này quen thuộc như thế,
lại phải trơ mắt ra nhìn khuê phòng của mình trở thành hành cung của chủ tướng quân địch.
Quản gia mở cửa phòng, truyền bẩm: "Điện hạ, tiên sinh đã tới"
Một trận ho khan đáp lại lời hắn, quản gia vội vàng xoay người mời chúng ta đi vào.
Khi bước vào cửa, nhìn thấy trong phòng vẫn bài trí như cũ, không
chút thay đổi, ta không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Trên chiếc giường ngà
voi trạm long khắc phượng, có một người đang nằm yên lặng.
Tuy mới gặp, nhưng ta biết, đó chính là Nhan Thước.
Người dũng mãnh thiện chiến, thiết huyết vô tình vang danh tứ quốc – Nhan Thước.
Người được cho rằng có khả năng thừa kế ngôi vị hoàng đế của Thị Quốc nhất, tam hoàng tử Nhan Thước.
Và còn... người đã hại cha ta chết trận, hại mẫu thân ta tự sát, hại
huynh trưởng ta trở thành trò cười của mọi người – Nhan Thước.
Giờ phút này, hắn chỉ cách ta năm bước chân, sắc mặt tái nhợt, hơi
thở yếu ớt. Nếu ta tiến lên có thể bóp chết hắn trước khi hộ vệ đuổi tới hay không?
Ta nghĩ vẻ mặt của ta nhất định rất đáng sợ, bởi vì bạch y nhân đột nhiên quay đầu lại, kinh ngạc liếc nhìn ta một cái.
Ta vội vàng hạ tầm mắt xuống, thời cơ chưa tới, không thể hành động
thiếu suy nghĩ, cơ hội chỉ có một lần, phải tập trung toàn bộ sức lực
mới được.
Bạch y nhân đi tới trước giường, xem xét mạch tượng của Nhan Thước,
vén mí mắt của hắn lên nhìn một lát. Quản gia hỏi: "Tiên sinh, thế nào
rồi?"
Sau một hồi lâu trầm ngâm, bạch y nhân đứng dậy nói: "Tuy ta có lòng cứu giúp, nhưng chỉ sợ điện hạ không chịu phối hợp"
Quản gia kinh hãi: "Cái gì? Ý của tiên sinh là điện hạ không muốn mình khỏe lên?"
"Ta kê một đơn thuốc, ông sắc cho ngài uống, đợi xem vài ngày nữa rồi mới tính tiếp". Bạch y nhân đi đến án thư bên cạnh, không thấy giấy
bút, ta nhịn không được nói: "Ở trong ngăn kéo thứ ba"
Hắn mở ngăn kéo ra, bút củ kê, bút vô tâm tán cùng bút trúc ti, bút
ngà voi, bút củ sen được sắp xếp ngay ngắn, dường như cả ngăn bàn đều
bừng sáng.
Bạch y nhân tán thưởng: "Bút tốt, nghiên mực tốt!"
"Đồng gia tiểu thư từ nhỏ đã vang danh là người viết chữ đẹp, Đồng
Tĩnh cưng chiều nàng như châu báu trân quý nhất, có gì tốt đều tặng cho
nàng". Quản gia nhẹ nhàng nói, trong lòng ta lại đau xót.
Bạch y nhân không bình phẩm gì thêm, bắt đầu đề bút viết đơn thuốc.
Quản gia gọi vài tên gia nhân vào phân phó, giao cho bọn họ đi sắc
thuốc, sau đó an bài phòng khách cho hắn ở. Không biết vì sao bọn họ đối với sự xuất hiện của ta một chữ cũng không đề cập tới, tựa hồ hoàn toàn coi ta là gia quyến của bạch y nhân, cũng không bố trí cho ta gian
phòng khác.
"Tiên sinh, phòng đã chuẩn bị xong, xin mời theo ta". Quản gia mở cửa dẫn đường, ta theo bạch y nhân đi ra ngoài, mới vừa bước qua cửa, chợt
nghe một âm thanh từ đằng sau truyền tới: "Đồng Đồng..."
Ta hoảng hốt, xoay người kinh ngạc nhìn, thì ra chỉ là lời nói mê của Nhan Thước ở trong mộng.
3.
Tên của ta là Đồng Đồng.
Mẫu thân nói, hàm ý là người cùng phụ thân nguyện chết cùng năm cùng tháng.
Thành một lời sấm.
Chỉ cần nhắm mắt, đã có thể hồi tưởng lại tình hình thành bị phá ngày hôm đó: Trên người phụ thân bị trúng mấy mũi tên, rơi khỏi ngựa, bị một cây trường thương của quân địch đâm xuyên qua người; còn mẫu thân trông thấy phụ thân hi sinh vì nước, thừa dịp người khác không chú ý đã đập
đầu vào tường thành tự vẫn...
Mà nay, ta đứng ở hành lang phía trước, nhìn một gốc mai đã sắp khô
héo trong đình viện, bắt đầu hồi tưởng lại đủ điều, không khỏi đau buồn.
"Cô rốt cuộc là ai?" Bạch y nhân tựa vào cạnh cửa, hỏi ta "Dường như cô đối với nơi này hết thảy đều rất quen thuộc."
"Vậy còn ngươi thì sao, ngươi là ai?"
Y trầm mặc.
"Ta không hỏi lai lịch và thân phận của ngươi, ngươi cũng đừng hỏi ta được không?"
Y xoay người rời đi.
Ta đi dọc theo hành lang phía trước, thấy Tiên Quy đầm. Có một lần
mẫu thân bệnh tình nguy kịch, trong mộng gặp một con rùa đen đưa cho
người một chén rượu, sau khi người uống xong chén rượu, tỉnh lại quả
nhiên bệnh tình chuyển biến tốt, tìm lại trong phòng quả thật có một con rùa, từ đó về sau thả nuôi trong đầm, ngày ngày cho ăn tôm tép, cá
vàng, vô cùng cao quý.
Ta đi đến bên đầm, con rùa kia vẫn còn đó. Rùa ơi rùa, ngươi cứu được mẫu thân ta một lần, vì sao không cứu người lần thứ hai? Đang trong lúc thương cảm thì nghe thấy nhiều tiếng bước chân từ xa đến, ta vội vàng
trốn sau gốc cây, trông thấy mấy người tỳ nữ đỡ lấy một phụ nữ trên
người đeo đầy châu báu, đi tới bên này.
Gương mặt người đó ẩn trong bóng đêm nên không thấy rõ, chỉ thấy ăn mặc đẹp đẽ quý giá, chắc là gia quyến của Nhan Thước.
Một tỳ nữ nói: "Phu nhân, con rùa này thực sự thần kỳ như vậy sao?
Nghe nói trước kia Đồng phu nhân cung phụng nó như chi bảo, có thật như
vậy không?"
Một tỳ nữ khác che miệng cười nhạo: "Nếu thực linh nghiệm như vậy, thì tại sao nó không phù hộ cho Đồng gia?"
Người đó khẽ quát: "Im mồm, không được nói bậy." Thanh âm rất rõ
ràng, dường như ta đã nghe qua ở đâu, ta chăm chú nhìn về phía đó, chỉ
thấy được ống tay áo của nàng, trên cổ tay áo thêu hình hoa lan, thực là lịch sự tao nhã.
Đám tỳ nữ lấy cá vàng trong khay thức ăn ra, người đó tự mình dẫm đến chết mới đem thả xuống hồ. Một tỳ nữ vỗ tay nói: "Ăn rồi ăn rồi, thật
sự ăn kìa! Thì ra là cho ăn như vậy, khó trách mấy ngày trước dỗ như thế nào cũng không chịu ăn."
Trong lòng ta lại thất kinh. Đây là cách thức cho rùa ăn của mẫu thân, người này rốt cuộc là ai, vì sao lại biết?
Giống như là để giải thích mối nghi hoặc của ta, một cơn gió thổi
đến, mái tóc dài của người đó bay loạn theo gió, nàng nghiên mặt sang
một bên vuốt lại tóc, gương mặt nàng hiện ra dưới ánh sáng của ngọn đèn
lồng, ta giật mình thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Cái người... dung mạo thoạt nhìn vô cùng cao quý kia chính là nha hoàn bên người ta lúc trước – Tiểu Lan.
Nàng chưa chết? Nhưng lại sao nàng lại ở trong phủ này? Hơn nữa còn
thay đổi nhanh chóng, lại trở thành chủ tử? Nàng là chủ tử của ai? Là
phu nhân của ai?
Tỳ nữ nói: "Phu nhân, nếu đã cho ăn xong rồi, chúng ta mau trở về
thôi, người đang mang thai, chẳng may lại trúng gió bị cảm lạnh thì
sao."
"Đúng vậy, đúng vậy, tam điện hạ có nói qua nhất định phải chăm sóc
cho phu nhân thật tốt, nếu người xảy ra chuyện gì, hạ nhân chúng ta sẽ
bị trách phạt"
"Yên tâm, tam điện hạ rất sủng ái phu nhân, đến lúc đó chỉ cần phu
nhân đến trước mặt tam điện hạ nói vài lời, điện hạ sẽ không trách
phạt..."
Trong tiếng cười, đoàn người càng lúc càng xa, mà ta, đứng sau gốc
cây, thất hồn lạc phách. Chỉ cảm thấy trời long đất lở cũng không hơn
được sự việc này.
Nha hoàn Tiểu Lan của ta, từ nhỏ cùng nhau lớn lên thân như tỷ muội, lại trở thành thiếp thất của Nhan Thước!
Thành bị phá bất quá chỉ mới một tháng, mà nàng đã có thai, có thể
thấy đã cấu kết với Nhan Thước từ trước khi thành bị phá, tiện nhân này!
Uổng công ta luôn thương nàng, hễ ta có gì cũng đều chia cho nàng một nửa, không ngờ tới nàng đã trao thân cho kẻ thù, sớm đã ngầm liên kết
với hắn, không chừng tin tức trong thành đều do nàng tiết lộ ra ngòai,
nàng phản bội ta, cũng phản bội Đồng gia, tiện nhân!
Lửa giận bừng lên, lập tức không để ý đến cái gì nữa mà tiến về phía
đó, trong lòng chỉ muốn đánh cho tiện nhân đó một trận, không ngờ nửa
đường bị một bàn tay vươn tới giữ lấy tay ta nói: "Ngươi làm gì vậy?"
Ta quay đầu lại, trong đôi mắt đen sáng như ngọc lưu ly đó, ta thấy
bộ dáng của chính mình – hai mắt đỏ sậm, giống như người điên.
Hình ảnh này giống như một chậu nước lạnh, dội lên người ta, làm ta
lạnh buốt từ đầu tới chân, ta ôm mặt, nhịn không được mà khóc lên thành
tiếng.
Tại sao lại cho ta thấy hết thảy những điều này?
Tại sao để ta sau khi thấy phụ thân chết thảm, mẫu thân tự vận, ca ca khuất phục quy hàng, lại thấy Tiểu Lan phản bội? Tại sao? Tại sao?
Bạch y nhân đi tới, nhẹ nhàng vuốt đầu ta: "Cô đã quá mệt mỏi rồi, ta đàn cho cô nghe một khúc."
Y ngồi trên chiếu, dựng cây thụ cầm lên, bắt đầu dạo đàn.
Giai điệu thanh lệ linh hoạt kỳ ảo toát ra từ cây đàn ngọc giống như
dòng nước từ đầu ngón tay y chảy ra, ta nghe khúc nhạc đó, cảnh vật
trước mắt trở nên mông lung, phảng phất như vạn vật đang dần trôi xa ta, thật xa, thật xa, ta nhịn không được khép hai mắt lại...
4.
Tên ta là Đồng Đồng.
Là con gái duy nhất của Định quốc tướng quân Đồng Tĩnh, từ nhỏ được
cha mẹ trân ái như minh châu. Ta ở trong khuê phòng đến năm mười hai
tuổi, có lần đi chơi trong tiết thanh minh đã đánh rơi thi cảo, tiên
sinh ở trường Thái học nhặt được, làm người kinh ngạc, từ đó về sau tài
danh vang xa.
Năm mười lăm tuổi ta gặp Thanh Tử, chàng là cô nhi chăn ngựa bên
ngoài, theo người chăn ngựa về đây dạy ta cưỡi ngựa, chàng rất thông
minh, biết rất nhiều chuyện bên ngoài, vừa dạy ta cưỡi ngựa vừa kể cho
ta nghe.
Gió nhẹ nhàng thổi, ngựa chậm rãi đi, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc màu trà của chàng, mềm mại như tơ.
Việc ta đã yêu thiếu niên có mái tóc mềm mại kia làm cho phụ thân
giận dữ, mẫu thân khi thấy ta, gạt lệ nói: "Không môn đăng hộ đối, làm
sao được?"
Ta mặc kệ. Ta nói với mẫu thân, nếu cha mẹ không đồng ý, con sẽ bỏ
trốn cùng chàng, đến lúc đó sự việc truyền ra ngoài, cha mẹ nói xem, rốt cuộc là nhận một tiểu tử vào làm con rể khó nghe hơn, hay là nữ nhi
cùng tiểu tử kia bỏ trốn khó nghe hơn?
Ta là vị công chúa từ nhỏ đã được nuông chiều, không nói hai lời, hơn nữa cha mẹ từ trước đến nay luôn chiều theo ý ta, ta nghĩ chỉ cần làm
ồn ào một chút, dọa một chút, lần này cũng sẽ muốn gì được đó...
Ta vẫn luôn tin tưởng như vậy, cho đến một ngày, ta phát hiện ra không thấy Thanh Tử đâu nữa.
Chàng đã đi đâu?
Tại sao lại không thấy?
Bên trong chuồng ngựa, hồng mã vẫn như trước, nhưng vị thiếu niên dạy ta cưỡi ngựa đã đi đâu?
Ta tìm, tìm mãi, nhưng tìm thế nào cũng không thấy, tình cờ đúng lúc
đi ngang qua phòng tẩu tẩu, nghe nàng nói với ca ca: "Lão gia đã đánh
chết Thanh Tử rồi, nếu Đồng Đồng biết chuyện, chắc chắn sẽ rất đau
lòng."
Ca ca không nghĩ vậy: "Nó cũng chỉ mang tính tiểu thư nhất thời thôi, không cho nó thì nó lại càng muốn có, không chịu yên. Yên tâm đi, Đồng
Đồng không thể nào thực sự yêu cái tên tiểu tử kia đâu, đợi một thời
gian, hứng thú cũng sẽ phai nhạt."
Ta ở ngoài cửa như bị ngũ lôi oanh đỉnh, trong nhất thời trời đất
quay cuồng, cảnh vật xung quanh trở nên mờ mịt. Câu nói tiếp theo ta
cũng không nghe đến. Ta thẫn thờ đi chầm chậm về phòng mình, thẫn thờ
nằm trên giường, thẫn thờ nhắm mắt lại.
Cả quá trình đó, không có một tiếng động nào, không có suy nghĩ, càng không có nước mắt.
Ta đã cho rằng mình sẽ khóc nháo lên, chạy ngay tới trước mặt phụ
thân hỏi người tại sao lại tàn nhẫn như vậy, ta đã cho rằng mình sẽ
thống khổ tới mức muốn chết mà không được, sau này mới biết, thì ra, ta
cũng có thể chết lặng như vậy, chết lặng đi, làm như chưa từng biết tới
chuyện đó, chưa chưa từng gặp qua thiếu niên tên Thanh Tử, tiếp tục sống như một cái xác không hồn.
Mà giờ phút này, gương mặt của Thanh Tử lại hiện lên giữa không trung, đôi môi mấp máy khẽ gọi một tiếng...
"Đồng Đồng"
5.
Sau khi ta tỉnh lại, đã thấy mình nằm trên giường trong phòng khách.
Ánh nắng nhàn nhạt chiếu qua song cửa sổ, thì ra ta đã hôn mê suốt một đêm.
Bạch y nhân quay lưng về phía ta, ngồi bên cửa sổ, vẫn đang dạo đàn
như trước, tiếng đàn cực kỳ cực kỳ dễ nghe, vừa yên tĩnh lại ấm áp.
Y nói: "Cô tỉnh rồi sao?"
Ta ừ một tiếng.
Y nói: "Ta phải đi bắt mạch cho tam điện hạ, ngươi có muốn cùng đi hay không?"
Ta gật đầu.
Đi, đương nhiên đi, sao ta lại không đi?
Ta mạo hiểm lớn như vậy để trở về nơi này chỉ với một mục đích duy
nhất là báo thù, cơ hội tốt như thế này làm sao mà có thể bỏ qua?
Y thu hồi thụ cầm, mở cửa phòng bước ra trước ta, không biết có phải
là ảo giác hay không, dường như ta nghe thấy được y khẽ thở dài, trong
tiếng thở dài đó, mang đậm một nỗi thương tiếc.
Tới gian nhà thủy tạ, hơi thở Nhan Thước vẫn yếu như trước. Bạch y
nhân tự mình mang chén thuốc đến cho hắn uống, mi mắt hắn run rẩy vài
cái, bỗng nhiên túm lấy tay của bạch y nhân hô lên: "Ta thấy"
"Bình tĩnh"
"Ta thấy thật mà!"
"Ta biết, nhưng xin ngài hãy bình tĩnh!" Bạch y nhân nhẹ nhàng phất
tay áo trên mặt Nhan Thước, hắn lại lâm vào tình trạng hôn mê, trong
giấc mơ thì thào gọi một cái tên.
Bạch y nhân xoay người lại nói với ta: "Chúng ta trở về thôi"
Ta thấy bên cạnh có bốn người tỳ nữ, xem ra lần này cũng không có hy
vọng giết chết được Nhan Thước, đành phải từ bỏ, theo bạch y nhân rời
đi.
Tiết tháng ba, bên ngoài trời hoa nở chim kêu, mặt hồ sóng gợn lân
lân, tưởng như ký ức của đời người lại lấp lánh hiện ra. Bạch y nhân
nhìn mặt hồ xanh biếc, đột nhiên nói: "Cô có biết vì sao tam điện hạ lại cố tình ở nơi này không?"
Bởi vì nơi này phong cảnh đẹp nhất.
"Cô có biết vì sao hắn ở Yến Thành đã lâu mà không chịu về nước không?"
Bởi vì hắn muốn củng cố ranh giới, thu mua lòng dân.
"Cô có biết vì sao hắn bệnh không dậy nổi, mạng sống chỉ còn trong sớm tối không?"
Bởi vì hắn bị thương trong chiến trận.
Bạch y nhân quay đầu lại, ánh mắt phức tạp, làm cho người ta cảm thấy được sự đau thương trong đó. Y nói một câu: "Vậy cuối cùng cô có nghe
thấy lời khi nãy hắn vừa tên ai không?"
Ta toàn thân chấn động, phảng phất lại thấy lúc trước ở trong mộng
gương mặt của vị thiếu niên đã hằn sâu trong trí nhớ, hướng về phía ta
đôi môi mấp máy. Một cỗ bi thương xuất phát từ lòng bàn chân dâng lên
như thủy triều cuốn lấy ta.
"Đồng Đồng... Đồng Đồng..."
Nhan Thước thốt ra, cũng là hai chữ này.
Vì sao hắn lại gọi tên ta? Vì sao hắn muốn ở lại khuê phòng của ta?
Vì sao hắn còn chưa chịu trở về Thị Quốc của hắn? Vì sao bệnh mãi không
khỏi?
Giọng nói của bạch y nhân lướt nhẹ bên tai, phảng phất như đến từ
chân trời, lại phảng phất như phát ra từ đáy lòng: "Cô thực sự không nhớ gì sao? Một khúc 'Tiền thế kính' vẫn không giúp cô nhớ lại được gì
sao?"
Tiền thế kính? Thì ra khúc nhạc đêm qua y đàn tên gọi là vậy sao?
Nhưng ta phải nhớ lại cái gì? Trừ Thanh Tử ra, ta không nhớ được gì cả.
Bạch y nhân nhíu mi thở dài: "Vậy thì đi vào giấc mộng thôi!". Đầu
ngón tay y khẽ chạm vào trán ta, cả người ta liền bị thổi lên, bay qua
hồ nước xanh, bay qua nhà, bay đến một giữa một rừng hoa đào.
"Tiểu thư!" Một tiếng nói trong trẻo ở phía trước, ta chăm chú nhìn lại, là Tiểu Lan.
Nàng búi hai búi tóc trên đầu như trước, mặc xiêm y ta cho, trở lại bộ dáng như khi mười lăm mười sáu tuổi.
"Tiểu thư, cái tên vô lại kia lại phái người tới rồi! A, tiểu thư
người đừng chơi xích đu nữa, mau mau nghĩ cách đi, tên vô lại kia đã
mang sính lễ tới cầu thân lần thứ ba rồi, tại sao người nửa điểm cũng
không lo lắng vậy?"
"Gấp gáp cái gì?" Ta thấy trên xích đu có một người đang ngồi, đưa
lưng về phía ta, dường như là ta, lại dường như không phải ta, "Dù sao
hôn sự này phụ thân cũng sẽ không đồng ý, cứ để hắn muốn làm gì thì
làm".
"Chưa chắc nha tiểu thư, vô luận thế nào, hắn tốt xấu gì cũng đường
đường là Tam hoàng tử của Thị Quốc nha. Nếu tiểu thư gả cho hắn, chính
là Vương phi tương lai rồi, nói không chừng còn có thể làm hoàng hậu".
Vẻ mặt Tiểu Lan rạng rỡ, thoạt nhìn đã thấy cực kỳ hưng phấn.
"Phì!" Thiếu nữ trên xích đu phì một tiếng, thanh âm mang đầy ý phản
bác, "Ai thèm làm Vương phi, ai thèm làm hoàng hậu chứ? Hơn nữa Thị Quốc và chúng ta từ lâu đã bất hòa, cho dù phụ thân đồng ý, hoàng thượng
cũng sẽ không đồng ý".
"Nếu như hoàng thượng đồng ý thì sao?" Một ngọn gió thanh thổi nhẹ
qua bức rèm châu hoa lệ, thanh âm từ xa truyền đến, một nam tử mặc áo
bào từ bên rừng cây kia đi tới, hoa đào bay bay trong gió, rơi xuống đất đỏ rực một mảng.
Ngũ quan hắn rõ dần trong tầm mắt ta, mày như họa, mắt sáng ngời,
khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, không hề giống bộ dáng ta từng thấy qua.
Ta đã thấy qua hắn, mặt không còn chút máu, tiều tụy không thể tả,
đôi mắt cũng không có sức sống. Không thể ngờ được, nguyên bản hắn lại
có tư thế oai hùng hiên ngang, hào hứng phấn khởi như vậy?
Tiểu Lan "A" lên một tiếng, vội vàng trốn phía sau lưng thiếu nữ, "Tiểu thư, hắn hắn hắn thế nào lại tự mình đến đây!"
Thiếu nữ nhảy từ trên xích đu xuống, chỉ vào mặt hắn nói: "Ngươi là Nhan Thước? Vì sao ngươi nhất định phải cưới ta?"
Người kia mỉm cười nói "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Huống chi
tiểu thư tài cao, thiên hạ đều biết. Cũng chỉ có nàng mới đủ tư cách làm vương phi của ta".
Thiếu nữ bỗng nhiên nở nụ cười "Thì ra là thế. Ta đúng là đủ tư cách làm thê tử của tam hoàng tử, chỉ tiếc..."
"Chỉ tiếc cái gì?"
Thiếu nữ hướng về phía hắn ngoắc tay, hắn theo lệnh tới gần, đột
nhiên thiếu nữ nhảy lên, tát cho hắn một cái thật mạnh, Nhan Thước võ
nghệ cao cường, nhưng lại không tránh né, cứ đứng như vậy để nhận cái
tát đó.
"Chỉ tiếc ngươi không đủ tư cách làm phu quân của Đồng Đồng ta. Người nên biết tự trọng, hoàng tử mời trở về!" Lạnh lùng nói câu đó xong,
thiếu nữ phất tay áo bỏ đi, còn lại Tiểu Lan, mở to đôi mắt lo lắng,
nhìn nàng rồi lại nhìn hắn.
Nhan Thước đứng thẳng hồi lâu, đưa tay lên sờ dấu tay trên mặt, sau
đó nhướng mày cười với Tiểu Lan: "Tiểu thư nhà ngươi thực sự cá tính,
bất quá, như vậy ta càng thích".
Tiểu Lan cắn môi, thấp giọng nói: "Tiểu thư đã có người trong lòng, sẽ không thích ngài đâu, ngài nên sớm từ bỏ đi".
Nhan Thước chau mày. Không thể không thừa nhận, vẻ ngoài của hắn
chiếm không ít lợi thế. Bởi vì Tiểu Lan tiếp tục nói: "Người tiểu thư
thích thật ra đã chết, nhưng tất cả mọi người đều gạt nàng, không cho
nàng biết, cho nên tới giờ nàng vẫn si ngốc mà chờ, không để người con
trai nào lọt vào mắt, ngài nên trở về đi"
Đôi mắt Nhan Thước từ nhạt chuyển sang đậm, không nói gì. Cảnh tượng
bỗng nhiên trở nên xa dần, ta lại bị thổi lên lần nữa, bay trở lại bên
hồ, khi tới nơi đã thấy bạch y nhân đứng ở đó trước rồi.
"Ngươi đã nhìn thấy chưa?"
"Đây là chuyện gì?" Ta vẫn đắm chìm trong quang cảnh chấn động ban nãy, thực là chẳng nói nên lời.
"Nhan Thước từ khi xem qua thi cảo của cô, đối với cô đã ngưỡng mộ đã lâu, không câu nệ hai nước đang bất hòa, cố tình muốn cưới cô làm vợ.
Hắn tổng cộng đem sính lễ đến cầu thân mười hai lần, phụ thân cô cũng cự tuyệt mười hai lần. Nhưng trong suốt thời gian đó, hắn dần dần chiếm
được tình cảm của cô, cuối cùng cô cũng bị hắn làm động lòng..."
Y còn chưa nói dứt lời, ta đã hét lên: "Ngươi nói bậy, không thể như
vậy được! Làm sao có thể chứ! Ta yêu Thanh Tử! Chỉ có Thanh Tử! Vĩnh
viễn là Thanh Tử! Ta không thể thay lòng đổi dạ. Ngươi nói bậy..."
"Thanh Tử... đã chết rồi". Ánh mắt y thâm trầm như biển khơi, không biết vì sao, đột nhiên ta thấy sợ hãi.
Vì che dấu sự sợ hãi này, lời nói của ta càng thêm gay gắt: "Cho dù
chết thì đã sao? Ta chỉ thích chàng, những người khác dù tốt đến đâu ta
cũng không cần, càng đừng nói tới Nhan Thước! Hắn sở dĩ muốn thành thân
với ta, bất quá là vì hư vinh, cảm thấy chỉ có thiên hạ đệ nhất tài nữ
mới xứng với thân phận cao quý của hắn, huống chi hắn còn có ý với tỳ nữ của ta, loại nam nhân hoa tâm vô tình như hắn, làm sao mà so được với
Thanh Tử! Thanh Tử... Thanh Tử..."
Ta nhớ tới người thiếu niên có mái tóc mềm mại kia, nhớ tới mái tóc
dài sáng lên dưới ánh mặt trời, nhớ tới hắn dắt con hồng mã đứng trước
mặt ta, dịu dàng gọi ta Đồng Đồng, nhớ tới dưới tán mai, hắn đã từng cúi xuống hôn ta, trên người còn có hương thơm của cỏ xanh...
Từng ký ức về hắn đều hằn sâu trong đầu ta, nhiều năm như vậy ta chưa bao giờ quên... Ta như vậy, làm sao có thể thay lòng đổi dạ? Ngươi nói
bậy! Ngươi nói bậy!
Từ xa xa, Tiểu Lan đã đi tới.
Vẫn là áo váy dài như trước, vẫn là đám thị tỳ vây quanh như trước.
Nàng dưới ánh mặt trời, thoạt nhìn vô cùng cao quý, đâu còn bóng dáng nha hoàn khi xưa.
"Những lúc tam điện hạ nhìn thấy phu nhân, tâm tình đều chuyển biến
tốt hơn, cho nên phu nhân người nên đi thăm tam điện hạ nhiều hơn mới
đúng"
"Số mệnh phu nhân cũng thật là tốt nha, kiếp này gặp được tam điện
hạ, không phải chúng tôi khoe khoang, trong số các vị hoàng tử, điện hạ
nhà chúng tôi là tốt nhất. Tướng mạo xuất chúng, văn võ song toàn, rất
có tương lai, quan trọng hơn là toàn tâm toàn ý đối với phu nhân. Phu
nhân chính là thiếp thất duy nhất của người, đợi khi về nước, trở thành
chính thê cũng là chuyện sớm muộn thôi..."
"Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi xin chúc mừng phu nhân trước..."
Ta xoay người, không muốn nghe tiếp.
Mà lần này, bạch y nhân cũng không gọi ta lại.
6.
Ta ngồi dưới tán mai.
Nơi này là chỗ ta và Thanh Tử đã đính ước với nhau. Cũng giống như
tất cả những đôi lứa yêu nhau, chúng ta thề nguyền vĩnh viễn bên nhau.
Thế nhưng, khi phụ thân đánh chết hắn, ta chẳng những không thể cản lại, thậm chí còn làm như mình không biết, lời nói oan ức cũng chưa từng
thay hắn khóc lóc kể lể.
Ta biết hài cốt hắn được chôn dưới gốc cây, ngay cả cây cỏ cũng không dành lòng hút lấy huyết nhục của thiếu niên kia, cho nên đã lựa chọn
héo rũ, huống chi là người?
Ta ôm lấy cây, nhịn không được bật khóc thành tiếng.
Một giọng nói đột nhiên hỏi ta: "Là ai đang khóc?"
Ta xoay đầu lại, liên thấy Tiểu Lan. Nhưng lúc này đây, nàng chỉ có
một mình, đám tỳ nữ của nàng đi đâu rồi? Nàng vừa mới đi thăm Nhan
Thước, sao không trở về nơi ở của mình, lại chạy tới nơi này?
Ta vội vàng trốn sau gốc cây, nàng tìm không thấy người, liền đi tới
phía trước, phía trước là một cái phòng nho nhỏ, nơi đó từng là nơi mẫu
thân ta ăn chay niệm phật. Nàng vì sao lại tới nơi này? Ta lén đuổi theo sau, thấy nàng vào phía sau phật đường, quỳ trước tượng Quan Âm bằng
bạch ngọc, bộ dáng vô cùng thành kính.
"Quan âm bồ tát ở trên cao, xin người hãy phù hộ tam điện hạ bình an vượt qua kiếp nạn này..."
Tiện nhân! Nhà họ Đồng nuôi ngươi mười tám năm nay, nhưng lại không bì được thân phận thiếp thất của chủ tướng quân địch.
"Tam điện hạ là người tốt, nếu như ngài có thể khỏe lên, con nguyện ăn chay trường niệm phật trước đèn"
Ta chấn động, không thể tưởng tượng được Tiểu Lan lại đối với Nhan
Thước thâm tình như thế. Chính là lúc Nhan Thước cầu hôn ta, nàng đã có
tư tình với hắn? Tại sao chứ? Tại sao? Nếu ảo cảnh ta thấy lúc trước là
thật, hắn chính là vị hôn phu của ta, Tiểu Lan ơi Tiểu Lan, ngươi vì sao lại mơ tưởng đến vị hôn phu của ta... Ta nắm chặt cánh cửa, tức giận
đến toàn thân bắt đầu phát run, ngay lúc đó, từ miệng nàng ta nghe được
tiếng xưng hô quen thuộc...
"Tiểu thư, người... sẽ không trách em chứ?"
Tiểu Lan nói rất rõ ràng bằng khẩu âm(2) Tô Hàng, du dương như tiếng
oanh vàng. Khi nàng gọi hai tiếng tiểu thư, đều dễ nghe hơn so với người bên ngoài, ta thích nhất nàng dùng giọng nói mềm mại này gọi ta tiểu
thư, mà nay khi nghe lại hai chữ này, tim ta như bị kim châm muối xát.
"Tiểu thư, em biết người hận Nhan Thước, hận hắn lãnh binh tấn công
Yến Thành, nhưng mà tiểu thư, tam điện hạ cũng là không còn cách nào
khác, ngài là hoàng tử Thị Quốc, quan hệ Thị Yến bị cắt đứt, Yến Thành
trở thành nơi giao tranh, nếu hôm nay bại trận không phải là Yến mà là
Thị, kết cục cũng vẫn là sinh linh đồ thán..."
Ngụy biện, ngụy biện, ngụy biện! Ta không muốn nghe!
"Tiểu thư, em biết người sẽ không tha thứ cho em, nhưng mà... em thật không còn cách nào..." Tiểu Lan nói tới đây, giọng nói gần như nghẹn
ngạo, cúi đầu vuốt nhẹ bụng mình, vẻ mặt vô cùng thảm thiết, "Nếu như
không vì đứa con, em khẳng định cũng đã đi theo mọi người... Tiểu thư,
em là người yếu đuối, nhưng vì đứa con này, em nhất định phải kiên cường sống sót. Tiểu thư, em đặt tên con là Niệm Đồng có được không?"
Cái gì? Ngươi phản bội ta còn chưa tính, còn muốn để con ngươi đến nhục nhã ta sao?
Mười tám năm! Mười tám năm qua chúng ta sớm chiều bên nhau, ta cũng không hề biết tâm địa ngươi lại ngoan độc đến như vậy.
Ta lảo đảo, lảo đảo rời khỏi phật đường, cảnh vật trước mắt trở nên
mờ nhạt, ta thấy mười tám năm qua của mình, tất cả đều như cảnh vật này, trở nên hư ảo không thực.
Vì sao ta lại trở về?
Vì sao sau khi trải qua việc chính mắt nhìn thấy cha mẹ chết thảm vẫn không chịu thôi, muốn quay về cố hương để cố nhân này làm ta đau thương thêm lần nữa.
Đồng Đồng, vì sao ngươi lại trở về?
A, đúng rồi, ta trở về là là đề báo thù. Như vậy, ta còn chờ gì nữa?
Ta xông thẳng vào gian nhà thủy tạ, không có ai ngăn lại, bên trong tấm rèm sa nhẹ rũ, Nhan Thước đang ngủ yên.
Ta vươn tay, đang muốn bóp cổ hắn, đột nhiên hắn nhìn mở to mắt, nhìn ta cười ảm đạm: "Đồng Đồng"
Phảng phất như ma chú ngâm xướng qua ngàn năm trong số mệnh luân hồi, hai tay ta nhất thời khựng lại giữa không trung, không động đậy được.
"Đồng Đồng, ta biết, nàng sẽ đến gặp ta..." Hắn cười, trong đôi mắt
ngân ngấn lệ chớp động: "Nàng hận ta như vậy, làm thế nào lại dễ dàng mà tha cho ta?"
Ta bình tĩnh nhìn hắn, sững sờ không nói.
Đột nhiên hắn vươn tay đến gần ta: "Đồng Đồng, để ta nhìn nàng, đến gần một chút, để ta có thể nhìn nàng kỹ hơn..."
Ta đứng ngây ra không nhúc nhích, để hắn tùy ý vuốt tóc ta: "Đồng
Đồng, đầu nàng bị thương, trên tóc toàn là máu... Đồng Đồng, tại sao
nàng lại khóc? Đồng Đồng, nàng trách ta không tới kịp sao? Xin lỗi, Đồng Đồng, ta đã tới muộn..."
Vì sao lời hắn nói ta nghe đều không hiểu?
Vì sao trên mặt người này lại có biểu tình ôn nhu như vậy, ôn nhu làm ta nhớ tới ảo cảnh lúc trước, hoa đào bay bay đầy trời, vị thiếu niên
đầu đội ngọc quan thân mặc cẩm phục, lời thể son sắt muốn lấy ta làm vợ. Có điều, không thể là hắn... Không thể là Nhan Thước...
Người ta yêu rõ ràng là Thanh Tử.
Nhớ tới Thanh Tử, mối hận trong lòng ta lại trỗi dậy, hai tay nhất
thời khôi phục lại khí lực, hung hăng vươn tới bóp chặt cổ hắn. Đôi mắt
Nhan Thước nhất thời trừng to, hắn hé miệng nhưng không phát ra âm thanh nào được, hắn giãy dụa, lại bị ta mạnh mẽ chặn lại.
Chết đi, chết đi, chết đi!
Đúng lúc này, một đạo bạch quang hiện lên, ta cảm giác trên lưng thực lạnh lẽo.
Quay đầu lại, liền nhìn thấy bạch y nhân đứng ở cửa, cầm cây thụ cầm đối diện ta, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Quả nhiên là ngươi". Y nói.
7.
Ta cười lạnh, tay trái cởi bỏ ngoại bào đã bị tiếng đàn của hắn làm
rách toát, nhanh chóng úp lên mặt Nhan Thước, bịt kín miệng mũi hắn.
Bạch y nhân ở phía sau nói: "Phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật"
"Dựa vào ngươi sao?" Năm ngón tay của ta xòe ra, lập tức phía sau người dựng lên một đạo kết giới vô hình.
Tiếng đàn của hắn cao vút, kết giới bị vỡ vì chống đỡ không nổi nữa,
cơ thể của ta bị tiếng đàn xuyên qua, đau đớn vô cùng, giận dữ nói:
"Ngươi dám cản ta, được, ta giết ngươi trước"
Bỏ mặc Nhan Thước, ta phất tay áo, bên trong tấm gương đồng đang nằm
trên bàn trang điểm kia, phản chiếu lại bộ dáng của ta lúc này – tóc dài xõa tung, mặc y phục màu đỏ, không chân không bóng, có máu từ trên đỉnh đầu chảy xuống...
Ngày hôm đó, quân lính hai bên đánh nhau, ta chân trần, đi từng bước
một lên tường thành, hàng vạn ánh mắt nhìn ta, mẫu thân ở phía sau gọi
ta, ta trước sau vẫn không quay đầu lại, đi đến nơi cao nhất, đẩy binh
sĩ đang cản lại ra, sau đó, nhắm mắt lại, nhảy xuống.
Ta nhớ ra rồi.
Ta rốt cuộc đã nhớ ra tất cả.
Ta tự vẫn trước quân lính, hóa thành lệ quỷ, quanh quẩn bên bức tường thành, thật lâu. Hàng đêm đi vào giấc mộng của Nhan Thước, làm thương
thế hắn từ từ nặng thêm, rốt cuộc ta cũng cầu được một kẻ ngu ngốc giải
định hồn chú cho ta, mang ta vào thành, để ta về đây giết Nhan Thước.
Thì ra là thế.
Thì ra hết thảy mọi chuyện là như vậy.
Như vậy, còn gì mà phải sợ? Còn gì có thể sợ? Ta đã chết rồi, thiên
hạ cũng không ai mang ta trở lại được, Nhan Thước, hôm nay ngươi phải bỏ mạng tại gian thủy tạ này, đền mạng cho Đồng thị ta, báo thù cho Yến
quốc ta.
Ta tiến thẳng đến chỗ bạch y nhân, y bắt đầu khảy cây thụ cầm, tiếng
đàn như kiếm, như đao, như một lực tay mạnh mẽ, ngăn ta lại, giam cầm
ta.
Bốn phía xung quanh ta dựng lên những bức tường vô tình, ta đấm đá
lung tung giữa mấy bức tường, như điên cuồng, thả ta ra ngòai, giết
ngươi, ta giết tất cả các ngươi!
"Tiểu thư..." một tiếng kêu thật dài xuyên qua kết giới, ta thấy Tiểu Lan đứng trước cửa nhà thủy tạ, trợn mắt há hốc mồm, môi run rẩy "Tiểu
thư, có thật là người không?"
Tiện nhân, ta cũng muốn giết cả ngươi!
Oán hận vô cùng mạnh mẽ rốt cuộc làm vỡ kết giới, ta thoát ra, bay
đến chỗ Tiểu Lan bóp chặt cổ nàng, đang hé miệng muốn cắn xuống, Nhan
Thước đang nằm trên giường đột nhiên lao thằng tới, đẩy nàng ra, sau đó
quay người ôm lấy thắt lưng ta.
"Đồng Đồng!"
Tim ta như nham thạch trong núi tuyết, vì tiếng gọi này mà rạn nứt, vết nứt kéo dài xuống, bỗng nhiên ta không thể nhúc nhích.
Tiếng đàn lại vang lên, ngón tay của bạch y nhân lướt trên dây đàn, hướng về phía ta nói: "Nghiệt chướng, còn không thả người?"
Ta như bị sét đánh, cả người bị đánh lui về phía sau, đập mạnh vào vách tường.
"Còn không chịu rời khỏi nàng sao?" Cánh tay bạch y nhân làm động tác xé ra, ta cảm thấy thân thể chính mình bị xé làm hai nửa, đau đến trời
long đất lở cũng không bằng.
Hận quá, hận quá ! Tất cả các ngươi hợp lại ức hiếp ta! Ức hiếp một người đã chết! Ta thực hận.
Bạch y nhân nhanh chóng nói: "Các ngươi mau đánh thức trí nhớ của nàng"
Nhan Thước hỏi: "Phải làm thế nào?"
Đầu ngón tay bạch y nhân vẫn không ngừng lướt trên dây đàn, vừa đàn
vừa nói: "Tùy tiện nói cái gì đó, chỉ cần khiến nàng nhớ ra là được, mau lên!"
Tiểu Lan tiến lại gần vài bước, nhìn ta nói: "Tiểu thư, em là Tiểu Lan..."
Ta nhớ rõ ngươi là Tiểu Lan, tiện nhân này.
"Tiểu thư, chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, tình như tỷ muội,
cho tới giờ hễ tiểu thư có gì cũng đều cho em một phần, trên đời này
tiểu thư là người thân duy nhất của Tiểu Lan..."
Ta trừng mắt nhìn nàng, hận không thể xé rách miệng nàng, móc tim đào của nàng ra, hút lấy máu thịt của nàng, để nàng không thể nói những lời đáng giận như vậy nữa.
Nhưng mà, mắt nàng sáng lên, vuốt bụng mình nói: "Tiểu thư, em đã
mang thai, người có nhớ không? Người biết em thích cháu của Khương quản
gia, liền kết dây tơ hồng cho em và chàng"
Ta ngây người ra, ngừng giãy dụa.
"Hai tháng trước, khi chàng đi Vân Đảo gặp phải gió lốc, thuyền bị
lật, chàng cũng vì vậy mà rơi xuống biển không biết sống chết, em vô
cùng đau khổ, là tiểu thư đã an ủi em, nói với em, chỉ cần còn sống là
còn hy vọng, tiểu thư, người đã quên rồi sao? Tiểu thư, người nói đúng,
em đã có con của chàng, tiểu thư, em rất vui, tiểu thư..."
Tim ta bắt đầu run rẩy.
"Sau khi thành bị phá, em cùng đường, là tam điện hạ cho em ở lại,
tiểu thư, ngài đối với em yêu ai yêu cả đường đi, huống chi là người.
Tiểu thư, người vì sao lại muốn giết ngài?"
Hắn... hắn... Ta kinh ngạc nhìn về phía Nhan Thước, hắn nằm sấp trên
mặt đất, hơi thở mỏng manh, chuyện vừa rồi đã muốn tiêu hao hết toàn bộ
khí lực của hắn, hắn hiện tại đã giống như ngọn đèn dầu leo lét sắp tắt. Nhưng mà, ngay cả khi như vậy, ánh mắt hắn vẫn ôn nhu như trước, ôn nhu như trong rừng hoa đào, vĩnh viễn là cảnh xuân tươi đẹp.
"Tiểu thư, Thị Yến giao chiến, tam điện hạ vâng mệnh công thành, ngài lo lắng cho an nguy của tiểu thư, cho nên chỉ ở ngoài thành khuyên
hàng, dân chúng cũng không muốn đánh giặc, lão gia cũng không muốn đánh, kéo dài một tháng như thế, hai nước chuẩn bị ký kết hòa hảo, ai ngờ
tiểu thư tựa như ma xui quỷ khiến, đi thẳng lên trên tường thành, không
ai ngăn được, sau đó nhảy xuống... Tiểu thư... tiểu thư đáng thương của
em..." Tiểu Lan quỳ rạp xuống đất, đau đớn khóc thành tiếng.
Mà ta nghe thấy tiếng khóc của nàng, lòng bàn chân có cái gì dâng
lên, lại có cái gì đó lắc lư rời khỏi cơ thể ta, làm ta bỗng trở nên nhẹ nhõm.
"Nghiệt chướng, đi"
Một đạo bạch quang bay thẳng đến, rõ ràng là hướng tới ta mà đánh,
lại xuyên qua cơ thể ta, đánh trúng cái gì đó ở phía sau ta, ta nghe một tiếng thét cực lớn, huyên náo cả không gian, bạch y nhân tiến đến giữ
chặt ta, trong nháy mắt kéo ta bay xa mười trượng, khi dừng lại, nhìn
lại nơi lúc nãy vừa đứng, có một bóng đen kêu rên.
Ta nhịn không được hỏi: "Kia là gì vậy?"
Bạch y nhân nhướng màu: "Cô không nhận ra sao?"
Ta chậm rãi bước lên trước vài bước, cái bóng kia ngẩng đầu lên, thời gian dường như ngưng đọng lại trên hồng trần, rõ ràng là một gương mặt
đen xì, ta lại mơ hồ nhận ra mái tóc dài màu trà mềm mại như tơ.
Thanh Tử.
Là chàng...
Cái bóng đó quay lại, giãy dụa, rên rỉ, vươn tay về phía ta run rẩy, phảng phất như cầu xin.
Ta vừa định tiến đến, bạch y nhân đã giữ chặt ta "Đừng đi, cô đến giờ vẫn chưa rõ sao? Hắn là ác linh xâm chiếm thân thể cô, bóp méo trí nhớ
của cô, khiến cho cô làm ra những chuyện điên cuồng như vậy."
Ngày hôm đó, ta nhảy xuống tường thành, chết trong vũng máu, phụ thân nhất thời nổi điên, đơn thương độc mã lao ra cửa thành khiêu chiến Thị
Quân, bị trường thương đâm chết, sau đó là mẫu thân, ca ca... Còn có
Nhan Thước, Tiểu Lan... Lúc nãy, thiếu chút nữa bọn họ đã chết trong tay ta. Những chuyện này, thì ra đều do Thanh Tử ban cho, tại sao chứ?
Thanh Tử, tại sao lại muốn làm vậy?
Chàng trách ta không báo thù cho chàng?
Hay là trách ta vi phạm lời thề, đã yêu người khác?
Hay là lại càng trách nhất đại danh tướng chỉ vì mấy chữ môn đăng hộ đối mà ích kỷ đã hại cả đời chàng?
Cái loại oán hận mãnh liệt lúc trước phảng phất như trở lại cơ thể
ta, nồng đậm mà lạnh lẽo. Ta nghĩ, ta biết oán hận của chàng, cảm ứng
được đau khổ của chàng, càng hiểu rõ sự đau thương của chàng.
Đáy mắt bỗng nhiên dâng trào nước mắt, ta nhìn bóng dáng không ra hình người kia, thấp giọng nói: "Thả hắn đi"
"Hắn là ác linh"
Ta lắc đầu, kiên trì nói: "Buông tha hắn đi, cầu xin ngươi"
Bạch y nhân nhìn ta, thở dài hồi lâu, ngón tay lướt trên dây đàm nói: "Đến đây"
Cái bóng kia hóa thành một đạo quang, bay đến bên trong cây thụ cầm.
"Thanh Tử, nếu như phụ thân đồng ý cho chúng ta thành thân, thành
thân xong, ta không muốn ở trong một tòa thành nho nhỏ nữa, chàng dẫn ta ra bên ngoài xem được không? Ta muốn dạo Tam Ngô, thưởng Giang Nam,
phóng ngựa nơi biên cương, trèo lên đỉnh Côn Lôn, chàng đi cùng ta, được không?"
"Thanh Tử, chàng cười lên thật đẹp, ta thích nhất là nhìn chàng cười, sau này chàng nên cười nhiều hơn nữa nha"
"Thanh Tử, chàng xem tán mai này, nghe nói tuổi tác của nó tương
đương ta, chờ đến khi chúng ta già đi, có thể ngồi dưới đây hóng mát, ta vĩnh viễn vĩnh viễn muốn ở bên cạnh chàng..."
Đó là lời thề trước đây đã lâu, cùng cái bóng đen trôi vào trong cây thụ cầm, hóa thành một tiếng thở dài, nhẹ như gió.
Ta xoay người lại, nhìn thấy đôi mắt của Nhan Thước, trong con ngươi
trong suốt như hổ phách, có bóng hình ta, nhợt nhạt, dường như bất cứ
lúc nào cũng sẽ biến mất.
Hắn gọi ta: "Đồng Đồng"
Ta khép mắt lại.
Nhan Thước, ta và ngươi kiếp này vô duyên. Khi còn sống, ta trước vì
Thanh Tử mà thương tâm, không muốn lập gia đình, sau vì hai nước biến
thành thù, không thể thành thân, mà nay, người và quỷ lại không chung
đường. Mặc dù ngươi có thể gặp ta, mặc dù ngươi có thể gọi ta, nhưng
ngươi làm sao giúp ta sống lại được? Nếu có sống lại thì cha ta cũng đã
chết dưới thương của quân ngươi, mẹ ta máu đổ trước quân ngươi, cừu hận
lớn như vậy, làm sao ta có thể quên, làm sao ta lại dám quên?
"Đồng Đồng..."
Nếu như thế gian này chưa từng chiến tranh.
Nếu như thế gian này không phân chia ranh giới.
Nếu như ta không chết...
Nhan Thước, kết cục của chúng ta nhất định sẽ không giống như bây giờ. Nhưng mà, hiện tại tất cả đều không kịp nữa rồi.
Ta xoay người, Tiểu Lan khóc gọi ta: "Tiểu thư, đừng đi! Tiểu thư..."
"Ngốc quá" Ta nhếch môi lên, nhẹ nhàng cười, "Quên rằng ta đã nói với em, chỉ cần còn sống là còn hy vọng rồi sao. Em phải sống cho tốt"
"Tiểu thư, tiểu thư!"
Ta làm như không nghe thấy, tiếng gọi phía sau càng lúc càng xa.
8.
Có tiếng bước chân từ xa tới gần.
Quay đầu nhìn lại, bạch y nhân khoanh tay, cười ảm đạm với ta.
"Ngươi là ai?"
"Đại phu". Dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Không chỉ trị cho người, mà còn trị cho quỷ"
Ta nhịn không được mỉm cười, nâng tay áo che trán, nhìn y nói: "Trên đầu ta bị thương như vậy, khi nào sẽ khỏi?"
"Vậy thì phải xem cô muốn khi nào thì khỏi"
"Nói vậy là có ý gì?"
Đôi mắt bạch y nhân chớp vài cái, chậm rãi nói: "Cô biết Tiểu Lan đã
có mang, tám tháng sau nàng sẽ sinh con gái, nếu cô đồng ý, hãy đầu thai làm con nàng, đời sau cùng họ tái tục tiền duyên"
Đề nghị này quả thực mê người, nhưng mà, ta nhìn con đường mười dặm,
trong sương khói, vô số những cái bóng bay tới bay lui. Đó cũng là những quỷ hồn, cùng chết trong chiến loạn giống ta, chẳng qua là ta may mắn
hơn so với bọn họ, bởi vì sau khi ta chết, Nhan Thước đã xây dựng mộ bia tại nơi ta nhảy xuống, để ta có chỗ đi về. Còn oán hận của Thanh Tử,
cùng lời hứa của bạch y nhân đã khiến ta thoát khỏi sự giam cầm của mộ
phần, có thể tự do đi khắp nơi, cùng người sống nói chuyện. Nhưng những
vong hồn này giữa trời đất mịt mù, không có chỗ để đi, không có chỗ để
dựa vào, cũng không biết khi nào mới có thể đi đầu thai chuyển kiếp.
"Ngươi là đại phu?"
"Đúng vậy"
"Quản cả sinh và tử sao?"
"Đúng vậy"
Ta chậm rãi nói: "Vậy, có nhận đồ đệ không?"
Y khẽ run lên, rồi như hiểu rõ ý tứ của ta, lại lộ ra vẻ kinh ngạc.
Xa xa, nơi chân trời, quầng mây đỏ ngàn dặm là hoàng hôn. Mặt trời
lặn, tà dương trải dài trên thành trì đổ nát, nhưng lại lộ ra dấu hiệu
hồi sinh.
Cái chết của ta là một chuỗi bi kịch, trên thế giới này không chỉ có
bi kịch của một mình ta, cho nên, ta hy vọng có thể vì bọn họ làm chút
gì đó, không để cho bi kịch của Thanh Tử và ta lại phát sinh.
"Nhận ta làm đồ đệ đi". Ta cười với bạch y nhân, dùng một loại thần
thái như mây bay gió thổi, "Trên đường đi cô đơn, sao không mang ta cùng đồng hành?"
Y nhìn ta, thời gian chầm chậm trôi.
Khi hoàng hôn cùng tia nắng mặt trời cuối cùng đã tắt, y rốt cuộc mở miệng: "Tên ta là Khinh Trần"
"Sư phụ cao cao tại thượng, xin nhận một lạy của đồ nhi Đồng Đồng" Ta quỳ xuống, thấy xa xa, có ngọt đèn được thắp sáng lên, chiếu sáng trong đêm tối.
Tựa như số mệnh.
Tựa như ngày mai của Yến Thành.
Cũng tựa như Khinh Trần cùng thụ cầm của y.
Hạt bụi nhẹ đáp trên ngọc cầm.(3)
(1) Thụ cầm: đàn hạc
(2) Khẩu âm: tiếng địa phương
(3) Nguyên văn là "Khinh trần tại ngọc cầm" . Khinh trần là hạt bụi nhẹ bay, cũng là tên của vị đại phu Khinh Trần.