Có lẽ, hình thức cuối cùng của hạnh phúc mà chúng ta mong đợi, chỉ là cùng người mình yêu ở bên nhau, sớm sớm chiều chiều.
1.
Tên của ta là Tiểu Triều.
Là nha hoàn của Thuyền vương thế gia Liễu gia.
Lão gia lúc tuổi trẻ từng vương vào lao ngục tai ương, bởi vậy mới
đem nữ nhi duy nhất là Liễu Tịch gửi nuôi ở chỗ người bạn tri kỉ của
mình – đương triều tả thừa tướng Thẩm Sô.
Tả Tướng gia có hai vị công tử, đại công tử Thẩm Nặc và nhị công tử Thẩm Ngôn.
Mười năm sau, khi lão gia rời khỏi ngục, tiểu thư đã mười bảy tuổi.
Giao tình giữa hai nhà Thẩm Liễu kéo dài đã lâu, quyết định thân càng thêm thân. Do đó, Tả tướng xin hoàng thượng thảo thánh chỉ, ban hôn cho trưởng tử Thẩm Nặc của mình cùng tiểu thư.
Mùng bảy tháng ba sẽ là ngày đại hỷ.
Hôn sự này được truyền khắp kinh thành, từ đường lớn cho đến hẽm nhỏ, có thể xem như sự kiện đáng chú ý nhất trong năm.
Thế nhưng, không đợi đến ngày mùng bảy tháng ba kiệu hoa tới rước,
ngày mùng sáu tháng ba, một trận hỏa hoạn lớn đã thiêu hủy Đồng Lâu, nơi ở của tiểu thư, cùng bị thiêu hủy còn có tất cả sính lễ đặt ở đó, kể
cả...
Tính mạng của tiểu thư.
Đúng vậy, tiểu thư Liễu Tịch của ta, ngày mùng sáu tháng ba đã dùng lửa đỏ để kết thúc sinh mạng của mình năm mười bảy tuổi.
Chỉ trong một đêm mà Liễu phủ từ áo đỏ thay bằng áo trắng, từ hỷ sự biến thành tang sự.
Còn ta, trong tang phục của hạ nhân, yên lặng đứng thẳng, nhìn cỗ
quan tài đặt giữa linh đường, thoáng tưởng như mình đang ở trong mộng.
Lão gia cực kỳ yêu thương tiểu thư, bởi vậy linh cữu cũng chọn gỗ Tử
Đàn mà đóng thành, mạ vàng tú phượng rất tinh xảo. Lão gia ngồi bên linh cữu, nghĩ tới cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà khóc, đau khổ tột
cùng không thiết sống.
Từng đám khách nhân đi tới, dâng hương, thi lễ, khuyên giải an ủi, đập vào mắt ta tất cả thuần một màu sắc chết lặng giả tạo.
Bọn họ căn bản đâu có biết tiểu thư, thậm chí lúc tiểu thư còn sống, những lời gièm pha chửi bới nàng đều từ miệng họ mà ra.
Bọn họ nói, nàng Liễu gia tiểu thư kia không phải là người đoan chính đâu...
Bọn họ nói, có người thấy Liễu tiểu thư lúc đi dâng hương đã cùng nam nhân câu kết làm bậy, mà nam nhân đó chính là Thẩm nhị công tử...
Bọn họ nói, lão đại cưới Liễu tiểu thư, kỳ thực chính là đội cái nón xanh(1) của lão nhị đấy...
Bọn họ nói, nghe nói Thẩm đại công tử cực kỳ chán ghét nàng, nhưng
lại bị Tả tướng buộc phải cưới nàng. Tả tướng vô cùng yêu thích Liễu
tiểu thư, chỉ hận không thể cưới nàng cho chính mình...
Bọn họ nói bọn họ nói..., những lời nói khốn kiếp từ họ rốt cuộc đã
bức tử tiểu thư, vậy mà bây giờ lại còn có mặt mũi tới thắp hương cho
tiểu thư. Lão gia! Tại sao người còn phải cảm ơn họ? Là họ đã bức tử
tiểu thư! Là những người không có chút trách nhiệm với lời đồn đãi bậy
bạ của mình, cuối cùng đã hại chết nữ nhi người yêu thương nhất...
Trong lòng ta giống như bị vật gì đó lướt qua, lạnh lẽo.
Ngay lúc đó, giữa đám người nổi lên những tiếng xì xào to nhỏ, ta
ngẩng đầu, liền thấy Thẩm nhị công tử từ cửa lớn đi vào, từng bước một,
sắc mặt tái nhợt, thất hồn lạc phách.
Hắn cực kỳ tuấn mỹ.
Tả tướng gia nhị công tử tuy rằng cơ thể yếu nhược, nhưng dung mạo
rất đẹp, vang danh khắp kinh thành, có thể nói là đứng đầu đế đô.
Hơn nữa, tài hoa xuất chúng, thi họa song tuyệt, so với cái tên ca ca được gọi là Hỗn Thế Ma Vương kia, không biết tài giỏi hơn bao nhiêu
lần.
Thế nhưng, thế nhưng... nếu hắn không phải như vậy, thì sao lại truyền ra những lời đồn đãi không chịu nổi kia.
Hắn vào trong linh đường, đốt hương, lạy ba lạy, cắm vào lư hương.
Lại không đi mà đứng thật lâu trước linh cữu. Những người bên dưới liên
tục bàn tán xôn xao, hắn coi như hoàn toàn không nghe thấy, hai hàng lệ
châu thấm đẫm, nét mặt tuyệt vọng đến cùng cực.
Cuối cùng, xoay người, quỳ xuống trước mặt lão gia.
Lão gia kinh hãi: "Ngươi làm gì vậy?"
"Là cháu hại chết Tịch nhi, thương tâm vô cùng, thống khổ đến mức không muốn chết mà không được!"
Lời vừa nói ra, bên dưới lại có một trận xôn xao, trên mặt đều lộ ra
vẻ "Hai người này quả nhiên có tư tình". Còn lão gia lại kinh hoảng, run run giọng: "Ngươi...ngươi..."
"Thế bá", hắn ngước lên, đôi mắt như sương mù mênh mông, mày như núi
xa, mắt như làn thu ba, đẹp đến cực hạn, cũng đau thương đến cực hạn.
"Vì sao mà người với cha cháu, khi bàn chuyện hôn sự của Tịch nhi, đều
không nghĩ tới cháu?"
Đúng vậy, hắn cùng tiểu thư mới thực sự là thanh mai trúc mã.
Hắn và ca ca hắn hoàn toàn không giống nhau: Thẩm Nặc ngoan liệt
bướng bỉnh, Thẩm Ngôn thông minh nhã nhặn; Thẩm Nặc cờ bạc trăng hoa thứ nào cũng biết, Thẩm Ngôn cầm kì thi họa tất cả đều tinh thông; Thẩm Nặc ỷ thế hiếp người nổi tiếng khắp kinh thành là thiếu gia hư hỏng, Thẩm
Ngôn tao nhã chính trực là đệ nhất hàn lâm tài tử...
Điều quan trọng hơn cả là hắn đối với tiểu thư từ nhỏ đã luôn yêu
thương, quan tâm che chở có thừa, không giống như ca ca của hắn, cùng
tiểu thư ba ngày đấu võ mồm, hai ngày đánh nhau, cả hai đều không vừa
mắt đối phương.
Hắn mới chính người trong mối lương duyên của tiểu thư mà!
Thế nhưng, lão gia, người cùng với Tả tướng đều chỉ nghĩ tới gả tiểu thư cho Thẩm Nặc.
Trên mặt lão gia hiện rõ vẻ thống khổ biết vậy đã không làm, run rẩy
nâng hắn dậy, nghẹn ngào nói "Giờ đây nói lại những lời này, có ích
gì..."
Đúng vậy, bây giờ có nói, có trách, cũng đã muộn.
Thẩm nhị công tử lấy từ trong người ra một tập thi cảo, trầm giọng
nói: "Đây đều là những thứ mà ngày xưa cháu cùng Tịch nhi viết, giờ đây
đốt cho nàng, để nàng trên đường xuống hoàng tuyền không quá tịch mịch."
Hắn cầm tập thi cảo, từng tờ từng tờ thả vào giữa chậu than đốt đi, ánh lửa bập bùng hắt lên mặt, lúc sáng lúc tối.
Năm đó, hàn mai ánh tuyết, trong thư phòng nho nhỏ, có ba đứa trẻ đang tuổi đến trường.
Thẩm Ngôn tài văn chương tốt nhất, thường được phu tử khen ngợi, bởi
vậy lúc tiểu thư nhìn về phía hắn, trong mắt luôn tràn ngập sự sùng bái. Khi bọn họ thảo luận thơ văn thì Thẩm Nặc nằm úp mặt trên bàn ngủ say
sưa ngay bên cạnh, vô tình xoay người đụng ngã nghiên mực, bàn tay dính
mực mà không biết, đến khi tỉnh lại mặt mũi đã dính đầy vết mực.
Mỗi lúc như vậy, tiểu thư liền trêu Thẩm Nặc: "Ngôn ca ca đọc sách
ngươi cũng đọc sách, Ngôn ca ca mực ở trong lòng, ngươi còn hay hơn nữa, mực ở trên mặt, đúng là sáng tạo!"
Thẩm Nặc nổi giận, giơ hai tay nói: "Sáng tạo sao? Cho ngươi một cái giống như vậy nha!"
Tiểu thư hét lên một tiếng, vội vàng trốn phía sau Thẩm Ngôn, kết quả là bộp bộp hai tiếng, trên mặt Thẩm Ngôn hiện ra hai vết mực hình bàn
tay.
Từ nhỏ, Thẩm nhị công tử đã bảo hộ tiểu thư như thế, vô luận là gây
ra họa gì, chỉ cần trốn phía sau hắn, tiểu thư biết chắc chắn là sẽ
không sao nữa, nàng tín nhiệm hắn, tin cậy hắn như là cha mẹ thứ hai.
Ấy vậy mà, có duyên không phận.
Thi cảo ở trong chậu đã cháy hết, Thẩm nhị công tử cúi xuống khẽ nấc, lão gia nói: "Hiền chất, đứng lên đi, có tâm ý này của cháu, Tịch nhi ở trên trời cũng yên lòng."
Nhị công tử vẫn không đứng dậy, một đôi tay bỗng nhiên vươn tới, cầm
lấy tay hắn, hắn ngước mắt thấy người tới, thốt lên một tiếng: "Cha"
Lão gia cũng ở bên cạnh cùng gọi: "Thẩm huynh"
Người mới tới mặc quần áo tử bào, nhân tài kiệt xuất, đúng là đương triều tả thừa tướng Thẩm Sô.
Tả tướng nâng Thẩm Ngôn dậy, hướng sang lão gia, thấp giọng nói:
"Ta...Thực xin lỗi huynh. Tử Tiên, ta xin lỗi huynh, càng xin lỗi Tịch
Nhi... Nếu không phải ta quá muốn nó trở thành con dâu của ta, bức nó gả cho con ta, nó cũng sẽ không..."
Người cúi đầu, khuôn mặt đau buồn, ảm đạm không chút ánh sáng.
Tả tướng vốn dĩ là một người tao nhã tuyệt thế, được tiên đế tôn xưng là nam tử "Nhân trung bích ngọc".
Người cực kỳ cực kỳ yêu thích tiểu thư, đối với nàng luôn yêu chiều
hết mực, thậm chí còn hơn cả hai người con trai. Từ nhỏ, tiểu thư cùng
Thẩm Nặc cãi nhau, chỉ cần đến trước mặt người nói một lời, người tuyệt
đối sẽ nghiêm trị Thẩm Nặc, thay tiểu thư trút giận.
Có lần, tiểu thư và Thẩm Nặc câu cá thi với nhau, tiểu thư kỹ nghệ
không bằng, hiển nhiên sẽ thua, nàng một cước đá ngã lăn thùng cá của
Thẩm Nặc, con cá thuận dòng rơi ra bơi trở lại trong hồ, tiểu thư vỗ tay nói: "Ngươi không có con cá nào cả, xem ngươi làm thế nào thắng ta!"
Thẩm Nặc tức giận, định bước qua đá rơi thùng cá của tiểu thư, nhưng
tiểu thư đã sớm có chuẩn bị vội vàng giấu ở sau người, miệng cười nói :
"Ngươi đá được không, ngươi đá được không, ta có ba con cá mà ngươi một
con cũng không có, Thẩm Nặc thối, ngươi thua rồi".
Hai đứa trẻ giằng co với nhau, tiểu thư trượt chân, cả người và thùng cá cùng rơi xuống hồ. Hạ nhân trong phủ sợ đến nỗi hồn phi phách tán.
Sau khi Tả tướng biết chuyện, không cần hỏi nguyên do, lập tức đánh
Thẩm Nặc một trận rồi phạt hắn quỳ gối trong từ đường suốt một đêm,
không cho ăn cơm.
Đúng vậy, vô luận ai đúng ai sai, Tả tướng đều bảo vệ tiểu thư. Bởi
vì tiểu thư lớn lên rất giống người con gái mà ông luôn ngưỡng mộ, mà
người con gái kia, về sau đã gả cho lão gia.
Chuyện này trở thành điều tiếc nuối cả đời ông. Cho nên ông mới có
thể yêu chiều tiểu thư như thế, giống như người cha thứ hai vậy.
Ta rũ mắt xuống, trong lòng khẽ thở dài, bên tai nghe tiếng Tả tướng
nức nở nói: "Nếu sớm biết sự yêu thương của ta lại dẫn đến kết cục như
vậy, ta thà rằng không liếc mắt tới đứa nhỏ này một cái, vĩnh viễn cách
nó thật xa...Tử Tiên, thật xin lỗi"
Lão gia gạt lệ: "Là Tịch Nhi phúc bạc thọ thiển, nào có liên quan gì
tới Thẩm huynh đâu. Mà tính cách nó cũng quá mức cương liệt, chui vào
ngõ cụt cũng không chịu đi ra, nhưng rốt cuộc lại dùng phương thức đó để trả thù chúng ta..." Thanh âm đột nhiên chuyển thành tiếng khóc đau
đớn: "Không, nó đang trả thù ta, chẳng qua là trả thù một mình ta..."
Tiểu thư vẫn tưởng rằng mẹ nàng vì sinh khó mà chết, đến khi mười lăm tuổi mới biết được là phu nhân tự sát.
Lão gia cùng với Tả tướng là bạn tốt của nhau, tới khi biết được thê
tử của mình lại là ý trung nhân mà bạn mình đã tìm kiếm mười năm nay,
muốn đem phu nhân tặng cho Tả tướng, thậm chí viết sẵn hưu thư trả tự do cho bà. Lại không nghĩ rằng, người mà phu nhân một lòng một dạ yêu chỉ
có lão gia. Phu nhân xấu hổ, giận dữ và đau khổ, cuối cùng châm lửa tự
thiêu, dùng phương thức quyết tuyệt kia chứng minh sự trung trinh của
mình.
Vì vậy, lúc này đây tiểu thư dùng cùng một phương thức, làm cho vết
thương của lão gia nhiều năm chưa lành, miệng vết thương vẫn còn đang rỉ máu lại bị xát muối nặng nề.
Lão gia ôm quan tài khóc rống lên: "Tịch nhi à, là cha đã hại con,
cha thật sự xin lỗi con...Tịch nhi của ta, nếu con có thể sống trở về,
cái gì cha cũng đều đồng ý với con, cái gì cũng nghe theo con... Cha
nhận lỗi với con, cha sẽ trùng tu mộ của mẹ con, cha sẽ hủy bỏ hôn sự
của con cùng Thẩm Nặc, cha..."
"Nhạc phụ đại nhân, ngài đang nói cái gì vậy?"
Một giọng nói rõ ràng vang lên, phảng phất như tới từ chân trời, lại phảng phất như tới từ địa ngục.
Tim ta bỗng nhảy lên một cái – hoàng hôn sắp buông xuống, cuối cùng ta cũng đợi được vai chính đến.
Cửa phủ rộng mở, xuất hiện một nhân ảnh, đỏ rực như lửa, làm bỏng mắt người ta. Nhìn đi nhìn lại, đúng là Thẩm Nặc đang mặc cát phục của tân
lang, đi tới từng bước một.
Trên sắc vải gấm đỏ rực, một đôi "Long phượng trình tường" được thêu
bằng kim tuyến, tay áo rộng thùng thình, vạt áo dài kéo lê trên mặt đất, hắn đi tới, tóc dài xõa tung, mang theo ba phần điên, bảy phần cuồng.
Đúng vậy, nam tử mặc cát phục đang tiến vào linh đường kia, chính là Thẩm Nặc.
Vị hôn phu của tiểu thư – Thẩm Nặc.
Khắc tinh trong số mệnh của tiểu thư – Thẩm Nặc.
Lúc sinh thời tiểu thư ghét nhất là Thẩm Nặc.
Bên trong phủ hơn ba trăm người, không ai là không mang sắc mặt bi
thương, còn có lão gia, Tả tướng cũng Thẩm Ngôn khóc đến ruột gan đứt
từng khúc, thế nhưng chỉ có hắn, khóe môi vẫn nhếch lên như cũ, đúng là
đang cười.
Thẩm Nặc, hắn ta dám mặc cát phục vừa cười vừa tiến vào linh đường.
Tả tướng gương mặt biến sắc trước tiên, giật mình nói: "Nặc nhi, con tới đây làm gì?"
"Làm gì à?" Thẩm Nặc khẽ cười, miễn cưỡng đáp, mỗi một bước đều đi
thật ngả ngớn: "Đương nhiên là tới bái tế nàng dâu chưa bước qua cửa nhà ta mà đã chết rồi."
Lão gia giận tái mặt: "Nơi này không chào đón ngươi, ngươi đi đi"
Thẩm Nặc nhíu mày: "Kỳ quặc, cùng là người nhà Thẩm gia, phụ thân với đệ đệ đều tới cả, vì sao chỉ có mình con không thể tới?"
"Ngươi còn dám nói!" Lão gia tức giận dậm chân, chỉ thẳng vào hắn
nói: "Nếu không phải ngươi quen thói làm nhiều chuyện càn quấy, lại cùng Tiểu Nguyệt Lượng ở Hồng Tụ Lâu dây dưa không rõ, Tịch nhi sao lại
không chịu gả cho ngươi, nếu không phải không muốn gả cho ngươi, nó cần
gì phải lấy cái chết cự tuyệt hôn sự..."
Ánh mắt Thẩm Nặc dừng lại trên bài vị, sau đó khẽ nhướng mày, khóe
miệng nhếch lên, cười nói: "Lời này thật thú vị, con quen thói làm
chuyện bất nghĩa càn quấy không phải là chuyện ngày một ngày hai, các
người trước kia không nói, tới giờ lại trách con. Nhạc phụ đại nhân,
người lúc trước khăng khăng muốn đem nữ nhi gả cho con, chính là ngài
đấy."
"Ngươi ngươi ngươi..." Mắt thấy lão gia phát hỏa, Tả tướng nhẹ nhàng
ngăn ông lại: "Tử Tiên, huynh khoan hãy nóng giận, coi như nể mặt ta, để cho Nặc nhi bái tế Tịch nhi đi, vô luận thế nào thì bọn nó cũng có hôn
ước trong người..."
Lão gia liếc mắt nhìn Tả tướng một cái, chán nản thở dài.
Có hạ nhân đem hương đưa đến trước mặt Thẩm Nặc, lại bị hắn đẩy ra:
"Cần thứ này làm gì, người đâu, mang rượu tới cho ta". Theo câu nói này, mười hai người áo xanh xếp thành một hàng đi thẳng vào, mỗi người trên
tay đều đang cầm một vò rượu. Những người này ta đều nhận ra, là tùy
tùng của Thẩm Nặc.
Lão gia khiếp sợ: "Ngươi muốn làm gì?"
Thẩm Nặc không thèm để ý tới hắn, cầm lấy vò rựơu trong tay người thứ nhất, lột bỏ nắp, ngửa đầu uống một hớp lớn, lấy tay áo lau miệng:
"Rượu ngon! Không hổ danh là nữ nhi hồng mười bảy năm!"(2)
"Ngươi, ngươi rốt cuộc là muốn gì?"
Thẩm Nặc vẫn không để ý tới ông, nhìn bài vị nói: "Xú nha đầu, ta
biết ngươi rất ghét ta uống rượu. Mới trước đây ta lấy trộm rượu trong
hầm ra uống, ngươi liền đi mách cha ta, hại ta bị cha đánh, ta uống một
lần người mách một lần, cha ta liền đánh ta một lần, tính chẵn trên dưới một trăm lần đi. Khi đó ta tự nói với mình, không sao cả, một ngày nào
đó, ai ban cho ta cái gì nhất định ta sẽ đòi lại cái đó, một ngày nào
đó, ngươi cũng sẽ không xen vào việc ta uống rượu. Ngày này cuối cùng
cũng tới, ta uống cho ngươi xem. Đây chính là mười hai vò rượu hồi môn
của ngươi, là rượu ngon được chôn từ khi ngươi sinh ra. Haha, Liễu Tịch
ơi Liễu Tịch, ngươi có bản lĩnh thì tiếp tục mách cha ta đi!" Nói xong,
hắn giơ vò rượu lên bắt đầu uống ừng ực làm đám người xung quanh đều
nghẹn họng nhìn trân trối.
Tửu lượng của Thẩm đại công tử ở kinh thành có tiếng là ngàn chén
không say. Ngày uống, đêm uống, đang bệnh ho khan cũng uống, mỗi khi bị
tiểu thư thấy, tiểu thư đều trù hắn: "Ngươi uống rượu tới chết đi!" Kết
quả là hắn còn chưa uống tới chết, tiểu thư lại chết trước.
Có một lần, Thẩm Nặc say khướt từ Hồng Tụ Lâu trở về, vừa vặn gặp
tiểu thư trong hoa viên, ngẩn ngơ nhìn nàng. Tiểu thư giận nói: "Ngươi
nhìn cái gì?" Thẩm Nặc lẩm bẩm: "Đẹp thật...nàng sao lại đẹp như vậy,
đẹp đến không thể tin được, đẹp đến ta đau lòng..."
Tiểu thư và hắn cùng nhau lớn lên, sớm chiều mười năm, hắn chưa từng
khen qua tiểu thư một câu, lúc nào cũng kêu nàng xú nha đầu này, xú nha
đầu kia, đây là lần đầu tiên hắn khen nàng xinh đẹp, gương mặt tiểu thư
đỏ ửng lên, đang lúc run run, lại nghe Thẩm Nặc nói: "Tiểu Nguyệt Lượng, nàng quả nhiên là Tiểu Nguyệt Lượng của ta mà!"
Lúc đó tiểu thư mới biết hắn nhìn nhầm mình thành danh kỹ Tiểu Nguyệt Lượng, hơn nữa còn chạy lại ôm hôn nàng, lửa giận nổi lên, bốp bốp tát
hai bạt tai lên mặt hắn, còn đạp thêm một cước mạnh khiến hắn ngã xuống
đất. Sau đó chạy đi tìm Tả tướng khóc, nói đại công tử say, nhục nhã
nàng, kết quả có thể tưởng tượng được, Thẩm Nặc bị cấm túc suốt ba tháng mới được phép bước ra khỏi phòng.
Oán hận của hai người càng lúc càng chất chứa sâu như thế, lại bị lầm thành uyên ương, bảo sao tiểu thư không nghĩ quẩn trong lòng rồi lại
trở nên cạn nghĩ như vậy.
Bên kia Thẩm Nặc uống rất nhanh, chẳng mấy chốc vò rượu đã cạn, hắn
dùng lực ném mạnh ra ngoài, mái ngói nứt vỡ, cứ như đang ở ngoài tửu
quán, gương mặt lão gia cùng Tả tướng đều trở nên rất khó coi.
Hắn lại giơ tay ra, người hầu lập tức đem rượu mới dâng lên, hắn giật bỏ cái nắp như lúc nãy, ngửa đầu uống điên cuồng. Một vò, hai vò, ba
vò...
Thẩm công tử thích uống rượu, người ngoài đường cũng biết, nhưng uống như thế chẳng khác nào không cần mạng, ta cũng lần đầu tiên thấy. Bộ
dạng này của hắn không phải uống rượu, căn bản chính là đổ rượu.
Khi hắn đang uống vò rượu thứ mười một, Tả tướng rốt cuộc nhịn không được, tiến lên nói: "Đủ rồi, đừng uống nữa!"
Thẩm Nặc không nghe, Tả tướng hất vò rượu trong tay hắn đánh nghiêng
trên mặt đất, nổi giận nói: "Ta nói không cho uống nữa, có nghe thấy
không?"
Thẩm Nặc bị đẩy một cái, lảo đảo lui về phía sau hai bước, lúc dừng lại, ánh mắt mê loạn, giống như đã say rồi.
Tả tướng trầm giọng nói: "Người đâu, đưa đại công tử trở về!"
Người hầu tiến lên muốn đỡ, lại bị Thẩm Nặc đẩy ra, ánh mắt trở nên
lạnh lẽo, nói giọng khàn khàn: "Đem vò rượu cuối cùng tới đây."
Người cầm vò rượu cuối cùng nhìn sang Tả tướng, rồi lại nhìn sang hắn, run run rẩy rẩy đem rượu dâng lên.
Thẩm Nặc sau khi tiếp nhận, không để Tả tướng ngăn lại, nói với quan
tài: "Xú nha đầu, vò rượu này ta không uống, cho ngươi uống."
Hắn đem rượu chậm rãi tưới trên đất, sau đó mang theo vò rượu đã cạn, xoay người loạng chọang rời đi, nhưng mới đi được ba bước, đột nhiên
dừng lại, chỉ nghe ọe một tiếng, máu vẩy ra nền đất trước mặt hắn, một
mảng đỏ tươi.
"Đại công tử thổ ra máu!" Có người hầu sợ hãi kêu lên, định bước tới
đỡ, lại bị hắn đẩy ra. Thẩm Nặc một tay che ngực, một tay cầm theo vò
rượu trống không, quay đầu nhìn về phía bài vị, cười ảm đạm: "Như lời
ngươi nói, ta thật sự đã uống tới chết... Ta uống tới chết, ngươi đã vừa lòng chưa?"
Trong mắt hắn bỗng nhiên có vành nước, chỉ chỉ vào quan tài, dường
như đang cười, lại dường như đang khóc, "Xú nha đầu, người quả nhiên vẫn là tai tinh của ta mà... Chết rồi, vẫn vậy..."
Vừa dứt lời, hắn liền ngã xuống.
Cát phục đổ trên mặt đất như bùn loãng, cả người hắn đỏ rực giữa bốn phía thuần một màu đen và trắng.
2.
Tên của ta là Tiểu Triều.
Là nha hoàn của thuyền vương thế gia Liễu gia.
Từ sau khi tiểu thư chết, Đồng Lâu trở nên hoang phế, Liễu lão gia
thấy cảnh nhớ người lại thương tâm, cuối cùng phong tỏa Tây Viên. Từ đó
về sau không còn ai đến nữa.
Chỉ có ta, ngày qua ngày ở nơi này, nhìn thấy lá khô hoa tàn, nhớ lại cảnh tượng phồn hoa lúc tiểu thư còn sống, không khỏi đau buồn.
Mưa xuân rả rích kéo dài.
Trời sinh tiểu thư tính tình hoạt bát, tới khi xuân đến, nhất định
phải ra ngoài dự hội đạp thanh. Bình thường đều là Thẩm Ngôn cùng đi,
duy chỉ có một lần, Thẩm Ngôn bị hoàng thượng triệu kiến, Tả tướng thấy
Thẩm Nặc vừa đi uống rượu về tới trước cửa phủ liền gọi hắn đi cùng tiểu thư.
Tiểu thư không vui, đợi hắn cự tuyệt, Thẩm Nặc vừa uống rượu vừa nói: "Đệ có việc, huynh này phải thay hắn nhọc công, xú nha đầu, ngươi chấp
nhận số mệnh đi, ai bảo ngươi không chọn ngày khác, lại đi tranh với
hoàng thượng chứ". Dứt lời liền đẩy nàng lên xe ngựa.
Trên đường đi tiểu thư bực bội, cố ý không nói chuyện với hắn. Thẩm
Nặc cười cười, nhìn nàng, chợt lắc đầu thở dài: "Ngươi nhìn xem ngươi
béo thành ra bộ dáng gì kìa, mùa đông trước chắc là ăn nhiều lắm đây,
cái bụng dưới cũng nổi lên rồi, chậc chậc...haha..."
Tiểu thư vừa sợ vừa ngượng, vội vàng kéo chăn che khuất bụng mình.
"Ngươi nhìn mặt ngươi xem, sao lại có đôi mắt to đen như vậy, ôi chao, lại còn có nếp nhăn nữa, thật là mau già quá đi".
Tiểu thư lấy khăn che mặt.
"Còn có tay ngươi nữa kìa, nếu người không biết chuyện mà trông thấy, còn tưởng rằng ngươi là nô tỳ của Thẩm gia ta, chuyên làm công việc
nặng..."
Tiểu thư rũ tay áo xuống che tay.
Cứ như thế không còn chỗ nào để che, đang lo lắng đề phòng thì nghe
thấy Thẩm Nặc cười to mấy tiếng, mới biết mình bị hắn trêu chọc. Tiểu
thư nổi giận, nhéo vào tay hắn, Thẩm Nặc vừa cười vừa trốn, thân xe đột
nhiên rung mạnh một cái, cả hai nhất thời ngã vào nhau.
Gần nhau trong gang tấc.
Cả hai đều có thể cảm thấy được hơi thở của đối phương, cứ như thế
bốn mắt nhìn nhau, tứ chi quấn lấy nhau, bụng hắn ở trên người nàng, đôi mắt hơi trầm xuống.
Sau đó, cúi đầu. Hôn tiểu thư.
Ta không biết vì sao tiểu thư không né tránh.
Có lẽ là khi đó ánh mắt của Thẩm Nặc quá mức mị người, phảng phất như câu hồn đoạt phách, làm tiểu thư không động đậy được.
Có lẽ là khi đó xe ngựa xóc nảy loạn lên, trời đất đảo lộn, căn bản không biết người mình đang ở đâu.
Có lẽ là khi đó bên trong xe bầu không khí quá mức quái dị, nặng trịch khiến người ta không thể thở, cũng không thể suy nghĩ.
Tóm lại, tiểu thư không tránh né, mà Thẩm Nặc đang hôn dở, đột nhiên buông nàng ra, liếm môi cười: "Rõ là... ngây ngô mà..."
Sắc mặt tiểu thư trong phút chốc chuyển sang tái nhợt.
Thẩm Nặc ánh mắt như sao, ánh sao lại như lửa cháy lan đồng trên đồng cỏ: "Nhị đệ còn chưa dạy ngươi cho tốt sao? Hay là ngươi và nhị đệ từ
đó đến giờ vẫn chưa..."
Hắn không thể nói hết câu.
Bởi vì tiểu thư đột nhiên đứng dậy, không nói không rằng lập tức mở cửa xe nhảy xuống.
Xe ngựa lập tức dừng lại.
Thẩm Nặc kinh hãi, vội vàng đưa tay giữ lấy, vì thế, cả hai cùng ngã
xuống xe lăn dọc theo sườn núi. Hắn dùng tay ôm lấy đầu tiểu thư, ôm
chặt không buông.
Trong nháy mắt như bị sét đánh.
Cái chuyện ngoài ý muốn kia, khiến cho trán tiểu thư bị thương, lưu
lại vết sẹo dài hơn một tấc, còn Thẩm Nặc bị gãy một chân, phải nằm trên giường bốn tháng.
Tiểu thư không chịu sang thăm, nửa phần là không muốn gặp mặt hắn
hoặc là chưa hết giận, hoặc là vì nguyên nhân nào khác, tóm lại, nàng tự nhốt mình trong phòng, không chịu ra khỏi cửa.
Cuối cùng, vẫn là Thẩm Ngôn tới khuyên, nói ngày hai mươi mốt tháng
năm là sinh nhật của Thẩm Nặc, hắn giờ đang nằm trên giường khẳng định
là không thể đón sinh nhật vui vẻ được, thôi thì mang lễ vật sang thăm
hắn, thuận tiện chúc mừng sinh nhật.
Khuyên bảo nửa ngày, tiểu thư rốt cuộc cũng động tâm, lấy từ dưới giường ra một cái hộp, mang theo nó đi cùng Thẩm Ngôn.
Mới vừa đến trước cửa phòng Thẩm Nặc, chợt nghe bên trong có tiếng người nói chuyện, oanh thanh yến ngữ, vô cùng náo nhiệt.
Nhìn xuyên qua cửa sổ đang mở rộng, tiểu thư thấy một người con gái
đang ngồi bên cạnh dỗ dành Thẩm Nặc ăn cái gì đó, chỉ thấy nửa bên mặt
cũng khiến người ta đảo điên thần hồn.
Bên tai lại nghe tiếng Thẩm Nặc cười nói: "May là nàng đến thăm ta,
thời gian này bọn họ toàn bắt ta ăn cháo loãng cơm nhạt, khổ chết ta,
nghĩ tới món đậu hủ Ma bà(3) cùng cá đậu ban của nàng mà nước miếng chảy ròng ròng..."
Nữ nhân kia che miệng cười nói: "Ta nói đại công tử của Tả tướng gia
cái gì mà chưa thấy qua, giờ lại chế nhạo thức ăn của dân nghèo bọn ta".
"Thật đúng là không thể xem thường thức ăn của người nghèo, cải trắng đậu hủ kia rất ngon, còn ngon hơn bào ngư vi cá nữa. Còn tài nấu bếp
của Tiểu Nguyệt Lượng nàng, không nghi ngờ gì là đã lên đến đỉnh cao
rồi".
Lúc đó ta mới biết biết, thì ra nữ nhân kia chính là Tiểu Nguyệt
Lượng, cho tới nay chỉ nghe kỳ danh chứ chưa gặp mặt, kinh đô danh kỹ
Tiểu Nguyệt Lượng.
Tiểu thư nghe thấy cái tên đó, bỗng trở nên trầm mặc. Thẩm Ngôn xem
mặt đoán sắc, vội vàng vén rèm nói: "Ca ca, đệ cùng Tịch nhi đến thăm
huynh".
Bức màn được vén nhẹ lên, làm cho Thẩm Nặc ở bên trong, cùng tiểu thư ở bên ngoài, nhìn thẳng vào nhau.
Tiểu thư khẽ chau mày, vẻ mặt bình tĩnh, không nói một lời.
Ánh mắt Thẩm Nặc lóe lên, hình như đang nghĩ gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì.
Tiểu Nguyệt Lượng bên cạnh xoay người lại, dịu dàng hành lễ với hai
người: "Nguyệt Lượng xin chào Thẩm nhị công tử và Liễu tiểu thư".
Thẩm Ngôn do dự nói: "Cô nương sao lại tới đây?"
Tiểu Nguyệt Lượng còn chưa trả lời, Thẩm Nặc đã đáp: "Là ta gọi nàng
ấy tới. Mời bằng hữu tới thăm trong lúc bệnh, thế nào? Không được sao?"
Thẩm Ngôn vội vàng xua tay: "Không không, đệ không có ý đó. Chẳng qua là..." Hắn cũng không nói tiếp. Vô luận như thế nào, kỹ nữ ra vào cửa
nhà thừa tướng, nếu truyền ra ngoài, chung quy không ổn.
Thẩm Nặc liếc hai người một cái, xoay sang Tiểu Nguyệt Lượng, tiếp
tục cười nói: "Mặc kệ bọn họ đi, canh cá này ngon thật, ta muốn ăn nữa."
Tiểu Nguyệt Lượng vội vàng múc canh, tiếp tục đút hắn, tiểu thư rốt
cuộc mở miệng nói: "Gân thương xương gãy, không được ăn đồ cay nóng."
Bát canh cá đỏ hồng kia, toàn là ớt, vừa nhìn cũng thấy rất cay.
Thẩm Nặc nhướng mày, nhìn nàng cười thật sâu, ánh mắt đảo qua có loại khí lợi hại bức người: "Thật không thể tưởng tượng được, Liễu tiểu thư
cũng quan tâm tới tại hạ, cũng không nghĩ tới chân ta tại sao mà gãy,
hơn nữa ta nằm trên giường nhiều ngày như vậy, ngươi không thèm liếc mắt đến ta một cái, bây giờ còn giả bộ tốt bụng nữa à"
Gương mặt tiểu thư lập tức trở nên đỏ bừng, cả người run rẩy, vô cùng tức giận, cuối cùng đặt cái hộp vào tay Thẩm Ngôn nói: "Đưa cái này cho hắn, ta đi trước!"
Dứt lời liền xoay người, không để ý có người đang gọi, vội vàng rời đi.
Thẩm Nặc chăm chú nhìn theo nhân ảnh của nàng, đôi mắt càng thêm u
tối, Thẩm Ngôn mở hộp ra, đưa tới trước mặt hắn, thở dài: "Ca, huynh tức giận với Tịch nhi làm gì? Huynh nhìn xem nàng đã chuẩn bị gì làm quà
sinh nhật cho huynh."
Trong hộp là một bình lưu ly đang nằm yên trong đó, chất lỏng trong
bình dưới ánh nắng mặt trời, phản chiếu ánh sáng long lanh màu lam.
Đó là loại rượu cực phẩm hiếm có.
Mùa thu lá dần dần úa tàn.
Thương thế của Thẩm Nặc đã khỏi, tiểu thư lại mắc bệnh.
Đêm nào nàng cũng ho khan cả đêm, tất cả đại phu đều không tìm ra
nguyên nhân, chỉ nói là bị nhiễm phong hàn, cần chuyên tâm tĩnh dưỡng.
Tả tướng đau lòng không biết phải làm thế nào cho tốt. Thẩm Ngôn thì
ngồi suốt bên giường rót trà bưng thuốc, duy chỉ có Thẩm Nặc không hề
tới thăm một lần nào.
Sau mùa thu, bệnh của tiểu thư trở nặng, trong đàm có máu, làm cho
mọi người ai cũng hoảng sợ. Cũng có kẻ miệng lưỡi độc địa lén nói với
nhau, Liễu gia tiểu thư này phúc đoản mệnh bạc, sợ là cứ như vậy mà đi.
Tiểu thư nằm mê man, những lời kia có lời nghe thấy, có lời không nghe thấy.
Trong mộng nàng mang máng thấy có người tới gần, tưởng Thẩm Ngôn, liền gọi: "Ngôn ca ca, nước."
Người kia mang nước tới, nâng đầu nàng dậy, chậm rãi đưa lên môi nàng. Trên người y có hương vị rất dễ chịu.
Tiểu thư uống nước xong, khẽ nói: "Cám ơn Ngôn ca ca", lại tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
Như thế vài đêm, người kia luôn xuất hiện đúng thời điểm, trên người
mang theo hương vị nàng đã quen thuộc, không biết vì sao, mỗi khi nàng
nghe thấy hương vị này đều cảm thấy thực an tâm.
Đêm đó bệnh tiểu thư trở nặng hơn, lúc nhắm mắt, lại cảm giác được
người kia đến, liền nói: "Ngôn ca ca, ta không xong rồi, ta sắp chết
rồi, ngươi ngàn vạn lần đừng khóc, nói bá phụ cũng đừng đau buồn, nếu có kiếp sau ta nhất định đầu thai vào nhà các người, làm nữ nhi chân chính của ông."
Một giọt nước ấm áp rơi xuống trán nàng, cái loại cảm giác này đi qua da thịt rung động, rồi truyền đến tim, nóng bỏng. Thậm chí nàng có thể
nhận ra có đôi bàn tay ấm áp, lòng bàn tay mềm mại, các ngón tay thon
dài, chậm rãi chạm vào gương mặt nàng, cuối cùng che kín đôi mắt nàng.
"Thực xin lỗi..." Thanh âm của người kia trầm như ở dưới đáy nước,
khi tới mặt nước đã thay đổi hình dạng "Thực xin lỗi. Thực xin lỗi..."
Mỗi một câu âm cuối thật dài.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào hắn và nàng, vừa lạnh lẽo, lại vừa thê lương.
Cuối cùng tiểu thư cũng tránh được nạn kiếp kia.
Qua khỏi đêm đó, nàng bắt đầu chậm rãi hồi phục. Đợi đến khi tuyết
mùa đông bay phất phơ, lão gia được thả ra khỏi lao tù, ngay đêm hôm đó
liền phái người tới đón tiểu thư về nhà.
Hạ nhân của Liễu phú tới rất nhanh, Tả tướng cùng Thẩm nhị công tử
đều chưa chuẩn bị tâm lý, sau khi tiểu thư nghe tin này, chỉ nói một
câu: "Ta đi thu thập đồ đạc một chút, sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành."
Nàng trở lại trong phòng, cho tỳ nữ lui ra, tự mình sắp xếp hành lý,
suốt từ giờ Dậu cho đến giờ Dần, ánh nến leo lét sắp tàn. Khi tia nắng
đầu tiên rơi xuống trên song cửa sổ, nàng mở cửa phòng, nói với bọn hạ
nhân Liễu phủ là có thể đi rồi, bọn hạ nhân khom người vào trong khiêng
hành lý thì phát hiện tất cả đồ đạc vẫn ở nguyên vị trí cũ, không xê
dịch một chút.
Tiểu thư nói: "Đưa ta đi là được rồi."
Bọn hạ nhân ngơ ngác nhìn nhau trong chốc lát, không dám nói một lời, lập tức đỡ nàng lên xe.
Bánh xe nghiền nát lớp băng tuyết, chạy ra đường lớn, trước mặt có
một chiếc xe ngựa đi tới. Trên chiếc xe kia là Thẩm Nặc suốt đêm không
về, say rượu chưa tỉnh đang ngồi nghiêng ngã.
Hai chiếc xe cứ như vậy tiến đến gần nhau, sau đó lướt qua nhau, một về Liễu phủ, một về Tướng phủ.
Đêm hôm đó, tiểu thư cùng Thẩm Nặc chung quy không có cơ hội nói câu từ biệt.
Đêm trừ tịch, lão gia gọi tiểu thư vào thư phòng, nói với nàng quyết
định kết thông gia giữa hai nhà Thẩm Liễu, tiểu thư hoảng sợ, hỏi: "Vậy
đem con gả cho người nào?"
Lão gia nói: "Căn cứ theo luật lệ của triều đình ta, là em không thể lấy vợ trước anh, con đương nhiên là gả cho Nặc nhi".
Gương mặt tiểu thư từ trắng chuyển sang xanh, cuối cùng vừa nặng nề
vừa tái nhợt, lộ vẻ sầu thảm cười: "Ý trời, thật đúng là ý trời!"
Lão gia nói, con có bằng lòng hay không?
Tiểu thư đáp, bằng lòng, con có gì mà không bằng lòng?
Vì thế hôn sự này đã được định, rầm rầm rộ rộ từ trên xuống dưới. Trở thành chuyện lưu truyền khắp đầu đường cuối ngõ.
Mà cái vị tân lang may mắn kia, hàng đêm vẫn ca hát chơi bời như trước.
Sau đó, vào ngày mùng sáu tháng ba, tiểu thư dùng lửa đỏ hỏa thiêu áo cưới, đốt khuê lâu, cùng với...chính nàng.
3.
Tên ta là Tiểu Triều
Là nha hoàn của thuyền vương thế gia Liễu Gia.
Ta ở tại nơi tường xiêu vách đổ này, túc trực bên linh cữu của tiểu thư.
Nàng đã chết một năm rồi, Tây viên đã thành phế tích, bị mọi người lãng quên.
Ta quét lá rụng trong đình, bên ngoài mưa xuân bay lất phất, ngày dần tàn, không còn người đến thắp đèn, Tây viên một mảng tối om.
Trong bóng đêm tối om đó, phía trước lại xuất hiện một điểm sáng đang tiến đến gần, thì ra là có người cầm theo đèn lồng, men theo đoạn tường đổ mà vào đây.
Ta yên lặng nhìn người mới tới, khuôn mặt của hắn chìm trong bóng đêm nên không thấy rõ lắm, một tay cầm đèn, ngón tay dài đẹp như ngọc. Trên người hắn truyền đến một hương vị quen thuộc đã lâu không thấy, hương
vị kia làm cho người ta thực an tâm.
Hắn đi đến trước mặt ta, lắp bắp kinh hãi, tựa hồ chưa từng nghĩ tới nơi đây lại có người. Sau đó hỏi ta: "Ngươi là ai?"
"Tên của ta là Tiểu Triều. Là nha hoàn của thuyền vương thế gia Liễu gia."
"Ngươi là nha hoàn của Liễu gia?" Người mới tới càng thêm kinh hãi,
một tay kéo ta tới ngọn đèn phía trước, cẩn thận xem xét. Ta ngẩng đầu,
chỉ thấy đôi mắt hắn trong bóng đêm u ám chợt bừng sáng lên như ánh sao
sớm.
"Ngươi vì sao lại ở đây?"
"Trông chừng linh cữu của tiểu thư"
"Sao lại có thể như vậy..." Người kia khẽ thì thào, lại trở nên kinh
ngạc: "Liễu gia một năm trước đã chuyển về Hàng Châu, hơn nữa...quan tài cũng mang theo, sao còn lưu lại một người ở đây trông coi cái gọi là
linh cữu kia?"
Ta thoáng chấn động, đầu óc trống rỗng, cảnh tượng trước mắt hết thảy tựa như hình ảnh trên mặt nước, hòn đá ném xuống, gợn sóng đột nhiên
nổi lên, loang trên mặt nước.
Khó trách lâu đến như vậy ta cũng không thấy ai.
Khó trách không có ai đưa cơm nước cho ta, không có ai ân cần hỏi han ta.
Khó trách hành lang phía trước đầy bụi, quét như thế nào cũng không sạch.
Ta xoay người lại, nhìn thấy phòng ốc đổ nát, nhìn thấy cỏ dại mọc
lan tràn đình viện, nhìn thấy nơi này không có ánh đèn cũng không có
thức ăn, ta thật không nghĩ ra ta đã sống như thế nào ở một nơi như thế
này lâu đến vậy.
Người kia lại kéo tay ta, hỏi dồn: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Tên của ta là Tiểu Triều, ta là nha hoàn của thuyền vương thế gia
Liễu gia, ta ở đây túc trực bên linh cữu của tiểu thư..." Ta sắp phát
khóc, có lẽ cũng đã bật khóc, bởi vì thanh âm của ta run rẩy kịch liệt,
ngay cả chính mình nghe thấy cũng sợ hãi. Thân thể ta rốt cuộc cũng
không thể chịu nổi loại áp lực này, ta ra sức đẩy người mới tới, hất đèn lồng của hắn rơi xuống đất, sau đó lao đi.
Ta liều mạng chạy trốn.
Thầm nghĩ vì sao mình lại ở nơi này, vì sao mà đối với sự việc của
tiểu thư lại hiểu rõ như vậy. Phía sau có tiếng bước chân theo sát,
người kia không chịu buông tha ta, đuổi theo tới đây.
Cuối cùng, hai bàn tay ướt sũng ôm lấy ta gắt gao, lại có một âm
thanh phảng phất như từ nơi xa xôi dưới nền đất vọng lên, gọi một cái
tên ta đã nghe ngàn vạn lần, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa...
"Liễu Tịch..."
Thế giới hỗn độn, phảng phất như vì hai chữ này này mà dần dần thanh
tĩnh, trời đất cũng vì hai chữ này mà trở về đúng chỗ. Trong đôi mắt như có thể chiếu sáng vạn vật trên thế gian, ta thấy chính mình trong đó.
Đó là một mái tóc được chải rất cẩn thận, trên đầu cài trâm châu hoa
đỏ. trên người mặc y phục đỏ tươi thêu hình long phượng trình tường bằng kim tuyến, mắt ta rất to, mũi cao, miệng nhỏ...đồng thời, có một mảng
cháy sém...
Ta run rẩy vươn ngón tay, sờ lên gương mặt mình, rất nhẹ cũng rất chậm.
Chủ nhân đôi mắt đó cúi đầu cười, khẽ thở dài: "Xú nha đầu, đúng là ngươi."
"Ngươi là ai..."
Người giấu mặt trong bóng đêm kia, hắn ruốt cuộc là ai?
Trên người mang theo hương vị mà ta quen thuộc, hắn rốt cuộc là ai?
Lại dùng cái tên mà ta kiêng kị nhất để gọi ta, hắn rốt cuộc là ai?
Là ai? Là ai? Ngươi là ai?
"Ngươi không nhận ra ta? Ngươi thật sự không nhận ra ta?" Hắn thắp
lại ngọn đèn lồng, giơ đèn đến bên cạnh gương mặt, ánh đèn vàng chiếu
lên gương mặt hắn, mi rất dày, mắt rất sâu, mũi rất cao, môi rất mỏng,
bộ dạng hắn quá mức thâm thúy, khí chất quá mức cuồng dã.
Cho tới giờ hắn vẫn không đẹp bằng Thẩm Ngôn.
Thế nhưng, thế nhưng...
Ta kinh ngạc nhìn khuôn mặt này, nước mắt lại rơi đầy mặt.
Ta rốt cuộc đã nhớ tên hắn.
Cái tên kia, vào ngày mồng sáu tháng ba đó, được thốt ra từ miệng một người cùng với ngữ khí cực kỳ cố chấp.
Người đó nói: "Ta đã mang thai con của Thẩm Nặc, Liễu tiểu thư, xin
nàng thương xót, nhường Thẩm Nặc cho tai. Ta cầu xin nàng..."
Tuyệt sắc danh kỹ danh chấn kinh đô, quỳ ở trước mặt ta, túm lấy gấu
váy ta khóc lóc nói: "Liễu tiểu thư, nàng cùng Thẩm nhị công tử mới xứng là một đôi người ngọc, vì sao nàng lại không lấy hắn làm phu quân, vì
sao lại phải một mực gả cho Thẩm Nặc? Chẳng lẽ nàng không biết rằng,
Thẩm Nặc không muốn lấy nàng..."
Thẩm Nặc không muốn lấy nàng.
Sáu chữ lạnh thấu tâm can.
Ta nghe thấy giọng nói của chính mình, căn bản là từ kẽ răng thoát ra: "Vì sao ngươi biết hắn không muốn lấy ta"
Tiểu Nguyệt Lượng cười, trong dáng cười có lưỡi dao tàn nhẫn cứa vào
thấu xương: "Nếu hắn yêu ngươi, thì sao lại còn cùng ta tương giao,
khiến ta mang thai?"
Ta thấy lưỡi dao kia cắt thẳng vào da thịt ta, ta thấy máu tươi đầm
đìa, thấy vết thương trước mắt, thấy mười bảy năm giữa ta với hắn...cuối cùng, cũng thấy kết cục của ta.
Đêm đó, ta thấy cả phòng đỏ rực.
4.
Tên của ta là Liễu Tịch
Là tiểu thư của thuyền vương thế gia Liễu gia.
Một năm trước, đêm trước khi xuất giá ta đã dùng lửa đỏ hỏa thiêu chính mình, cùng mẫu thân ta có kết cục giống nhau.
Một năm đó, ta vẫn lưu luyến nơi ở khi còn sống, chần chừ không đi được, không biết rằng mình đã thành cô hồn dã quỷ.
Một năm sau, ta gặp lại Thẩm Nặc, nhìn thấy hắn dưới ánh đèn, nhớ tới chuyện trước kia, thoáng như trong mộng.
"Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?" Thẩm Nặc hắn ta vì sao lại muốn tới mảnh vườn đã hoang phế một năm nay.
"Tại sao ngươi lại thấy ta?" Người phàm mắt thịt, hắn vì sao lại thấy được ta?
Hắn nhìn ta chằm chằm, trong mắt có nước, ẩn ẩn hiện hiện, cuối cùng, cười nhẹ nói: "Ta tới tìm ngươi."
"Tìm ta?" Thân thể ta đông cứng, ánh mắt ngưng trệ, có nhiều điều không rõ.
Hắn chậm rãi hạ đèn lồng xuống, ánh sáng cũng lay động theo, trượt
xuống gương mặt hắn, hắt lên y phục hắn, trường bào phấp phới bay theo
gió, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Bạch y trắng như tuyết, có mấy điểm vàng, mấy điểm hồng.
Ta rốt cuộc đã biết được hương vị quen thuộc này là gì.
Là rượu.
Trên người hắn vĩnh viễn có mùi thơm của rượu.
Mà giờ phút này, vết rượu nhiễm trên áo hắn hòa cùng máu tươi, có nhiều vệt vàng, nhiều vệt hồng.
"Ngươi uống tới chết đi!" Lời nói nguyền rủa hắn mấy năm trước, phảng phất lại quanh quẩn bên tai ta. Bộ dáng hắn mặc cát phục trước linh
đường uống rượu đến ho ra máu, cũng rõ ràng trước mắt ta.
"Ngươi cũng... đã chết?" Tay ta lướt nhẹ qua những điểm vàng điểm đỏ trên áo hắn.
"Ừ"
"Tại sao?"
"Biết ngươi cô đơn nên ta đến bồi ngươi".
"Tại sao?" Ta run rẩy nghẹn ngào, rõ ràng không yêu ta, rõ ràng đã có Tiểu Nguyệt Lượng, rõ ràng đã có hài tử, tại sao, tại sao lại bỏ mình
vì ta, sao lại tìm ta...sao lại đi tới nơi này?
"Tiểu Nguyệt Lượng nói dối, ta với nàng ấy là hoàn toàn trong sạch, trước sau vẫn lấy lễ đối đãi."
"Vậy ngươi vì sao vẫn say rượu bên ngoài?"
"Bởi vì..." Trong mắt hắn, có một lọai thống khổ cực kỳ thâm trầm, "Ngôn nhi thích nàng".
Ta nhớ tới những chuyện trước đây.
Phu tử bắt chép lại sách cổ, cả hai đồng thời viết xong, phu tử xem
bài của Thẩm Ngôn trước, khen hắn viết đẹp, Thẩm Nặc ở bên cạnh liền đem bài của mình vò lại nhàu nát, cười cười nói, haiz, thật là có lỗi, ta
chưa viết gì cả.
Tả tướng ra vế trên, Thẩm Ngôn đáp trước, Tả tướng thưởng cho hắn, hỏi tới Thẩm Nặc, hắn luôn trả lời rằng không biết.
Hoàng thượng triệu kiến hai người, Thẩm Nặc biểu hiện ngu dốt, càng làm nổi bật trí tuệ của Thẩm Ngôn.
Cho tới giờ, hắn vẫn ẩn mình như cái bóng ở bên cạnh Thẩm Ngôn như thế, vĩnh viễn không có màu sắc.
Cho tới giờ, cái gì của hắn cũng đều tặng cho đệ đệ.
"Lúc nhỏ ta nghịch ngợm, chơi đùa bên cạnh giếng, bị ngã xuống dưới.
Khi đó nhị nương đang mang thai Ngôn nhi, bụng to, vừa lúc đi ngang qua, vội vàng thả dây xuống cứu ta. Cuối cùng, ta tuy rằng được cứu, nhưng
nhị nương bị động thai, chẳng những sinh non mà còn mất mạng."
"Mẫu thân của Ngôn nhi là vì cứu ta mà chết, cho nên ta đã thề với
chính mình, cả đời này, đều phải bảo vệ đệ đệ, không để đệ ấy gặp bất
hạnh hay là phải chịu ức hiếp."
"Ta biết Ngôn nhi thích nàng, nên ta vẫn luôn chọc phá nàng, tránh né nàng. Ta nghĩ ta như vậy là đã xấu xa rồi, hàng đêm ngủ lại thanh lâu,
uống say không còn biết gì, ta là một tên thối nát bất trị, nàng sẽ
không thích ta nữa."
"Thế nhưng, nhất thời không kìm chế được, trên xe ngựa lại hôn nàng . Ta hôn nàng, ta rất rất hối hận, vì thế ta chọn lựa tiếp tục trốn
tránh."
"Thế nhưng, ta không biết vì sao, cuối cùng cha ta và cha nàng, khi
bàn hôn sự của nàng lại chọn ta mà không chọn Ngôn nhi. Nhìn thấy bộ
dáng thống khổ của Ngôn nhi, ta tự nói với mình, ta không thể tranh đoạt bất cứ cái gì mà đệ ấy thích"
"Cho nên ta nhờ Tiểu Nguyệt Lượng giúp ta diễn tuồng, ta muốn nàng hết hy vọng với ta"
"Chẳng qua ta không nghĩ tới, ngược lại đã hại chết nàng."
"Thực xin lỗi, ta đã hại nàng. Cho nên, ta giao tính mạng của mình cho nàng"
Hắn quỳ gối, chậm rãi quỳ xuống trước mặt ta, úp mặt vào tay ta,
"Thực xin lỗi, Tịch nhi, nhưng ta còn sống một ngày thì cũng không thể
quên ân tình của nhị nương đối với ta, là ta hại Ngôn nhi mất đi mẫu
thân, là ta hại đệ ấy sinh non nên từ nhỏ cơ thể yếu nhược nhiều bệnh,
vì vậy, ta vốn không có thể tranh đoạt người đệ ấy yêu, là nàng. Thực
xin lỗi, xin hãy tha thứ cho ta, tha thứ cho ta..."
Đỗ quyên khóc ra máu, bệnh suốt một năm. Một năm này, hắn đã trải qua như thế nào, ta thực không dám nghĩ tới.
"Giờ đây..." Hắn ngẩng đầu nhìn ta, nói từng chữ từng chữ một "Xin
cho ta được ở cùng nàng. Khi còn sống không dám nhìn nàng, không thể gọi nàng, không thể bên nàng, không dám yêu nàng, giờ đây, xin cho ta bù
đắp lại từng việc"
Ta đứng yên lặng thật lâu, thật lâu, cuối cùng vươn tay, vỗ nhẹ lên đầu hắn: "Ngốc quá"
Ta và hắn, đều là hai kẻ ngốc.
5.
Khi còn sống ta tên là Liễu Tịch, sau khi chết đi gọi là Tiểu Triều.
Ta và một con quỷ khác, cùng ở với nhau tại Tây viên.
Cứ như thế, năm này qua năm khác, sớm sớm chiều chiều.
(1) Đội nón xanh : bị cắm sừng
(2) Theo phong tục của người Thiệu Hưng, khi phụ nữ sinh con gái, khi đứa bé được đầy tháng tuổi, người mẹ sẽ đích thân đi ủ rượu Hoàng tửu.
Sau đó đựng rượu trong một chiếc hũ gốm có trạm trổ hình hoa trên hũ,
đem chôn dưới đất, để ủ khoảng mười mấy năm. Đợi cho tới khi người con
gái xuất giá đi lấy chồng, mới lấy ra để khoản đãi bà con lối xóm cũng
thưởng thức hoặc làm của hồi môn cho con gái về nhà chồng, vì thế mà
loại rượu này còn có một cái tên khác nữa, đó là rượu "nữ nhi hồng". Còn có tên khác là "Hoa điều tửu".
Ngược lại sinh con trai thì chôn rượu "Trạng nguyên hồng", nghe tên chắc cũng hiểu rồi nhỉ.
(3) Đậu hủ Ma bà là món ăn nổi tiếng ở Tứ Xuyên, đậu hủ xào thịt bò.