Thất gia – Chương 2
Chương thứ hai: Bất như quy khứ
(Không ngờ trở lại)
Tác giả: Priest
Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ
Cảnh Thất chỉ cảm thấy một trận thiên hôn địa ám, trong hỗn độn hắn giống như cái gì cũng đều rõ ràng, lại giống như cái gì cũng đều cách một tầng sa mỏng, nhìn chẳng phân biệt được, trên người vựng vựng hồ hồ, chợt loé qua một tia buồn ngủ.
Hắn chỉ nhớ thứ cuối cùng mà hắn có thể nhìn thấy chính là gương mặt của Bạch Vô Thường, lạnh như băng, không cảm xúc, tựa như quanh thân được bao phủ bởi một tầng tử khí làm người khác nhìn không rõ biểu tình, nhưng ngón tay điểm tại mi gian của hắn không hiểu tại sao lại khiến người ta cảm thấy thật ấm áp.
Từ trước đến nay, nghe nói Hoàng Tuyền lộ, Quỷ Môn quan đều là những cực âm địa phương, lão nhân đi thời điểm đều phải cấp cho mình một giường chăn bông thật ấm áp, Cảnh Thất biết ngay cả tiểu quỷ kia cũng là một kẻ lạnh lẽo như một khối băng, đến gần ba thước đều có thể cảm thấy hàn ý.
Hắn không rõ Bạch Vô Thường rốt cuộc đã làm cái gì, nhưng nghĩ đến chút ôn độ cuối cùng mà vị Câu Hồn Sử kia cho cùng với lời nói trầm thấp đầy ẩn ý ấy, đều dẫn theo một cỗ hương vị quyết tuyệt đầy tử khí.
Hắn mơ mơ màng màng mà nghĩ, đây rốt cuộc là như thế nào kia chứ?
Ý thức lại một lần nữa trở nên mờ mịt, làm thế nào cũng không mở ra được đôi mắt, cũng không biết qua bao lâu tay chân mới dần dần có cảm giác. Tính ra thì thân thể hắn cũng có hơn sáu mươi năm chưa từng được biết đến cảm giác là gì, bây giờ đột nhiên như vậy, chỉ cảm thấy thân thể dường như trầm trọng khó chịu, trong đầu lại giống như có một cây kim không ngừng đâm vào khiến hắn đau đớn không thôi.
Thỉnh thoảng có người ở bên cạnh hắn đi tới đi lui, thanh âm lúc gần lúc xa, còn có người bài khai cái miệng của hắn, đem chén thuốc hướng về phía miệng hắn mà uy, cũng không biết là kẻ lỗ mãng nào uy hắn quá nhiều thuốc một lúc làm vị giác bất chợt được khôi phục, một cỗ cay đắng hướng thẳng đỉnh đầu mà xông đến, nhất thời không đề phòng liền bị chén thuốc kia làm cho sặc sụa ho khan, lại thêm một trận rối loạn.
Này một trận ầm ĩ, lại làm cho hắn có chút khí lực, miễn cưỡng mở mắt.
Tầm mắt mơ mơ hồ hồ, dùng sức chớp vài cái mới hơi hơi thấy rõ, hắn đang bị một thiếu niên ôm vào trong ngực uy dược, thiếu niên thấy hắn sặc khụ mở mắt, vội buông chén thuốc, một bên vuốt phía sau lưng của hắn, một bên la lớn: “Mau mời thái y lại đây, tiểu vương gia tỉnh”.
Mới vừa rồi ho khan một phen, giờ lại bị thiếu niên này không nặng không nhẹ làm chấn động, Cảnh Thất oán niệm mà nghĩ, tiểu tử này là do cừu gia của hắn phái tới để chỉnh người sao?
Chỉ thấy thiếu niên kia cái mũi mãnh liệt sụt sịt một chút, cúi đầu đối hắn nói rằng: “Chủ tử, lão Vương gia đã đi, ngài nếu là lại xảy ra chuyện gì không hay, bảo chúng ta biết trông cậy vào ai đây?”
Cảnh Thất lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của thiếu niên, nhất thời ngây dại.
Đây là Bình An …
Đây là kẻ sáu tuổi bị phụ vương hắn mua vào vương phủ, cả đời sinh tử đều đi theo hắn, Bình An.
Thiếu niên hốc mắt hồng hồng, giờ phút này bất quá mười ba mười bốn tuổi, còn là một đứa nhỏ choai choai, vì ra vẻ suy nghĩ mà đáy mắt chợt nổi lên một tầng hôn ám, quần áo cũng giống như là rộng thêm một vòng.
“Bình…” Cảnh Thất hé miệng, cổ họng lại khô khốc rất là khó chịu, khiến hắn một câu đầy đủ cũng không thể nói rõ nên lời. Hắn cho rằng mấy trăm năm này đã sớm đem cái gì cũng đều quên, lại tại một khắc kia nhìn thấy thiếu niên này, trí nhớ lại giống như thuỷ triều, mãnh liệt ập đến.
Hắn rốt cục nhớ lại tên của mình, Cảnh Bắc Uyên.
Nam Trữ vương Cảnh Bắc Uyên mà truyền thuyết truyền tụng dưới nhiều nhân diện khác nhau đã từng cả đời chỉ vì một người mà sống. Cảnh Bắc Uyên, ba mươi hai tuổi năm ấy, tâm như tro tàn mà chôn vùi cùng với cái tên Cảnh Bắc Uyên.
Đột nhiên liền hiểu được câu nói kia của Câu Hồn Sử “Trả lại ngươi một đầu tóc đen” là có ý gì, Cảnh Thất chợt không biết mình đối với việc hắn nhiều chuyện là nên khóc hay nên cười nữa.
Bình An thấy hắn ngơ ngác, chỉ nghĩ là hắn bệnh đến hồ đồ liền sợ hãi, khẽ lay lay hắn: “Chủ tử, chủ tử ngài đừng có hù ta, ngài đây là làm sao thế? Thái y như thế nào còn chưa đến, thái y!”
Cảnh Thất cố sức mà giơ tay lên, thân thể này so với khi hắn còn làm du hồn dường như nặng hơn mấy trăm lần, sau đó áp chế Bình An loạn động tay chân, hắn nói không ra lời, cũng chỉ nửa khép mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, Bình An cuối cùng cũng là hiểu được điểm ấy, vội đứng dậy rót một chén nước, thật cẩn thận mà hầu hạ hắn uống xuống.
Cảnh Thất lúc này mới có thể nói ra chút âm thanh khàn khàn: “Đã là giờ nào ?” Lúc há miệng bản thân hắn cũng thấy giật mình, thanh âm kia tuy rằng khàn khàn nhưng cũng không khó nghe lắm, còn mang theo chút hơi hướm tiểu hài tử. Hắn cúi đầu nhìn tay của chính mình, vừa nhỏ vừa gầy, mang theo một chút vàng vọt do khí huyết không lưu thông của bệnh gây ra.
“Giờ Thân, chủ tử, ngài từ lúc tại linh đường ngất xỉu đã muốn được hai ngày, dù gọi như thế nào vẫn bất tỉnh”. Bình An nhếch miệng, cúi đầu đem nước mắt nơi khoé trộm lau đi, “Vương phi mất sớm, lão Vương gia… Lão Vương gia nhẫn tâm liền theo nàng mà đi, ngài hiện tại chính là trụ cột của toàn vương phủ này, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, nô tài cũng nguyện đi theo ngài”.
Nguyên lai… Là lúc hắn mười tuổi năm ấy, thời điểm phụ vương vừa mới qua đời.
Cảnh Thất ánh mắt một lần nữa dừng ở trên tay của mình, trên người tuy rằng vô cùng mệt mỏi, lại mang theo một chút cảm giác mới lạ. Trải qua nhiều lần luân hồi như vậy, giờ một lần nữa trở về điểm xuất phát, thật sự là…khiến người ta trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Hắn nhớ tới Bạch Vô Thường, điểm mới lạ trong hắn lúc này liền chậm rãi phai nhạt…
Nghịch chuyển thời không, ngay cả hắn không hiểu việc này lắm trong lòng cũng ít nhiều rõ ràng, Câu Hồn Sử kia nhất định phải trả giá cực đại đại giới, là vì muốn bồi thường cho hắn sao?
Vì để hắn đem nghiệt duyên bồng bột trong một kiếp kia lần nữa sửa lại?
Cảnh Thất tùy ý Bình An một bên nói lung tung một bên nhẹ tay nhẹ chân mà giúp hắn nằm xuống, âm thầm thở dài, nghĩ thầm rằng trách không được Câu Hồn Sử đại nhân nhìn lạnh như băng, không nguyện ý nói nhiều, nguyên lai là thật sự có chút khuyết tâm nhãn nhi.
Lại một lần nữa trở lại, sự việc đã phát sinh, liệu có thể giống bụi bặm trên bàn kia, một khối bố khăn liền có thể lau sạch sẽ được hay sao?
Nhân tâm cũng không phải làm bằng đá, dùng nước trong tẩy rửa một lát liền sạch sẽ như lúc ban đầu.
Không lâu sau thái y đến đây, đem mạch từ đầu tới đuôi kiểm tra một phen, có vẻ am hiểu y thuật còn dùng biểu hiện mình tương đối tin cậy được, nói một tràng “Cát nhân thiên tướng” vô nghĩa, người không có gì nguy hại, chỉ cần điều dưỡng một chút là tốt rồi.
Cảnh Thất tại bên tam sinh thạch ngồi sáu, bảy mươi năm, kiên nhẫn tự nhiên là có, không buồn bực không cau có để hạ nhân sửa soạn mọi thứ lại một phen, uống chén thuốc, lúc mọi sức ép vừa xong liền đã qua nửa đêm.
Bình An đem đám hạ nhân cho ra ngoài, hầu hạ hắn nằm xuống.
Cảnh Thất lúc này mới dường như thuận miệng hỏi: “Ngươi mới vừa nói ta mê man hai ngày, kia hậu sự của phụ vương, chính là ngày mai đi?”
Bình An sửng sốt, cho rằng hắn lo lắng liền nói: “Chủ tử yên tâm, hậu sự Vương gia là Hoàng Thượng đích thân người xử lý, buổi tối hôm qua Hoàng Thượng còn tự mình qua đây thăm ngài, dặn nô tài để ngài hảo hảo nghỉ ngơi, không nên tốn nhiều tâm sức làm việc”.
Cảnh Thất gật gật đầu, nhìn đỉnh màn mà ngơ ngẩn cả người, ngay lúc Bình An muốn tắt đèn, đột nhiên quay đầu đi: “Khoan đã”.
Động tác trên tay Bình An dừng lại, có chút nghi hoặc mà quay đầu nhìn hắn.
Cảnh Thất cố gắng mà dùng cánh tay nhỏ gầy của mình chống đỡ bản thân từ trên giường ngồi dậy, tựa vào một bên, dùng một loại ánh mắt gần như tham lam nhìn căn phòng đang ở, nhìn Bình An.
Tính tính, lúc này Bình An cũng đã mười bốn, vóc người cao lên, lại vẫn là một khuôn mặt búp bê bầu bĩnh tròn tròn, trên gương dày thịt khiến bộ dáng hắn trông thật cộc lốc, đứa nhỏ này như là trời sinh thiếu cân đối, tay dài chân dài lại luôn phối hợp cùng một chỗ với dáng đi, cả đời chưa từng lanh lợi.
Chính là Cảnh Thất nghĩ, hài tử ngốc như thế này lại thật tình đối tốt với mình, trên đời cũng không nhiều lắm.
Lúc Bình An nói chuyện luôn mang một chút giọng mũi, hắn khi còn bé cực thích khóc, lệ bao quanh khuôn mặt nhỏ tròn tròn khiến nó điểm đầy ý tứ ủy khuất. Cũng chính là một năm này đây, hắn bị bức bách cùng mình một thân chống đỡ Nam Trữ vương phủ quật khởi, giống như trong một đêm liền trưởng thành thành một đại tiểu tử. Lão Vương gia mất đi, Cảnh Thất bị Hoàng Thượng nhận vào trong cung nuôi nấng, lão quản gia tuổi cũng đã lớn, trong vương phủ những sự việc lớn lớn nhỏ nhỏ, cơ hồ đều là Bình An một người xử lý.
Cảnh Thất nhìn thiếu niên, nghĩ thầm rằng, kỳ thật là do Bình An đem cả đời mình đều hiến cho vương phủ mới chống đỡ nổi cái nơi thưa thớt gia đinh này, như vậy cực khổ, cuối cùng lại khiến cho bản thân một đời cô đơn.
Bình An thấy hắn nhìn mình thất thần, cho rằng hắn là bệnh nặng mới khỏi tinh lực không đầy đủ, liền nhẹ giọng nói: “Chủ tử, đốt đèn ngủ không ngon, không cần sợ tối, nô tài ngay tại gian ngoài, có việc cứ kêu nô tài dậy”.
“Ta có bản lãnh cao như vậy, có thể đem lợn chết kêu tỉnh?”
Bình An sửng sốt một lát, lúc này mới kịp hiểu chính mình đang bị đùa giỡn, mặt đỏ tía tai, ngập ngừng nói: “Tốt xấu nô tài cũng có thở…”
Cảnh Thất lại nhìn hắn cười rộ lên, mặt mày không tiếng động chậm rãi giãn ra, đôi mắt cong cong, môi chậm rãi nhếch lên, trong ánh mắt tựa hồ phiếm thủy quang, nhưng mà nhìn kỹ, lại không thấy.
Bình An cảm thấy bộ dáng hắn nhìn mình nhẹ nhàng cười rộ lên, lại cùng lão quản gia biết được mọi sự kia có vài phần giống nhau, ánh mắt dừng ở trên người mình, lại có chút không yên lòng, như là trong nháy mắt nhớ tới rất nhiều chuyện, có chút bất đắc dĩ lại dường như có chút vui mừng.
Này không giống một tiểu hài tử đang cười a? Bình An hoảng sợ, tưởng hắn trở nên hồ đồ, vươn tay sờ lên trán Cảnh Thất: “Chủ tử, chính là không thoải mái ở đâu? Hoặc là… lại kêu thái y đến xem?”
Cảnh Thất lắc đầu, ánh mắt rũ xuống thu lại cảm xúc lúc này, để Bình An giúp đỡ mình nằm xuống.
Bình An dịch hảo chăn cho hắn mới chịu đứng dậy, lại bị một đôi tay nhỏ bắt lấy.
Chỉ thấy tiểu vương gia nhà hắn ngửa mặt nằm ở trên giường, dùng ngữ khí nhẹ nhàng đến không ngờ, thấp giọng nói rằng: “Bình An, không có việc gì, có ta ở đây”.
Thanh âm của hắn rất nhỏ rất nhẹ, nhu nhu, dùng đồng âm nói ra giống như đang làm nũng, chính là nhìn vẻ mặt của hắn, Bình An lại nhịn không được cái mũi đau xót.
Cảnh Thất cười cười, nghiêng thân qua một bên: “Sớm đi nghỉ ngơi đi”.
Ngọn đèn dầu tối sầm, mọi âm thanh câu tịch.
Không biết là mê man đã bao lâu, Cảnh Thất lẳng lặng mà nằm trên giường, chính là ngủ không được, nương vào một chút ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào cửa sổ, đối với màn ngẩn người, không đến một lát, gian ngoài liền truyền đến tiếng Bình An ngáy như heo, Cảnh Thất nhịn không được cười rộ lên.
Luân hồi thất thế đủ khiến hắn thông suốt rất nhiều sự tình, tỉ như Hách Liên Dực, tỉ như Bình An, tỷ như Nam Trữ vương phủ vô cùng rộng lớn lại vắng vắng vẻ vẻ này…
Vì cái gì khi đó chấp nhất với Hách Liên Dực?
Hắn nghĩ không rõ rất nhiều năm, lại tại thời điểm vừa mở mắt ra, bỗng nhiên hiểu được.
Lão vương gia Liên Vũ tự cho mình sáng suốt kia kì thật chính là một kẻ hồ đồ, hắn tính tình thẳng thắn tuỳ ý để cho lão dẫn dắt, mắt lớn nhưng vô dụng, việc gì cũng muốn hắc bạch phân minh, nên những việc cần thấy rõ lại không rõ, không nên thấy rõ lại cố tình muốn thấy rõ.
Đều là cả đời trong mắt chỉ nguyện nhìn một người, mặt khác lại không có tính đa nghi, khiến bản thân luôn thất vọng và đau khổ.
Thế nhân đều nói lão Vương gia si tình, từ khi Vương phi ra đi, hồn phách liền như bị câu mất, vẫn là Hoàng Thượng thương cảm hắn là con của huynh đệ, đem thế tử Cảnh Bắc Uyên nhận vào trong cung nuôi dạy cùng các hoàng tử.
Lão nhân cả ngày một bộ dáng lười sống vào thời điểm hắn mười tuổi rốt cục thoả nguyện mà duỗi chân ra đi, đem đứa nhỏ mới mười tuổi cùng vương phủ đầy trống trãi tịch mịch này từng ngày trải qua cuộc sống bản thân.
Trời đất bao la, nhưng không có đến một người thân.
Trừ bỏ Hách Liên Dực, ba trăm năm trước, hắn vẫn cảm thấy Hách Liên Dực là niệm tưởng duy nhất trên đời này của mình, như bắt được một khúc gỗ khi trôi trong nịch thuỷ, thế nào cũng phải nắm chắc, sinh tử tương tuỳ.
Tử tâm nhãn cùng Cảnh Liên Vũ năm đó không có gì sai biệt, cùng với tiêu chuẩn ngốc ngếch như Bạch Vô Thường là hoàn toàn giống nhau.
Nhận chuẩn như vậy một cái, những thứ khác, bằng hữu cũng tốt, Bình An cũng thế, lại đều không hề để ý quá mức. Cảnh Thất nghe tiếng ngáy nhẹ nhàng của Bình An, đột nhiên cảm thấy mình nguyên lai là đệ nhất thiên hạ bạch nhãn lang, nguyên lai sự khổ sở phải chịu ở mấy kiếp kia, đều là báo ứng sao?
Cũng không biết loạn thất bát tao mà cân nhắc bao lâu, Cảnh Thất mới mơ mơ màng màng lần thứ hai chìm vào giấc ngủ, ngủ một hồi, tỉnh một hồi, cảm thấy sự không thoải mái trên người lần thứ hai lại trỗi dậy, như là bị đặt tại hoả lò mà nướng, xương cốt đều như muốn chảy nước ra. Hắn biết đây là do hoả khí trong người quá vượng, bất quá trong lòng cũng biết, chịu qua thời điểm này một lát sẽ trở nên tốt hơn, lười kêu Bình An, liền đem mình hướng vào trong chăn, chịu đựng nhiệt mà đổ mồ hôi.
Trong mông lung chợt nghe một tiếng giòn tan, giống như là ai đem cái gì đánh nát, ý thức đang hỗn độn của Cảnh Thất chợt thanh tỉnh nhưng lười biếng mà không mở mắt, hắn biết Bình An này chính là một tiểu tử ngốc, một ngày nếu không đập vài thứ, liền không thể sống yên ổn được
Nhưng mà lúc này, một bàn tay mát lạnh lại đang khoác lên trán của hắn, thoải mái cực kỳ, sau đó hắn nghe được âm thanh hàm chứa tức giận của một người: “Người đều nóng thành như vậy, ngươi hầu hạ như thế này sao? Còn không đi gọi thái y !”
Cảnh Thất lập tức cảm thấy, hay là để cho chính mình bị đốt thành tro bụi đi…