Thất Giới Hậu Truyện

Chương 535: Chương 535: Ám thành chi hành (Cuộc hành trình đến thành Hắc Ám)




Nhìn thành Hắc Ám lơ lửng giữa không trung, Diệp Tâm Nghi kinh hãi than:

- Không ngờ chẳng khác chút nào như đã thấy trên màn hình, quả thật là khiến cho người ta không thể nào bàn luận được.

Lục Vân cười nói:

- Coi như là một chuyến lữ hành không phải cũng rất hay sao?

Diệp Tâm Nghi nhìn chàng, thấy chàng bình thản thong dong, nhịn không được hỏi lại:

- Huynh không hề lo lắng gì sao?

Lục Vân cười kỳ dị, đáp:

- Muội chắc vì những chuyện đó chọc giận ta lo lắng mới vừa lòng.

Nói xong bay thẳng tới thành Hắc Ám. Diệp Tâm Nghi bật cười kinh ngạc, nghĩ lại câu nói của Lục Vân cũng đúng, lập tức theo chàng đi liền.

Đến khu vực có ánh sáng của thành Hắc Ám, Lục Vân dừng lại dặn dò Diệp Tâm Nghi vài câu, bảo nàng phải chuyển biến tần suất bản thân như thế nào để ẩn mình trong vùng sáng này. Sau đó, hai người âm thầm tiến lên, nhanh chóng đến Tây Tà lĩnh.

- Đám mây đỏ bên trên kia có tên là Viêm Xích Ma Vân, chính là một trong bốn đại tuyệt địa, nghe nói không cách nào đi xuyên qua được. Bây giờ ta dự tính trước hết tự mình thử dò xét qua một lượt, nếu như thật sự không thể xuyên qua được mới tính toán đến mưu kế khác.

Diệp Tâm Nghi quan sát một lúc, nhỏ giọng nói:

- Được, muội cùng đi với huynh.

Dứt lời, không chờ Lục Vân đồng ý nàng liền bay lên trước. Tăng tốc đuổi theo Diệp Tâm Nghi, Lục Vân hoàn toàn không trách mắng nàng, hai người cẩn thận đi men theo Tây Tà lĩnh tiến lên phía trên, khi cách mặt đất khoảng chừng hai trăm dặm, Lục Vân đột nhiên cảm ứng được vài luồng khí tức xa lạ, lập tức dừng lại ra dấu bảo Diệp Tâm Nghi cẩn thận.

- Gào ...

Một tiếng gầm khẽ từ hư không trống rỗng truyền đến, âm thanh điếc tai lại khàn khàn trầm thấp, cảm giác giống như dã thú. Diệp Tâm Nghi hơi lo lắng, không khỏi tự động đến gần phía sau Lục Vân, khẽ nói:

- Cái gì vậy, vì sao chỉ nghe tiếng mà không thấy hình.

Lục Vân mắt lóe ánh bảy màu, Ý Niệm Thần Ba dày đặc như tơ nhện kéo dài ra chung quanh, nhanh chóng có kết quả liền.

- Có bảy luồng khí tức rất kỳ dị đặc biệt, ngập tràn ý niệm hung tàn giết chóc. Ta suy đoán có khả năng đây là một loại yêu thú nào đó của thế giới này.

Diệp Tâm Nghi ngạc nhiên nói:

- Yêu thú? Ồ, có khả năng ...

Còn đang nói, chung quanh lóe lên ánh sáng, bảy thân hình lấp lánh vây quanh hai người thành một vòng, nhìn qua hệt như một vòng ánh sáng. Lục Vân đánh giá qua những khách không mời mà đến này, phát hiện ánh sáng trên người bọn họ có bốn loại màu thuần là đỏ, vàng, xanh lam, xanh lục cùng với bốn loại màu hỗn hợp. Ngoài ra, trên người bọn họ còn có một điểm chung, đó chính là đều phát xuất mùi vị hung tàn, có phần điên cuồng hoang dã mà thiếu đi một chút trầm ổn.

- Gào ...

Như một tiếng gầm nhẹ tượng trưng cho uy hiếp cùng với một luồng sóng ánh sáng bắn thẳng đến người cả hai. Lục Vân vẻ mặt bình thản, ý nghĩ trong lòng biến đổi, một luồng sức mạnh âm thầm từ hư không đột ngột xuất hiện, lập tức hình thành những lồng khí nén vào trong quanh bảy bóng hình đang bao vây chàng, lập tức phá nát ánh sáng trên người bọn họ, để lộ ra bảy con dã thú hình dáng khác nhau, xấu xí ghê tởm khó coi.

- Gào ...

Đàn thú chấn động tức giận, cả bảy con cùng mở to đôi mắt đỏ như máu, hung hăng trừng Lục Vân và Diệp Tâm Nghi, mơ hồ còn có một chút kinh hoảng.

- Quả nhiên không ngoài dự đoán, quả thật là bảy con yêu thú. Nhưng không biết yêu thú nơi này có lợi hại như yêu thú ở nhân gian không.

Có phần tùy tiện, Diệp Tâm Nghi tỏ ra hoàn toàn không để ý đến. Lục Vân điềm nhiên nói:

- Yêu thú nơi này tự nhiên không lợi hại như nhân gian, bất quá hung tàn của bọn chúng lại không thể xem nhẹ được.

Quanh đó, bảy con yêu thú lúc này lại khôi phục nguyên dạng, thân người phát xuất ánh sáng khác nhau, miệng gầm thét giận dữ.

- Các ngươi là ai, dám tự tiện xông vào Tây Thiên Trụ?

Giọng nói có phần sượng cứng, rõ ràng con yêu thú cất tiếng không giỏi tiếng con người. Lục Vân khóe miệng hơi nhếch lên, khẽ cười đáp:

- Không ngờ còn hiểu được tiếng con người. Nhưng ngươi hỏi ra lai lịch rồi thì làm sao?

Diệp Tâm Nghi cười duyên đáp:

- Có lẽ bọn chúng muốn trước hết hiểu rõ chi tiết của chúng ta, nếu như đối phó không được thì tốt nhất rút lui có trật tự.

- Gào ...Câm miệng, chúng ta thân là bảy Đại Thủ Hộ sứ của Tây Thiên Trụ, làm sao lâm trận mà lùi bước.

Trong tiếng gầm gừ, một con yêu thú vọt miệng nói ra. Lục Vân ánh mắt hơi dao động, hỏi lại:

- Bên trên nếu có Viêm Xích Ma Vân, các ngươi còn có gì mà phải thủ giữ?

Con yêu thú đó rống lên:

- Không có Tứ Thiên Trụ, Viêm Xích Ma Vân làm sao mà có rễ được?

Lục Vân nghe vậy cười đáp:

- Nói như vậy, một khi phá hủy Tứ Thiên Trụ, Viêm Xích Ma Vân tự động không đánh cũng sụp đổ nữa?

Dường như ý thức được sơ xuất nói lộ ra, con yêu thú đó giận dữ nói:

- Bớt nói nhảm đi, nếu như ngươi không muốn nói ra lai lịch rõ ràng thì hãy chịu chết đi.

Chân trước múa lên, bảy con yêu thú đồng thanh gầm giận dữ, âm thanh điếc tai hệt như một cơn cuồng phong hủy diệt, khi đến gần Lục Vân và Diệp Tâm Nghi liền sinh ra không gian vặn vẹo, ý đồ phá hủy hai người. Sau đó, bảy con yêu thú bắt đầu chuyển động, ánh sáng trên người bọn chúng liên kết lại hình thành một vòng tròn bảy màu, tốc độ chớp mắt đã gia tăng đến ba ngàn vòng mỗi sát na. Đến lúc này, vòng tròn bị ảnh hưởng của chuyển động xoay tròn nên tự động thu nhỏ lại, hệt như một thanh kiếm sắc bén đang nhanh chóng khép chặt hai người Lục Vân.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Tâm Nghi hơi kinh ngạc, lên tiếng:

- Không ngờ bọn chúng cũng lợi hại như vậy.

Lục Vân ánh mắt hơi động, vừa phân tích tình hình, vừa trả lời:

- Thực lực đơn nhất của bọn chúng không tính là mạnh mẽ, nhưng bọn chúng lại thiện nghệ thuật hợp sức tấn công. Hơn nữa khí tức bảy con đó một khi dung hợp lại, công kích sẽ tăng thêm uy lực gấp bảy lần, điều này trở nên đáng sợ. Lần này đến đây, ta đã để binh khí ở Ánh Nhật hồ, mà muội cũng không có thần binh nào trong tay, chúng ta muốn dùng tay phá vỡ công kích của bọn chúng thì có phần bị động.

Diệp Tâm Nghi nói:

- Nói như vậy, đánh thẳng bằng tay không được, chúng ta phải suy nghĩ thêm rồi?

Lục Vân vẻ mặt điềm nhiên, cười đáp:

- Ta chỉ phân tích tình hình khách quan thôi, hoàn toàn không nói tìm không được biện pháp ứng phó. Nếu ngay cả mấy con yêu thú này cũng thu thập không được, ta còn là Lục Vân chăng?

Diệp Tâm Nghi nũng nịu mắng:

- Đáng ghét, hại người ta lo lắng cho huynh.

Lục Vân nụ cười sượng sùng, sau đó bình thường trở lại, hai tay giơ cao lên trời, lòng bàn tay có sấm sét lấp lánh, chớp điện trắng bạc bắn thẳng xuống đầu kết liền với Viêm Xích Ma Vân. Lập tức, chớp điện trong Ma Vân đánh xuống, ánh chớp trắng bạc dung hợp với sức mạnh của Viêm Xích Ma Vân biến thành chớp điện đỏ thẫm, liên miên không ngừng đánh vào vòng sáng bảy màu đang thu nhỏ lại quanh người của Lục Vân.

Đến lúc này, giữa không trung ánh sáng chớp lòe, vô số hoa lửa tung bay như mưa, phới hợp với những tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc, chỉ chốc lát đã đánh nát vòng sáng bảy màu do bảy con yêu thú tạo ra.

- Gào ...

Tiếng gầm giận dữ bất cam cùng với tiếng kêu thảm, bảy con yêu thú bị sức mạnh xâm thực của Viêm Xích Ma Vân công kích, lập tức bị trọng thương đánh rớt ầm xuống. Lúc này, một hiệp chiến đấu kết thúc. Thành quả này khiến cho Diệp Tâm Nghi vô cùng bội phục.

- Quả không hổ là Thất Giới chi thần, đánh chiêu này thật là tuyệt đẹp.

Lục Vân không hề vui mừng, ngược lại cau chặt mày trầm ngâm đáp:

- Viêm Xích Ma Vân quả nhiên danh bất hư truyền, sức mạnh xâm thực của nó có thể duyệt quỷ chém tiên.

Diệp Tâm Nghi nhìn lên đỉnh đầu, trên trán liền lóe lên ánh đỏ, hình ảnh dục hoa lúc này hiện lên, dùng tần suất kỳ quái để thăm dò Viêm Xích Ma Vân kia, nhanh chóng phản hồi tín hiệu cảnh cáo.

- Rất kỳ lạ, dục hoa trên trán của muội không ngờ lại phát xuất tín hiệu cảnh cáo, bảo muội không được đến gần Viêm Xích Ma Vân.

Lục Vân suy nghĩ một lúc, có quyết định mới.

- Nơi này không nên tự tiện xông vào, hay là chúng ta quay lại điều đập vào mắt trước, đó là thử thăm dò thái độ của thành Hắc Ám rồi sau đó mới tính toán tiếp.

Diệp Tâm Nghi theo sát bên cạnh, liếc bảy con yêu thú đang gào thét đuổi theo, cất tiếng hỏi:

- Bảy con quỷ này thế nào đây?

Lục Vân đáp:

- Không cần để ý đến, một lúc sau chúng sẽ tự quay về.

Quả nhiên, bảy con yêu thú đuổi theo một lúc liền quay về trong sự không cam lòng.

Nhìn lên thành Hắc Ám rực rỡ trong màn đêm, Diệp Tâm Nghi hỏi:

- Lục Vân, huynh thật sự khẳng định đây là nơi chúng ta phải đi chăng? Huynh không tính đi tìm những người khác trước, rồi cùng nhau tiến lên sao?

Lục Vân trầm giọng đáp:

- Hành động lần này của chúng ta quan trọng nhất là phải cứu thoát cha ta, sau khi đã đảm bảo an toàn vô sự cho cha rồi ta mới dám phân tâm đi làm những chuyện khác. Còn đối với mấy người Ngạo Tuyết, bọn họ tu vi không kém, ta có phần yên tâm hơn.

Diệp Tâm Nghi chất vấn:

- Vạn nhất cha huynh bị người Kính Ảo thời không cướp đi, chúng ta lại đến thành Hắc Ám, vậy chẳng phải là trống đánh xuôi kèn thổi ngược sao?

Lục Vân đáp:

- Cho dù cha ta rơi vào trong tay người nào, hai nơi này sớm muộn chúng ta đều phải chú ý đến.

Phi thân bay lên, Lục Vân không ẩn núp nữa, trực tiếp lên đến cao độ ngang với thành Hắc Ám, không nhanh không chậm bay một vòng quanh thành Hắc Ám.

Theo sát phía sau, Diệp Tâm Nghi quan sát chung quanh, nhanh chóng phát hiện sáu bóng người từ mặt đất bay lên ngăn ngay trước mặt hai người. Đó là sáu bóng màu đỏ nhạt, người đứng đầu quát lên:

- Người đến dừng chân, vì sao lại đến gần thành Hắc Ám, có ý đồ như thế nào?

Lục Vâm điềm nhiên đáp:

- Hai chúng ta có chuyện xin gặp thành chủ.

Người đứng đầu trầm ngâm một lúc, khẽ nói:

- Hai vị chờ một chút, ta đi hỏi lại đã.

Nói rồi xoay mình quay ngược lại, lóe lên biến mất.

Khoảng chừng giây lát, người đó quay lại, nói với Lục Vân:

- Hai vị xin mời theo ta tiến vào.

Lục Vân mỉm cười theo sau, Diệp Tâm Nghi lại có phần nghi hoặc truyền âm cho Lục Vân:

- Chuyện này dường như quá dễ dàng.

Lục Vân trả lời:

- Không cần phải kinh ngạc quá, Hắc Ám thành chủ kia thực ra đã sớm chờ đợi chúng ta đến rồi.

Diệp Tâm Nghi sửng sốt, sau đó tỉnh ngộ yên lặng đi theo phía sau chàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.