Thất Giới Hậu Truyện

Chương 534: Chương 534




- Ồ, đây không phải là đóa hoa ở bên ngoài kia sao?

Kinh ngạc nhìn tấm gương ánh sáng, Diệp Tâm Nghi cất tiếng. Lục Vân chăm chú nhìn rất lâu, lắc đầu trả lời:

- Không, đóa này và đóa bên ngoài có một số điểm không giống, nhụy hoa của nó ẩn chứa một chùm sáng đỏ.

Diệp Tâm Nghi cẩn thận nhìn, quả nhiên giống như Lục Vân đã nói.

- Đúng thế, có khác biệt. Nhưng giữa hai cái có liên quan thế nào đây?

Lục Vân không trả lời, nắm tay nàng đi vòng quanh tấm gương ánh sáng một vòng, dừng lại cất lời:

- Có một số thứ chúng ta không cần phải hiểu rõ hoàn toàn, chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, đoạt lấy hay bỏ đi thích đáng là chắc chắn cần.

Diệp Tâm Nghi cười khổ trả lời:

- Chúng ta hiện giờ ở trong một không gian còn chưa biết, ngay cả cửa ra cũng tìm không được, làm sao lấy hay bỏ.

Lục Vân ngầm suy tính, miệng lại khích lệ:

- Không nên suy nghĩ tiêu cực. Nơi này có tên là Dục Hoa Ly Hồn giới, cái gọi là dục hoa chắc là chúng ta vừa thấy được. Theo suy đoán của ta, nó chắc chắn có khả năng thỏa mãn dục vọng của rất nhiều người, dùng phương thức hư ảo để khiến người thường nghĩ đến vật gì muốn lấy được sẽ hiện ra ngay, dùng chuyện này để khích phát tâm ma của bọn họ, đạt tới mục đích nhiếp hồn đoạt phách. Chúng ta hiện nay chỉ cần trong lòng không có tạp niệm, nó sẽ vô kế khả thi, mọi ảo tượng đều sẽ tự phá hủy.

Diệp Tâm Nghi chất vấn:

- Nếu như đơn giản như vậy, xưng tụng là bốn đại tuyệt địa chẳng phải quá bình thường sao?

Lục Vân nghiêm túc đáp:

- Muội sai rồi, nơi này xem ra đơn giản nhưng lại vô cùng hung hiểm. Bởi vì thứ đáng sợ nhất trên thế giới chính là dục vọng. Một khi muội đã có dục vọng thì không cách gì thoát khỏi ảo tượng nơi này cho đến khi chết.

Diệp Tâm Nghi vẻ mặt hơi biến, phản bác lại:

- Nói là như vậy nhưng một đóa hoa thì có thể được sức mạnh lớn đến thế nào, nó không thể nào là vạn năng.

Lục Vân sửng sốt, câu này khiến chàng có phần lĩnh ngộ, lập tức tươi sáng ra không ít. Kẻ muốn có hoa, hoa cũng muốn vậy. Nó có thể mang đến dục vọng cho con người thì tự nhiên không thể nào là vạn năng, nhưng nó thiện nghệ nhất phương diện nào đây? Nghĩ đến đây, trong não Lục Vân lóe lên một ý niệm, lập tức cảnh tượng chung quanh biến hóa, khiến Lục Vân và Diệp Tâm Nghi xấu hổ vô cùng mà tâm tình cũng phức tạp, nói không được có hay không mong đợi hình ảnh như vậy.

Té ra trong sát na đó, Dục Hoa chúa tể của không gian này nắm bắt được một chút biến hóa trong tâm linh của Lục Vân, dùng sức mạnh thần bí khó lường đem cảnh tượng Lục Vân lo lắng trong lòng trực tiếp thể hiện ra ngoài. Như vậy, chỉ thấy Lục Vân và Diệp Tâm Nghi ở trong một vùng hư không, bốn bề trống vắng, hai người toàn thân không chút y phục, bốn tay nắm chặt lấy nhau. Phát hiện được tình hình như vậy, tâm thần của Lục Vân run lên, cuối cùng hiểu được bản chất của Dục Hoa Ly Hồn giới không ngờ là kiếp tình dục.

Diệp Tâm Nghi biến hẳn sắc mặt, miệng phát ra một tiếng kêu kinh khiếp, khuôn mặt xinh đẹp đã sớm đỏ bừng như máu, xấu hổ không đất để dung thân. Lục Vân ánh mắt hơi biến, trong lúc lơ đãng liếc Diệp Tâm Nghi, tâm thần dao động lửa dục bừng bừng. Đối với hai người, Lục Vân sớm đã không còn như trước, bên cạnh có ba vợ yêu xinh đẹp vô song, tự nhiên hiểu được hợp hoan cá nước thế nào. Diệp Tâm Nghi tình trạng tốt hơn, nàng vốn xử nữ còn trinh, chưa từng hợp hoan cá nước, chỉ đơn thuần là ái mộ, đối với tình huống như vậy xấu hổ vô cùng, không có chút ý niệm tình dục nào.

- Tâm Nghi, tĩnh tâm trở lại, đây chỉ là ảo tượng, chính là tâm ma trong lòng chúng ta quấy phá, chúng ta nhất định phải khắc phục nó.

Nhắm chặt hai mắt, Lục Vân khẽ giọng dặn dò, hai tay nắm thật chặt tay của Diệp Tâm Nghi, chân nguyên trong cơ thể vận chuyển thật nhanh, khí băng lạnh tràn ngập toàn thân, muốn cưỡng ép áp chế ham muốn tình dục. Diệp Tâm Nghi được khí băng lạnh của Lục Vân hỗ trợ kích hoạt được sức mạnh huyền âm trong cơ thể, cả người phát ra hào quang thánh khiết, nhanh chóng tiến vào cảnh giới không linh vô vật, nở nụ cười an bình.

Lục Vân nhắm chặt hai mắt, trong não bóng người hiện ra, khi thì Ngạo Tuyết, lúc lại Thương Nguyệt, sau thì Bách Linh, rồi đến Tâm Nghi, bốn hình bóng xinh đẹp dụ người của các cô lần lượt hiện ra mất đi, khiến chàng căn bản tĩnh tâm không được. Biết bản thân có ý muốn tình dục, Lục Vân ngầm nói không ổn, chỉ cố gắng tận hết sức để chuyển sự chú ý đi, trong lòng nghĩ đến Lâm Vân Phong, Dao Quang, nghĩ đến Dương Thiên, nghĩ đến Tử Dương chân nhân đã chết đi, hy vọng có thể hóa giải được ham muốn tình dục trong lòng mình.

Nhưng mà ham muốn tình dục của con người rất kỳ quái, một khi đã dao động thì trấn áp không được. Lục Vân tuy toàn thân ngập tràn khí băng lạnh, thân thể không nhìn thấy chút khác lạ nào, nhưng trong não thì ý muốn tình dục lại hệt như một đốm lửa liên tục bừng bừng. Kiên trì rất lâu, Lục Vân đột nhiên mở to hai mắt, phát hiện Diệp Tâm Nghi toàn thân ánh sáng lấp lánh, vẻ mặt an bình nhưng cơ thể dụ người kia lại càng lúc càng hấp dẫn hơn.

Bật cười khổ một tiếng, Lục Vân suy nghĩ cách ứng phó. Phải làm thế nào mới tiêu trừ được ham muốn tình dục đây? Theo phân tích của Lục Vân, hôm nay nếu chuyển Diệp Tâm Nghi thành một trong ba người Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh, ở trong hoàn cảnh như vậy, bọn họ đều tuyệt đối không thoát khỏi kiếp nạn vì tình này. Duy chỉ có thân phận đặc thù của Diệp Tâm Nghi, Lục Vân và nàng ở cùng với nhau, chịu sự trói buộc của luân lý mới có một chút hy vọng thoát được.

Hiện nay, Diệp Tâm Nghi lòng không tạp niệm, cơ bản không chịu chút ảnh hưởng. Lục Vân chính là người khó chịu, chàng phải làm thế nào để đối mặt với tâm ma bản thân, đối mặt với tình dục trong lòng đây? Đối với đàn ông thanh niên, tình dục không khác gì ăn cơm ngủ nghỉ, đó là chuyện bình thường. Nếu nói là cố gắng áp chế tuy có thể nhất thời lại không thể lâu dài được, cuối cùng chắc chắn bộc phát. Hiện nay, trong hoàn cảnh như vậy, Lục Vân nếu không thể khắc chế tình dục, cho dù chàng và Diệp Tâm Nghi phát sinh quan hệ rồi cũng không hóa giải được trường kiếp nạn này, ngược lại càng chìm sâu vào đó.

Hiểu rõ được quan hệ lợi hại bên trong, Lục Vân bắt đầu thử thăm dò việc chuyển biến pháp quyết trong cơ thể. Trước hết, chàng thi triển pháp quyết Hư Vô Không Ngân, thân thể dần dần nhạt đi, nhưng ý dục trong lòng không mất chút nào. Sau đó, Lục Vân thi triển thuật Trọng Sinh Hoàn Nguyên, kết quả ý dục càng tăng mạnh, ép cho chàng vội vàng chuyển đổi pháp quyết, thi triển Thiên Địa Vô Cực. Lần này, Lục Vân phát hiện có một chút chuyển biến, Thiên Địa Vô Cực tầng thứ chín Tùy Tâm Sở Dục của chàng lúc này cũng phát huy được thần hiệu vượt khỏi tưởng tượng, mạnh mẽ xua tan ý dục trong lòng, khiến chàng đạt đến cảnh giới tâm tĩnh như mặt nước.

Đến lúc này, kiếp nạn tình dục của Dục Hoa Ly Hồn giới không đánh cũng bị hủy, bốn bề cảnh sắc biến đi, hai người lại quay về khe núi thanh tĩnh trước kia, vẫn còn đứng trên tảng đá xanh. Tứ phía, cảnh tượng hơi có biến hóa, ở giữa hồ nước nổi lên một đóa kỳ hoa, nhị hoa có lấp lánh ánh vàng kim, thỉnh thoảng có ánh đỏ xuất hiện, chính là dục hoa trước đây hiện lên trên mặt gương. Lục Vân bật cười điềm nhiên, nhìn Diệp Tâm Nghi thánh khiết mà tâm tình hơi phức tạp. Nếu không có Dục Hoa Ly Hồn giới ảnh hưởng, bản thân mình vừa rồi phải làm thế nào đây?

Bỏ hết mọi ý nghĩ hỗn tạp, Lục Vân nói:

- Tâm Nghi, có thể mở mắt ra được rồi.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy, chầm chậm mở to hai mắt, ánh mắt trong suốt sáng ngời nhìn Lục Vân, không ngờ lại ẩn chứa nụ cười mỉm. Lục Vân né ánh mắt của nàng, chỉ vào dục hoa ở trung tâm của hồ nước cất tiếng:

- Muốn rời khỏi nơi này, quan trọng là ở trên đóa hoa kia. Phân tích tình hình trước mắt, chúng ta còn phải trải qua một lần khảo nghiệm.

Diệp Tâm Nghi nhìn đóa kỳ hoa không biết tên kia, trầm ngâm nói:

- Rất kỳ quái, muội có thể mơ hồ nghe được tiếng nhịp tim đập của đóa hoa này.

Lục Vân sửng người, Ý Niệm Thần Ba vận chuyển rất nhanh nhưng chàng lại không hề nghe được chút âm thanh nào.

- Tâm Nghi, muội có thể cảm ứng được dao động sinh mạng của nó chăng?

Diệp Tâm Nghi lúc này trong lòng không chút ý niệm, vô cùng mẫn cảm đối với mọi thứ chung quanh, điềm nhiên nói:

- Đúng thế, muội có thể cảm ứng được dao động sinh mạng của nó, hơn nữa nó dường như còn muốn nói gì đó với muội.

Lục Vân trầm ngâm, câu nói của Diệp Tâm Nghi khiến chàng chìm vào suy tư, tính toán có nên để cho nàng thử xem sao. Nếu như đây là âm mưu của dục hoa, thế thì tự nhiên phải đề phòng, nhưng nếu không phải là âm mưu, sai sót uổng phí đi như vậy không phải là quá đáng tiếc hay không?

Trong lúc suy tư, tiếng nói của Diệp Tâm Nghi lại vang lên.

- Nó lại đang kêu gọi muội, nó bảo muội hãy đến gần nó.

Lục Vân nhắc nhở:

- Cẩn thận, đây là âm mưu của nó.

Diệp Tâm Nghi không đáp, chăm chú nhìn vào dục hoa, một lúc sau mới khẽ nói:

- Muội đi thử thế nào.

Lục Vân muốn khuyên nàng, nhưng lời đến môi miệng lại nuốt xuống, mỉm cười đáp:

- Được, ta cùng đi với muội.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy cười cười, một niềm vui mừng phát ra trong nội tâm nở lên khuôn mặt của nàng.

Từ tảng đá xanh lớn đến giữa hồ nước không quá chục trượng. Diệp Tâm Nghi nắm tay Lục Vân, nhanh chóng bay đến bên cạnh đóa hoa đó. Chần chừ một lúc, Diệp Tâm Nghi đến gần đóa kỳ hoa, chung quanh lấp lánh ánh vàng kim, một chùm sáng màu vàng kim chầm chậm chiếu lên Diệp Tâm Nghi. Thời khắc đó, Lục Vân không khỏi nắm chặt tay nàng hơn, trong mắt đầy sự đề phòng. Diệp Tâm Nghi nở nụ cười nhẹ, luồng sáng vàng kim đó hệt như một chất lỏng, nhanh chóng thấm vào trong người của nàng, nhưng lại không hề tạo nên chút khác thường nào.

Cảnh tượng này kéo dài chốc lát, sau đó đóa kỳ hoa toàn thân phát sáng, nhụy hoa lóe lên ánh đỏ, bắn ra một chùm ánh sáng hình đóa hoa, vừa hay chiếu vào trên trán của Diệp Tâm Nghi. Lập tức, toàn thân Diệp Tâm Nghi hào quang rực rỡ, trên trán lóe lên ánh đỏ, hình ảnh của đóa kỳ hoa đó liền khắc sâu vào trong da thịt của nàng, liên tiếp ba lần loang loáng sau đó biến mất. Cùng lúc đó, thân thể Lục Vân run rẩy, trong não xuất hiện một chút báo động, lòng bàn tay ánh sáng đảo chuyển đẩy một luồng sức mạnh từ người Diệp Tâm Nghi chuyển đến văng ra.

Lúc này, đóa kỳ hoa xuất hiện khác lạ, nhụy hoa ánh vàng kim tản ra, hệt như một cánh cửa, phát xuất một chùm sáng trắng rực rỡ lập tức hấp thu Diệp Tâm Nghi và Lục Vân vào bên trong, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng. Trong sát na, trước mắt Diệp Tâm Nghi và Lục Vân lóe lên ánh sáng xanh lục, nhảy vọt qua không gian khiến hai người xuất hiện ở trong một khe núi, đá núi hoa cỏ quanh đó đều phát ra màu xanh biếc. Quay người lại, Diệp Tâm Nghi nhìn thấy đóa kỳ hoa sáu cánh đó đang từ từ khô héo đi, ánh vàng kim chói mắt cũng từ từ ảm đạm mất.

- Chúng ta ra rồi.

Diệp Tâm Nghi khẽ nói. Lục Vân nhìn đóa kỳ hoa khô héo, vô tình nâng tay trái lên, phát hiện trên lưng bàn tay có thêm một hình vẽ ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, nhìn cẩn thận thì té ra có hình dạng của đóa kỳ hoa. Hơi kinh ngạc, Lục Vân quay đầu nhìn Diệp Tâm Nghi, phát hiện đóa hoa hồng trên trán nàng ẩn xuống dưới da thịt, nếu tu vi không tinh thâm bằng chàng thì không thể nào thấy được.

Khẽ thở dài, Lục Vân nói:

- Đúng thế, ra được rồi, nhưng chúng ta cuối cùng vẫn không thoát được lời nguyền của Dục Hoa Ly Hồn giới.

Diệp Tâm Nghi không hiểu hỏi lại:

- Lời nguyền, cái này là có ý gì?

Lục Vân chần chừ một lúc, khẽ bảo:

- Dục hoa đã khô héo nhưng nó lưu lại một dạng ký hiệu đã khắc vào trên trán của muội rồi. Còn thật ra huyền diệu như thế nào thì ta tạm thời không biết được, nhưng nghĩ lại chắc chắn có ảnh hưởng nhất định với muội.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy, lo lắng nói:

- Nếu muội có bất trắc gì, huynh có đau lòng vì muội không?

Lục Vân an ủi:

- Không cần nghĩ nhiều, dục hoa chọn lựa muội làm chủ nhân mới, đó cũng là một duyên phận, còn tốt hay xấu, lúc này kết luận còn quá sớm.

Diệp Tâm Nghi hơi đau thương, u oán nói:

- Đây là câu trả lời của huynh?

Lục Vân chần chừ một lúc, đón lấy ánh mắt đầy ẩn tình của nàng, nho nhã cười đáp:

- Có ta ở bên muội, sẽ không để cho muội chịu chút thương tổn nào.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy mừng vui, bừng nở nụ cười mỉm.

- Đi thôi, nơi này đã làm trễ nãi không ít thời gian, phải đi tìm những người khác.

Kéo tay Diệp Tâm Nghi, Lục Vân bay lên phóng thẳng về phía cửa giới hạn. Thời khắc này, quan hệ giữa hai người trở thành có phần phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.