Thất Giới Hậu Truyện

Chương 533: Chương 533




Diệp Tâm Nghi đột nhiên xoay người lại nhìn chàng chằm chằm, vẻ mặt hơi kích động nói:

- Muội không cần loại quan tâm đó của huynh, không muốn huynh dùng loại thân phận này để đối xử tốt với muội.

Lục Vân trầm ngâm, nhìn Diệp Tâm Nghi kích động, chàng có phần áo não, sớm biết như vậy đã không trêu đùa nàng rồi. Thấy Lục Vân không nói, uất ức để sâu trong lòng của Diệp Tâm Nghi bộc phát ra, toàn thân kích động run rẩy, hai mắt rưng rưng lệ nói:

- Huynh vẫn luôn né tránh muội, cho tới bây giờ ...

Lục Vân cau mày, thấy nàng bộ dạng như vậy, trong lòng cũng biết không nên dụ dỗ nàng nữa, hậu quả thiết tưởng không chịu nỗi. Vì thế, Lục Vân đột nhiên tiến lên, ôm nàng vào trong lòng, êm ái nói:

- Tâm Nghi, ta không tốt ...

Diệp Tâm Nghi cố gắng giãy ra, khóc mắng:

- Muội không cần huynh bố thí, không cần huynh đồng cảm, huynh...

Lục Vân ôm chặt nàng vào, trong lòng đầy khổ sở miệng lại an ủi:

- Ngoan, không nên náo loạn, sau này ta sẽ không né tránh muội nữa là được. Lần này muội bị màn ảnh đó hút vào, ta lập tức đến đây tìm muội, như vậy còn chưa đủ quan tâm muội sao?

Diệp Tâm Nghi đấm vào lòng ngực chàng, khóc mắng:

- Huynh chỉ dụ muội thôi, huynh vì cứu Hải Nữ mới đến đây.

Lục Vân bật cười khổ một tiếng, êm ái nói:

- Tâm Nghi, không cần phải làm khó ta nữa, Hải Nữ là đồ đệ của ta, đương nhiên ta phải cứu nó. Muội là ... của ta, ta ... cũng phải cứu muội.

Diệp Tâm Nghi nhìn vào trong mắt của chàng, thấy chàng không dám nhìn mình, lập tức giãy nãy nói:

- Huynh lừa người ta, huynh không dám nhìn vào mắt muội khi nói, huynh chỉ cố ý dụ dỗ muội thôi.

Lục Vân trong lòng cười khổ, nữ nhân ăn vạ quả thật là khó ứng phó. Vừa suy nghĩ, Lục Vân vừa nói:

- Ta không hề lừa muội, ta không nhìn vào mắt muội, chủ yếu là ...

Cúi đầu thấp xuống, Lục Vân nói khẽ vài câu bên tai của nàng, Diệp Tâm Nghi lập tức nóng bừng cả mặt, thân thể đang giãy nãy lập tức dừng lại, mắc cỡ nép đầu vào trong lòng của chàng, cũng không nói gì thêm nữa. Giai nhân đang hoài nghi, Lục Vân vẻ mặt cười khổ, đợi sau khi Diệp Tâm Nghi bình tĩnh lại, mới từ từ buông nàng ra, nắm cánh tay nhỏ bé của nàng đi lại trong khe núi.

Diệp Tâm Nghi mặt đỏ bừng, trong ánh mắt đầy vẻ thẹn thùng, thỉnh thoảng lại nhìn lén Lục Vân, sau đó lại quay sang chỗ khác liền. Chuyện này Lục Vân tự nhiên biết rõ, nhưng chàng chỉ đành làm như không biết, ánh mắt chăm chú nhìn hoa cỏ cây cối trong khe núi, phát hiện ảo tượng trong đó khá nhiều. Đi một vòng rồi, Lục Vân và Diệp Tâm Nghi đến trên tảng đá xanh to lớn, hai người cùng nhau nhìn chăm chú vào cảnh sắc trong hồ nước. Diệp Tâm Nghi lúc này cơ bản bình tĩnh lại, chỉ vào giữa hồ nước khẽ nói:

- Trước khi huynh xuất hiện, ở đó đã từng xuất hiện một bầy cá, màu sắc không giống nhau, xảo diệu hình thành một bức vẽ, trong đó vẽ nên chính là muội và huynh.

Lục Vân cười cười, lập tức hiểu rõ nguyên nhân nàng thất thần bước xuống hồ nước.

- Tâm Nghi à, cái muội thấy bất quá là ảo tượng mà thôi. Đó là một loại tâm ma, xuất phát từ bản thân muội.

Diệp Tâm Nghi kinh ngạc nói:

- Tâm ma? Huynh nói nơi này ...

Lục Vân điềm nhiên đáp:

- Nơi này hoàn toàn không đơn thuần như biểu tượng bên ngoài của nó, còn có rất nhiều sát cơ không thấy được ẩn núp trước mặt chúng ta.

Diệp Tâm Nghi ngờ vực nói:

- Huynh có quá mẫn cảm chăng, vừa đến đã nói có sát cơ bốn bề, muội hoàn toàn không có cảm giác gì cả.

Lục Vân nghiêm túc trả lời:

- Trong mắt của muội, hoàn cảnh nơi này có lẽ thanh tĩnh. Nhưng muội hoàn toàn không biết được, đây chính là một trong bốn đại tuyệt địa của thế giới này tên Dục Hoa Ly Hồn giới, truyền thuyết kể rằng người đến đây chỉ có chết âm thầm, trước giờ chưa có ngoại lệ.

Diệp Tâm Nghi kinh ngạc hỏi lại:

- Từ đâu mà huynh biết được những chuyện này?

Lục Vân nhìn nàng một lúc, điềm nhiên đáp:

- Ta vốn tiến vào một khu vực khác, biết được có người lầm đường vào Dục Hoa Ly Hồn giới mới đặc biệt chạy đến cứu, không ngờ được muội lại bị vây khốn bên trong này.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy tâm tình phức tạp, khẽ nói:

- Nếu sớm biết là muội, huynh có còn tiến vào trong đó chăng?

Lục Vân cười đáp:

- Đối với ta, bất luận người nào trong các muội bị vây khốn nơi này, ta đều không hề chần chừ chút nào chạy đến liền.

Diệp Tâm Nghi trong lòng ngọt ngào, cười nói:

- Coi như huynh cũng biết nói.

Lục Vân nhìn nàng, thấy vẻ xinh đẹp rạng rỡ của nàng, khuôn mặt lại nở nụ cười hờn dỗi của cô gái mới lớn, trong lòng cũng ngầm cao hứng, đã hơn hai năm trôi qua rồi, đây là lần đầu thấy nàng vui vẻ như vậy.

Lục Vân quay lại nhìn vào hồ nước, đang muốn chuyển hướng đề tài, liền thấy cảnh tượng trước mắt biến hình, mặt nước hệt như một tấm gương hiện ra một hình ảnh.

- Tâm Nghi, muội xem.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy, nhìn theo phương hướng Lục Vân chỉ, liền thấy trên mặt nước hiện hình bóng của Lục Vân và Diệp Tâm Nghi, hai người nép sát vào nhau, tình cảm nhìn lẫn nhau, bộ dạng mập mờ vô cùng. Giây lát sau, hình ảnh biến đi, hai người toàn thân mặc áo cưới đỏ rực, không ngờ lại đang bái đường.

- Tâm Nghi, muội thấy được cái gì vậy?

Giọng nói bình thản, Lục Vân hỏi lại. Diệp Tâm Nghi vẻ mặt nóng lên, gắt gỏng:

- Đáng ghét, huynh cũng nhìn thấy mà còn đi hỏi muội.

Lục Vân trầm giọng đáp:

- Hai người chúng ta rất có khả năng nhìn thấy cảnh tượng khác nhau, muội hãy nói thực cho ta nghe.

Diệp Tâm Nghi chần chừ một lúc, khẽ nói:

- Muội thấy chúng ta thành hôn.

Lục Vân ánh mắt khẽ biến, cau mày nói:

- Xem ra suy đoán của ta không sai, tình hình chúng ta thấy được đúng là không giống nhau.

Diệp Tâm Nghi nhìn vẻ mặt bình thản của chàng, nhịn không được hỏi lại:

- Huynh nhìn thấy thế nào?

Lục Vân không hề trả lời mà nhìn nàng một lúc rồi mới đáp:

- Ta thấy chúng ta đang ở trong một thế giới rất kỳ lạ, cảnh tượng bốn bề mơ hồ không rõ, phía trước lại có một màn hình, bên trên đang hiện ra một số hình vẽ.

Diệp Tâm Nghi ngờ vực hỏi lại:

- Sao lại như vậy được?

Lục Vân trầm ngâm đáp:

- Mọi thứ trước mắt chúng ta đều là hư ảo, cái hồ nước này bất quá là một công cụ để dụ chúng ta phát ra tâm ma mà thôi.

Diệp Tâm Nghi ngờ vực nói:

- Như thế phải làm thế nào cho tốt?

Lục Vân nghĩ một lúc, đột nhiên đưa hai tay nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của Diệp Tâm Nghi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt nàng, dặn dò:

- Nghe ta nói đây, nhìn vào trong mắt của ta, trong não không hề suy nghĩ chuyện gì cả, giữ nguyên tâm trống rỗng không có ý niệm là được.

Diệp Tâm Nghi vẻ mặt ửng hồng, khẽ lẩm bẩm:

- Muội làm không được, muội không thể nào nhìn huynh mà như không thấy được.

Lục Vân khích lệ:

- Tự tin lên, muội nhất định có thể làm được. Làm đi, buông lỏng ra, nhìn vào mắt của ta, từ từ quên hết mọi thứ, quên hết phiền não, quên đi tình yêu ...

Trong tiếng dẫn dụ trầm thấp, Diệp Tâm Nghi từ từ quên hết mọi thứ, theo sự chỉ điểm của Lục Vân, hai người không hỏi đến trần thế, từ từ tiến vào trạng thái không linh. Đến lúc này, hoàn cảnh chung quanh thoáng cái biến đổi, khe núi và hồ nước vốn yên tĩnh không biết đi đâu mất, hai người lơ lửng giữa không trung hệt như một đôi bạn tình si mê, quên hết tất cả nhìn nhau chăm chú. Bên ngoài, một số ảo ảnh tuôn chảy biến hóa không ngừng, còn phát xuất một số thanh âm dụ hoặc, ý đồ dụ dỗ cả hai người bọn họ.

Như vậy, trải qua một khoảng thời gian ngắn, Lục Vân và Diệp Tâm Nghi không hề chuyển động, ảo ảnh chung quanh ào ào biến mất. Lúc này, Lục Vân đưa mắt nhìn lại, thấy ảo tượng chung quanh đã hết rồi liền kêu Diệp Tâm Nghi tỉnh lại, hai người tay nắm tay cảnh giác quan sát tình hình chung quanh. Nói một cách tổng thể, bây giờ hai người ở trong một thế giới màu vàng kim, bốn bề rộng lớn vô hạn chỉ có màu sắc đơn điệu, duy nhất trước mặt có một tấm kính ánh sáng, trên bề mặt có một đóa hoa kỳ lạ màu vàng kim đang nở rộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.