Thất Giới Hậu Truyện

Chương 532: Chương 532




Thế giới ngũ sắc, núi sông cùng phát sáng. Trong một khe núi thanh tĩnh, một cái đầm sóng nhẹ do gió thổi qua nhộn nhạo, mơ hồ hiện lên ánh lân tinh. Bên bờ đầm, trăm hoa nở rộ, cây cỏ sum xuê, một khối đá màu xanh đột nhiên nhô lên như rồng vút lên cao, bá khí cao ngạo. Trong khe núi, u tĩnh nhẹ nhàng, tràn ngập hương hoa nhàn nhạt trong gió êm, khiến cho người ta một cảm giác tâm thần sảng khoái. Đứng trên tảng đá xanh to lớn, Diệp Tâm Nghi nhìn về phía trước, khuôn mặt xinh đẹp ánh mắt mỉm cười, mơ hồ toát ra bộ dạng mấy phần thẹn thùng.

Đột nhiên, phốc một tiếng khiến Diệp Tâm Nghi chú ý. Chỉ thấy ở trong hồ nước, một con cá nhỏ đỏ rực nhảy ra khỏi mặt nước, quay cuồng một vòng rồi lại rơi vào trong nước hồ làm tung tóe lên vài bọt nước. Nhìn thật cẩn thận, mặt nước có sóng ánh sáng lấp lánh, đuôi của con cá nhỏ đó hệt như những sợi tơ màu đỏ, vẽ tới vẽ lui trong nước để lại một số đường viền mơ hồ như đang muốn biểu đạt điều gì đó. Diệp Tâm Nghi trong lòng hơi kỳ quái, con cá nhỏ bé này thật ra muốn biểu đạt gì đây?

Trong lúc suy nghĩ, mặt nước hồ lóe lên ánh đỏ, đột nhiên xuất hiện một đàn cá nhỏ màu đỏ, xếp thành hành thành lối, di động trong nước có quy luật, cuối cùng tạo thành một gương mặt. Diệp Tâm Nghi thấy đường viền này có phần quen thuộc, nhìn thật cẩn thận không ngờ là ... Lắc lắc đầu, Diệp Tâm Nghi bỏ đi những ý nghĩ hỗn tạp, định nhãn nhìn lại, mặt nước đó gió êm sóng lặng, những điều vừa thấy hệt như hư ảo, điều này khiến nàng rất kinh ngạc. Lẽ nào đã trúng tà? Nghĩ mãi không ra nguyên cơ, Diệp Tâm Nghi chuyển ánh mắt đi nơi khác, nhìn cảnh tượng như vẽ, trong lòng không khỏi nhớ lại lúc trước.

Trong sát na nàng bị cuốn vào trong màn ảnh, trong lòng nàng đầy sợ hãi. Nhưng sau khi tiến vào rồi, nàng bị mê hoặc. Hoàn cảnh xinh đẹp như vậy vô số người nằm mơ mộng có được, sao đóa hoa kỳ lạ không biết tên đó lại cố gắng dùng sức mạnh ép nàng phải tiến vào trong đây? Theo thời gian, Diệp Tâm Nghi đi một vòng quanh khe núi, tuy nghi hoặc trùng trùng nhưng không tìm được đáp án, nàng cũng chỉ đành bỏ đi hết cả, thản nhiên đối mặt với nó. Hiện nay, Diệp Tâm Nghi muốn rời đi, nhưng khổ nổi không tìm được đường ra, trong lòng cũng nóng nảy vô cùng.

Thời gian, âm thầm trôi qua. Khi gió nhẹ làm mặt nước gợn sóng, hồ nước yên lặng lại xuất hiện khác thường. Diệp Tâm Nghi nhìn vào giữa hồ nước, các con cá đủ màu đủ sắc tung hoành đan xen tạo thành một bức họa, bề mặt có sóng ánh sáng lăn tăn biến ảo ngàn vạn tạo thành một hình vẽ kinh hãi. Trong hình vẽ, một nam một nữ đứng nhìn nhau, khuôn mặt có phần mơ hồ, nhưng đường viền lại vô cùng rõ nét, điều này khiến Diệp Tâm Nghi động tâm, trong mắt toát ra vẻ phức tạp thẹn thùng.

Chăm chú nhìn nữa, Diệp Tâm Nghi quên hết tất cả, trong mắt ngoại trừ hình ảnh người trong bức vẽ ra, bốn bề phảng phất biến mất không còn thấy gì nữa cả. Thời khắc đó, Diệp Tâm Nghi hai mắt hiện lên ánh sáng, khóe miệng nở một nụ cười mỉm ngây ngô, cả người từ từ bước đến, phảng phất như có thứ gì đó đang kêu gọi nàng. Rất nhanh, Diệp Tâm Nghi đi đến tảng đá xanh sát bờ hồ, chỉ thêm một bước nữa là nàng sẽ rơi vào trong hồ, đáng tiếc nàng lại không hề phát hiện.

Lúc này, trên tầng không của khe núi đột nhiên lóe lên ánh sáng, một bóng người màu xanh lam da trời phá không xuất hiện, đang cấp tốc hạ xuống. Chớp mắt, người đó đã rơi xuống mặt đất, thiếu chút nữa đã đập mạnh xuống đất bùn, may mà người đó thân thủ nhanh nhẹn, đảo người một vòng giữa không trung, huyền diệu vô cùng nhờ vào xung lực để hạ xuống. Ổn định được thân thể, người đến đưa mắt nhìn chung quanh, vừa hay thấy được Diệp Tâm Nghi một bước đạp vào không trung, rớt thẳng vào trong hồ nước. Kêu khẽ một tiếng, người mới đến lóe lên xông đến hệt như chim bay sát trên mặt nước, đưa tay ôm lấy Diệp Tâm Nghi vào trong lòng, mang nàng bay thẳng về bờ đối diện.

- Tâm Nghi, muội thế nào rồi?

Nhìn vào cặp mắt ngây dại, khuôn mặt cười khúc khích của giai nhân, Lục Vân quan tâm hỏi han. Diệp Tâm Nghi hệt như không nghe thấy, hai mắt cứ nhìn thẳng về phía trước, khóe miệng nở nụ cười mỉm thẹn thùng. Lục Vân nhướng cao mày, thấy nàng bộ dạng như vậy lập tức tay trái đặt lên đỉnh đầu của nàng, truyền vào một luồng chân nguyên thanh thoát cho nàng. Lập tức, Diệp Tâm Nghi giật mình tỉnh lại, phát hiện có người đang ôm nàng, lập tức ra sức giãy dụa.

- Tâm Nghi, ta đây, muội vừa rồi thế nào vậy?

Lục Vân khe khẽ lên tiếng an ủi nàng đang kích động. Diệp Tâm Nghi nghe vậy liền thôi giãy nãy, khuôn mặt xinh đẹp ửng lên đám mây hồng, thẹn thùng nói:

- Té ra là huynh, muội ... muội ...

Nói được mấy tiếng, Diệp Tâm Nghi mặt nóng rang, mắc cỡ úp mặt vào lòng của Lục Vân, không nói thêm lời nào nữa. Lục Vân lắc đầu bật cười, nhìn người trong lòng mơ hồ có chút thở dài, khẽ khàng vỗ lên vai của nàng, từ từ buông nàng ra.

Diệp Tâm Nghi cảm giác được biến hóa của Lục Vân, trong lòng hơi thất vọng, ngửng đầu u oán nhìn chàng, sau đó đứng thẳng người lên, nhìn sang chỗ khác. Lục Vân không dám nhìn nàng, đưa mắt nhìn quanh một vòng, cất tiếp hỏi:

- Tình hình quanh đây muội hiểu được ít nhiều?

Diệp Tâm Nghi lúc này đã bình tĩnh lại, chỉ vào hồ nước nói:

- Chung quanh đây muội đã coi qua rồi, không có phát hiện nào to lớn cả. Chỉ có nơi này rất là quỷ dị.

Lục Vân chăm chú nhìn mặt nước, khẽ bảo:

- Vừa rồi thiếu chút nữa muội đã té xuống dưới đó, muội có ấn tượng nào không?

Diệp Tâm Nghi đỏ mặt, nói quanh co:

- Muội ... muội ... cũng không nhớ nữa.

Lục Vân nhìn nàng, hỏi tiếp:

- Quả thật không nhớ à?

Diệp Tâm Nghi trái tim nhảy vọt lên, phủ định:

- Tự nhiên không nhớ, muội lừa huynh làm gì.

Lục Vân nhìn sang chỗ khác, trầm ngâm nói:

- Nơi này hoàn toàn không phải là chỗ tốt lành gì, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi.

Diệp Tâm Nghi cúi đầu, nhỏ giọng phản bác lại:

- Muội thấy nơi này hoàn cảnh không tệ, huynh bằng vào điều gì mà nói không tốt.

Lục Vân nhìn hoa cỏ chung quanh, trong mắt lóe lên ánh sáng bảy màu, chàng đang dùng Ý Niệm Thần Ba để thăm dò tình hình chung quanh.

- Hoàn cảnh thanh tịnh u nhã chỉ là một loại giả tượng, ẩn tàng sau vẻ xinh đẹp là sát cơ, thông thường khiến người ta không phòng ngừa được.

Diệp Tâm Nghi nghe xong những lời này, cảm xúc rất thâm sâu đáp:

- Đúng thế, nơi này có rất nhiều hiện tượng không thể nào hiểu được, hay là chúng ta sớm rời đi cho tốt. Đúng rồi, huynh làm sao tìm được đến nơi này, có phải cũng bị như muội là do đóa kỳ hoa hấp dẫn, trong lúc không cẩn thận lầm mưu nên bị đưa vào trong này?

Thấy nàng nói đến hết câu thì mặt hiện lên nụ cười duyên sáng rỡ, Lục Vân nhịn không được chọc nàng:

- Đúng thế, ta nhìn thấy đóa hoa đóa rực rỡ, dự tính nhổ nó lên đem về trồng, ai ngờ lại bị đưa trở vào trong này.

Diệp Tâm Nghi ngờ vực nói:

- Thật vậy không? Nhìn huynh không phải vậy, dường như không phải dạng người yêu hoa.

Lục Vân nụ cười sượng lại, cười khan đáp:

- Không yêu hoa, thích cái đẹp cũng được mà.

Diệp Tâm Nghi nhìn chàng, giây lát sau buột miệng cười.

- Té ra huynh khi kinh ngạc cũng có bộ dạng này.

Lục Vân hơi tức mình, phản bác lại:

- Bộ dạng trước đây của muội khi kinh ngạc mặt đỏ lên trông rất đáng yêu.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy đỏ mặt, gắt lại:

- Đáng ghét, muội không quan tâm đến huynh nữa.

Nói rồi quay lưng lại với chàng. Lục Vân bật cười lắc đầu, đi đến bên cạnh nàng, êm ái lên tiếng:

- Được rồi, không nói giỡn nữa, chúng ta trước hết phải hiểu qua tình hình chung quanh, sau đó mới nghĩ cách rời khỏi nơi này.

Diệp Tâm Nghi không đáp, nghiêng mình qua làm nũng.

Lục Vân biết nàng đùa dai, lập tức bật cười khổ đưa tay kéo tay áo của nàng, dụ dỗ:

- Ta không đúng, ta xin lỗi muội, muội đừng nóng giận nữa. Nếu không đến lúc già đi lại không dễ nhìn đâu.

Diệp Tâm Nghi ngúng nguẩy mình, không thuận tình nói:

- Huynh từ trước đến giờ không quan tâm đến muội, không thông cảm cho cảm xúc của muội, luôn khi dễ muội.

Lục Vân ngạc nhiên, bản thân có phải vậy không? Nghĩ lại thấy nữ nhân đều không thích nói lý lẽ, Lục Vân cũng không so đo với nàng, an ủi:

- Sư huynh không đúng, sau này sư huynh sẽ quan tâm thêm muội...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.