Thất Giới Hậu Truyện

Chương 552: Chương 552: Bạo tuyết lăng thiên (Bão tuyết rợp trời) – phần 1




Tung mình quay về, Xà Ma giận dữ trừng Triệu Ngọc Thanh, quát lên:

- Nhanh thả người, nếu không đừng trách ta vô tình.

Triệu Ngọc Thanh hờ hững đáp:

- Sớm biết có ngày này, hà tất phải làm gì? Nếu ngươi đã chọn con đường này rồi, chắc phải nghĩ đến kết quả như vậy.

Dứt lời, Triệu Ngọc Thanh tay phải nắm ngón dùng sức thu lại, áp lực to lớn tác dụng lên đầu của Vân Cơ, lập tức khiến nàng ta kêu thảm thê lương, cả người thu nhỏ lại, thống khổ vô cùng. Xà Ma thấy vậy, lớn giọng nói:

- Dừng tay! Có ngon thì quang minh chính đại so tài với nhau.

Triệu Ngọc Thanh không hề nhúc nhích, năm ngón tay phải tiếp tục bóp lại, mắt lóe tia lạnh như điện, giọng lạnh lùng tàn khốc nói:

- Rất nhiều khi, chỉ có giáo huấn bằng máu mới khiến người ta thật sự hiểu được, giá phải trả cao là như thế nào.

Xà Ma lửa giận bừng bừng, gằn giọng nói:

- Triệu Ngọc Thanh, ngươi sẽ hối hận!

Thời khắc đó, tức giận vô cùng hóa thành cừu hận, khiến cho Xà Ma quên hết lo lắng, múa tay đánh ra một chưởng nhắm thẳng vào ngực của Triệu Ngọc Thanh.

Bật cười âm lạnh, Triệu Ngọc Thanh tay phải đột nhiên bóp chặt, lập tức hủy diệt nguyên thần của Vân Cơ, tiếng kêu thảm khốc lập tức ngừng lại. Đồng thời, tay trái của Triệu Ngọc Thanh phất lên giữa không trung, bóng chưởng kéo dài phát ra ánh sáng màu vàng kim, nhanh chóng hóa thành một con rồng vàng hệt như chớp điện gào thét xông đến, vừa hay đón lấy tiến công của Xà Ma đang đầy lửa giận. Lập tức, một tiếng vang lên như sấm nổ chấn động của núi non, sóng khí nổi lên hệt như sóng biển ầm ầm cùng với sức lực điên cuồng hoang dã mà tàn bạo, lập tức hất bắn cả Xà Ma và Triệu Ngọc Thanh.

Tung mình thối lui, Xà Ma nhanh chóng triển khai tấn công lẹ làng, hai tay múa lên không ngừng, bóng chưởng dày đặc tầng tầng nhấp nhô, sóng ánh sáng màu xanh lục từng lớp tiếp từng lớp, hệt như những con rắn độc tự động truy đuổi theo hành tung của Triệu Ngọc Thanh. Ngạo nghễ bất động, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt lạnh lùng, sau khi thu thập xong Vân Cơ, hai tay bắt quyết trước ngực thúc động Đằng Long Cửu Biến pháp quyết, toàn thân ánh sáng tràn ngập đủ màu tự động ảo hóa thành chín con thần long, bố trí theo vị trí nhất định tạo thành một tổ hợp có hiệu quả khiến người ta kinh hãi khi nhìn thấy.

Thời khắc này, Triệu Ngọc Thanh hùng hồn uy vũ, toàn thân có chín con rồng vây phủ hệt như thiên thần tạo nên cảm giác khiến người ta phải run sợ trong lòng. Xà Ma trong lòng chấn động, chưởng lực đánh ra vừa đến gần thân thể của Triệu Ngọc Thanh thì tự động dời đi, hoàn toàn không có một tác dụng nào. Đối mặt với kết quả như vậy, Xà Ma vừa kinh hãi vừa tức giận, trong nhất thời nghĩ đến đầu tiên là thối lui, theo lý trí lùi lại vài trượng, cẩn thận quan sát và suy nghĩ.

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt điềm đạm, trong mắt ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, mơ hồ toát ra vài phần thần bí khó lường. Bốn bề, cuồng phong điên cuồng nổi lên, tuyết bay rơi xuống. Chín con thần long vây quanh Triệu Ngọc Thanh tự động bay ra, ép thẳng đến Xà Ma một cách có ý thức, tự động tổ chức tiến công. Chuyển mình né tránh, Xà Ma không hề kích động, cẩn thận vô cùng quan sát tình hình của chín con thần long, trong lòng suy nghĩ kế sách ứng phó.

Cũng đúng lúc này, Tuyết Nhân và Ứng Thiên Cừu, Lâm Phàm và Bạch Đầu Thiên Ông, Phương Mộng Như và Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Tiết Phong và Hắc Kim Cương, Phỉ Vân và Lam Phát Ngân Tôn đã có phân thắng bại trong giao chiến. Trước hết, Tuyết Nhân và Ứng Thiên Cừu đánh nhau, Tuyết Nhân chiếm được thế thượng phong nhất định. Nhưng theo thời gian trôi qua, Ứng Thiên Cừu vượt qua được lúc khó khăn ban đầu, dần dần thích ứng với phương thức công kích của Tuyết Nhân, tìm ra một chút bí quyết, bắt đầu lợi dụng Lục Hồn kiếm quyết tà ác của bản thân để tiến hành phản kích, dần dần ổn định lại thế trận.

Lâm Phàm và Bạch Đầu Thiên Ông hai người thực lực cách xa. Tuy Lâm Phàm trước mắt đã luyện thành Phi Long quyết, còn thu được Phi Long đỉnh, tu vi từ cảnh giới sơ kỳ Địa Tiên thoáng cái đã tiến vào hậu kỳ cảnh giới Địa Tiên, nhưng so với Bạch Đầu Thiên Ông thì còn tồn tại một khoảng cách nhất định. Cho tới lúc này, Bạch Đầu Thiên Ông đang giấu diếm thực lực bản thân, lão tuy bị Ngũ Sắc Thần Vương phong ấn hết chừng ba phần năng lực vốn có, nhưng vẫn còn có tu vi cảnh giới Huyền Chân như cũ. Nhưng Bạch Đầu Thiên Ông vẫn luôn mâu thuẫn, vừa muốn thoát khỏi khống chế của Ngũ Sắc Thần Vương, lại không muốn bỏ đi ba phần tu vi bản thân kia, vì thế mà tiếng thoái lưỡng nan, vài lần giao tranh với Đằng Long cốc đều cố ý che giấu năng lực thực sự. Nếu không, với thân phận một trong chín đại cao thủ năm xưa của Bạch Đầu Thiên Ông thì làm sao có thể đối phó dễ dàng được?

Đối mặt với địch nhân như vậy, áp lực lên Lâm Phàm là cực nặng. May mà tâm tình của Bạch Đầu Thiên Ông bất định, vẫn còn mãi do dự không thể chọn lựa được, vì thế không có lòng đả thương người, điều này khiến cho Lâm Phàm tạm thời ổn định được tình thế. Đối với Bạch Đầu Thiên Ông, Xà Thần trong buổi nói chuyện hôm trước có ý khuyên bảo rõ ràng. Tuy Bạch Đầu Thiên Ông lúc đó không nói gì cả, nhưng trong lòng lại vẫn đang suy nghĩ. Năm xưa, Bạch Đầu Thiên Ông tiến vào Ngũ Sắc Thiên Vực là một trải nghiệm cay đắng không muốn người ta biết, lão bề ngoài tỏ vẻ thần phục Ngũ Sắc Thần Vương, nhưng hận thù trong lòng lại có được bao nhiêu người biết đâu?

Hiện nay, quay về lại nhân gian, Bạch Đầu Thiên Ông tuy thân là một trong năm đại thần tướng, nhưng trong lòng lão chỉ nghĩ cho bản thân mình, căn bản không thèm để ý đến đại kế của Ngũ Sắc Thần Vương. Có loại tâm lý này trong lòng, Bạch Đầu Thiên Ông trở nên lá mặt lá trái, vừa ứng phó với mấy người Xà Ma, vừa tìm kiếp cơ hội thích hợp để thừa cơ rút lui. Nhưng trải qua thời gian chờ đợi quá lâu, Bạch Đầu Thiên Ông vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp, chỉ có thể mở to mắt quan sát biến hóa thôi. Điểm này, Xà Ma và Lam Phát Ngân Tôn chưa từng phát hiện được, Tuyết Ẩn Cuồng Đao tuy biết một chút nhưng cũng chưa từng tiết lộ, dù sao dã tâm của lão cũng là bất phục.

Phương Mộng Như và Tuyết Ẩn Cuồng Đao chiến đấu kịch liệt nhất, thực lực hai người đáng kinh hãi, lại thêm tính cách gần giống, đều là người cao ngạo kích động, một khi nổi lòng hơn thua, kết quả tự nhiên đến núi đổ sông cạn, không hề thối lui. Trong lúc giao chiến, Phương Mộng Như dùng Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết đấu với Lạc Nhạn đao của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, hai người ai có sở trường nấy, không giống với nhau, trong thời gian ngắn khó mà phân thắng bại. Tiết Phong và Hắc Kim Cương là kẻ thù, vừa gặp nhau đã nổi giận trong lòng, vừa xông đến đã thi triển tuyệt kỹ, thế đối đầu sinh tử mới thôi.

Luận về tu vi, Hắc Kim Cương hơi vượt một chút, quyền kình cương mạnh bá đạo tuyệt luân hệt như Thái Sơn áp xuống. Tiết Phong trong lòng đầy thù hận, vì báo thù không tiếc gì cả, khi dùng sức không thắng được địch nhân thì thi triển Đoạn Tràng Ly Hồn Kinh Cửu Châu, để gia tăng tốc độ đề cao người ta không thể nào tưởng tượng được, nhanh chóng đuổi kịp được thực lực của Hắc Kim Cương, hai bên triển khai chém giết cương mãnh tuyệt luân, tình trạng thảm liệt đến mức người thấy phải đau cả lòng.

Phỉ Vân nghênh chiến Lam Phát Ngân Tôn, tình hình vô cùng khó khăn. Hắn tuy có được Long Văn kim địch trong tay, nhưng do thực lực hơn thua quá xa, rất khó có cơ hội phát huy được hiệu quả của kim địch. Lam Phát Ngân Tôn chiếm được thế thượng phong, những buồn khổ trong lòng ngày trước được quét sạch, toàn thân tỏ ra đắc ý phi thường, thế công vô hình trung càng tăng cường hơn nhiều. Đối mặt với cục diện bất lợi, Phỉ Vân vô cùng bình tĩnh, tuy đấu sức không lại nhưng hắn lại không hề sợ hãi chút nào, mỗi lần đều phát huy toàn lực, dùng Lam Phát Ngân Tôn làm đá để mài vàng, nhờ đó để đề cao thực lực bản thân.

Đối với người tu đạo, khổ tu chỉ là công đoạn cơ sở nhất, thực tiễn mới là phương thức tốt nhất để phô bày được năng lực bản thân. Chỉ cần cơ sở tốt rồi, lại trải qua thực tiễn thích hợp, tu vi tự nhiên sẽ nhanh chóng tăng cao. Trước mắt, Phỉ Vân cũng đang ở trong hoàn cảnh như vậy. Tu vi của hắn tuy không thâm hậu như Lam Phát Ngân Tôn, nhưng cơ sở lại vô cùng chắc chắn, dưới áp lực và điều khiển của ngoại lực, vì sinh tồn, hắn chuyên tâm nhất trí học để dùng, trong lúc nguy hiểm dung hợp được sở học bản thân. Trận chiến này, Phỉ Vân vẫn luôn ở thế hạ phong. Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn đã học được nhiều thứ từ trong đó. Đây là điều mà hắn chưa hề dự liệu được trước.

Ở xa xa, Mã Vũ Đào và Đồ Thiên vừa quan sát tình hình của Sở Văn Tân và Băng Tuyết lão nhân, vừa chú ý đến kết quả giao chiến. Đối với những cuộc chiến hiện tại, hai người kinh ngạc nhất chính là cảnh tượng cuộc chiến của Tiết Phong và Hắc Kim Cương, đối với biểu hiện của Tiết Phong, hai người quả thật khó mà tin tưởng được, căn bản không hiểu nổi sức mạnh to lớn kinh người đó của Tiết Phong thực ra đến từ chỗ nào. Thở dài u oán, Mã Vũ Đào có phần cảm xúc, tự nói:

- Ly Hận thiên tôn tuy chết rồi, nhưng ông ta dạy được một đồ đệ giỏi, điểm này mạnh hơn ta nhiều.

Đồ Thiên nhìn Tiết Phong, cau mày nói:

- Sức mạnh của Tiết Phong thật kỳ quái, sợ là phải trả một giá nhất định.

Mã Vũ Đào nghe vậy kinh ngạc, quan sát cẩn thận Tiết Phong một lúc, cũng đồng cảm đáp:

- Ông nói không sai, sức mạnh của hắn nguồn gốc quả thực kỳ quái, đáng tiếc ta cũng không nhìn ra bất cứ điều gì cả.

Đồ Thiên bật cười phức tạp, có phần khổ sở nói:

- Thời gian sẽ khai mở mọi kết quả, nhưng rất nhiều kết quả khiến người ta khó mà có thể chấp nhận được.

Mã Vũ Đào trầm ngâm, ông hiểu rõ hàm nghĩa trong lời nói của Đồ Thiên, nhưng ông có thể nói thế nào đây? Lúc này, giữa chiến trường đột nhiên có tiếng vang lên như sấm, đó là kết quả đánh thẳng của Tiết Phong và Hắc Kim Cương. Trước đây hai người vẫn luôn bất phân thắng bại. Nhưng lúc này, Tiết Phong một quyền đánh bay Hắc Kim Cương, khiến hắn bị hất tung đến trọng thương, miệng phun máu tươi kêu thảm rơi xuống. Một quyền đó uy lực mạnh đến mức người ta phải kinh ngạc. Ai nấy đều nhìn lại, chỉ thấy Tiết Phong lơ lửng giữa không trung, gương mặt đầy cừu hận.

Thời gian, phảng phất như dừng lại vào lúc đó. Mọi âm thanh đều theo gió bay đi xa, chỉ còn lại một sức mạnh âm thầm đang tràng ngập chung quanh. Về phía Đằng Long cốc, mọi người đều nhìn Tiết Phong, trong mắt ẩn chứa vài phần kích động, cũng có mấy phần ưu sầu. Đối với Ngũ Sắc Thiên Vực, Xà Ma rống lên điên cuồng, buông bỏ Triệu Ngọc Thanh chạy thẳng đến chỗ Hắc Kim Cương rơi xuống. Bạch Đầu Thiên Ông, Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Lam Phát Ngân Tôn ai nấy rút lui, yên lặng tụ lại với nhau, vừa cảnh giác chăm chú nhìn tình hình chung quanh, vừa quan sát nhất cử nhất động của Xà Ma.

Phương Mộng Như, Lâm Phàm, Phỉ Vân quay lại bên mình Triệu Ngọc Thanh, bốn người cùng chăm chú để ý động thái của địch nhân, ai cũng không hề nói gì cả. Tuyết Nhân và Ứng Thiên Cừu tự mình lùi lại, hai người sau khi trải qua một phen giao chiến kịch liệt, trong lòng đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng, như tìm được kỳ phùng địch thủ vậy. Tiết Phong ngạo nghễ bất động, ánh mắt lạnh lùng tàn khốc, sắc bén như đao, lại chứa đựng cừu hận khiến người ta phải lạnh cả lòng, hệt như lưỡi hái truy hồn đang gác ở trên cổ của Hắc Kim Cương.

Xà Ma chấn động tức giận vô cùng, vốn lần này đến đánh lén Đằng Long cốc, ai ngờ xuất sư bất lợi, trước hết Vân Cơ bỏ mình, hiện nay Hắc Kim Cương lại bị trọng thương, điều này sao lại không khiến lão đau đầu được? Nắm cánh tay của Hắc Kim Cương, Xà Ma nhanh chóng bay lên, sau khi họp lại với ba đại thần tướng Bạch Đầu Thiên Ông, Xà Ma giận dữ trừng Triệu Ngọc Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ngày hôm nay không phải ngươi chết thì ta mất, giữa chúng ta phải có một phe chết ở nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.