Thất Giới Hậu Truyện

Chương 551: Chương 551: Sấn cơ bức cung (Thừa cơ đánh lén) – phần 4




Gầm giận một tiếng, Xà Ma trong lòng tức hận vô cùng, múa tay đánh ra một chưởng đỡ thẳng lấy một chiêu này của Triệu Ngọc Thanh. Vừa mới giao tranh, giữa hai người còn chưa định được thắng bại, ai nấy lùi lại vài thước. Sau đó, Xà Ma triển khai thế công nhanh chóng, dùng chiêu thức quỷ dị khó lường ảo hóa một số hình ảnh hư ảo. Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt không đổi, hai tay hời hợt múa lên, xem có vẻ tùy ý tự nhiên nhưng thực tế lại ẩn chứa huyền cơ, không bao lâu sau đã hội tụ quanh người chín cột khí hình rồng, có khí thế như long phụng nuốt cả trời đất.

Xà Ma trong lòng cảnh giác, tăng tốc di chuyển, vững vàng nắm chặt quyền chủ động, tùy lúc chuyển biến vị trí. Thân là một thần tướng của Ngũ Sắc Thiên Vực, thực lực Xà Ma hơi thấp hơn Triệu Ngọc Thanh nhưng lại không nhiều lắm. Nếu lão có lòng muốn đánh du kích, Triệu Ngọc Thanh cũng không làm gì được. Trước mắt, Xà Ma không có lòng liều mạng với Triệu Ngọc Thanh. Mục đích của lão chỉ là tước bớt đi thực lực của Đằng Long cốc, từng bước từng bước hoàn thành mục tiêu xâm nhập nhân gian của Ngũ Sắc Thiên Vực. Xét đến chuyện này, Xà Ma chọn lựa cách đấu du kích, vừa có thể hiểu được tổng thể tình hình của địch nhân, lại có thể khỏa lấp chênh lệch giữa hai bên.

Nhìn thấy mọi người giao chiến không ngừng, Tuyết Nhân tỏ ra có phần cô đơn, ánh mắt tự nhiên lơ đãng nhìn lại Vân Cơ, bắt đầu ép gần đến nàng ta. Vân Cơ vốn dĩ đã ẩn mình, Tuyết Nhân theo lý không cách gì nhìn thấy được hình bóng của cô ta. Nhưng do Triệu Ngọc Thanh trước đó đã thúc động Đằng Long Cửu Biến pháp quyết, thiết kế một khu vực đặc thù ở quanh đó, khiến cho các cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực ẩn thân lại có một bóng sáng nhàn nhạt. Cứ như vậy, Tiết Phong, Phỉ Vân, Tuyết Nhân liền có thể nhìn thấy trực tiếp tình hình địch nhân, chỉ có phần không được bình thường mà thôi.

Từ từ tiến gần đến, Tuyết Nhân nhìn vẻ mặt Vân Cơ, thấy ánh mắt nàng ta lóe lên nhìn mình, lại không hề né tránh, trong lòng có phần hơi kinh ngạc, lại có mấy phần tức tối. Vì thế, Tuyết Nhân ngầm thu lại thế, khi chỉ đến gần trong cự ly một trượng, thân thể đột nhiên phốc tới, chưởng lực thô to cùng với khí cực lạnh chớp mắt đã ngưng đọng khu vực lân cận, phát xuất một chiêu kinh người. Thời khắc đó, Vân Cơ vẻ mặt hiện lên sự kinh hãi, dường như không ngờ được Tuyết Nhân có thể nhìn thấy nàng, vì thế mặt cũng hiện rõ vẻ khó mà tin được.

Cũng đúng lúc này, Vân Cơ theo bản năng múa tay phản kích, tuy cường độ không lớn lại cũng hóa giải được một bộ phận chưởng lực của Tuyết Nhân, cả người bị hất bay đi chục trượng, miệng phun máu tươi, kêu thảm kinh hồn. Một chiêu thành công, Tuyết Nhân thừa thắng truy kích, mắt thấy rõ ràng Vân Cơ phải chết dưới tay của mình thì Xà Ma đột nhiên vòng lại, đoạt lấy Vân Cơ chạy đi trong gang tấc. Triệu Ngọc Thanh kịp thời đến đó, cản Tuyết Nhân đang muốn truy kích, vẻ mặt cổ quái nói:

- Lại có địch nhân đến gần.

Tuyết Nhân thất kinh, đưa mắt nhìn chung quanh, nghi hoặc hỏi:

- Không có ai cả, ông không sai lầm chứ?

Triệu Ngọc Thanh lắc nhẹ, kéo tay Tuyết Nhân lóe lên lùi lại đến vị trí cũ. Xà Ma có phần không hiểu, ngầm suy nghĩ. Giây lát sau, lão đột nhiên quay đầu nhìn về phía xa xa quát lên:

- Người nào đó, ra nhanh đi!

Giữa hư không, một tiếng cười nhẹ truyền đến, sau đó bóng người lóe lên hiện ra chính là Ứng Thiên Cừu.

Khẽ hừ một tiếng, Xà Ma hỏi:

- Ngươi đến đây có mục đích vì, có phải muốn thu lợi không?

Ứng Thiên Cừu nụ cười tà mị, giọng bình thản đáp lại:

- Ta đến tự nhiên có mục đích, nhưng tuyệt đối không phải chống lại ngươi, điểm này ngươi chắc chắn cảm thấy may mắn.

Xà Ma không vui, lạnh lẽo đáp:

- Ngươi tốt nhất nên cảnh giác cao độ, không nên làm ra vẻ oai phong.

Ứng Thiên Cừu nghe vậy vẻ mặt toát ra sự thương hại, có làm ra vẻ tiếc nuối:

- Đường đường là thần tướng của Ngũ Sắc Thiên Vực, không ngờ lại ngu xuẩn như vậy, chẳng trách đến đây đã lâu lại không có một chút thành tích nào.

Xà Ma tức giận, nổi nóng nói:

- Câm miệng, ngươi là thứ thế nào, lại dám giáo huấn bản tôn.

Ứng Thiên Cừu cười tà dị đáp:

- Ta bất quá là một người qua đường, Xà Ma hà tất phải nóng nảy. Địch nhân trước mắt của ngươi ở bên đó, ngươi phải đem tinh lực tập trung lên bọn họ, mà không phải lãng phí thời gian với ta làm gì.

Xà Ma nghe vậy bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nói:

- Ngươi nói như vậy, nhưng ra dấu ngươi đến đây là vì bọn họ, còn có mục đích thế nào đây?

Ứng Thiên Cừu nhìn Triệu Ngọc Thanh, không khẳng định gì cả nói:

- Ta đến xem náo nhiệt, điều này lẽ nào không được?

Xà Ma hừ giọng nói:

- Có thể được, chỉ cần ngươi đừng chọc vào bản tôn là được rồi.

Ứng Thiên Cừu bật cười tà mị, nhìn quanh một vòng, sau khi quan sát giây lát, ánh mắt dừng lại ở Lâm Phàm, ánh mắt toát ra một chút tham lam. Để ý đến vẻ mặt của Ứng Thiên Cừu, Triệu Ngọc Thanh thần tình lạnh lùng nói:

- Đây chính là đất thị phi, ngươi tội gì phải để mình bị cuốn vào trong đó?

Ứng Thiên Cừu cười nói:

- Đất thị phi chắc có nhân quả.

Triệu Ngọc Thanh hừ lạnh đáp:

- Đất thị phi, là họa mà không phải là phúc, ngươi tốt nhất nên hiểu rõ một chút.

Ứng Thiên Cừu nói:

- Không có nguy hiểm thì sao có được thu hoạch?

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt lạnh lùng, trầm giọng nói:

- Muốn có thu hoạch thì phải trả giá cao.

Ứng Thiên Cừu nhướng cao chân mày, phản bác lại:

- Chuyện đó phải trông vào bản lĩnh của mỗi người.

Triệu Ngọc Thanh trong lòng hơi giận, lạnh lẽo nói:

- Tuyết Nhân, ngươi đi gặp người này, xem thử hắn có bao nhiêu khả năng.

Tuyết Nhân nghe vậy bắn mình đi ra, giận dữ trừng Ứng Thiên Cừu quát lên:

- Tiểu tử đến đây, cho ta xem thử ngươi có được bản lĩnh bao nhiêu mà dám chạy đến nơi này giương oai.

Hừ khẽ một tiếng, Ứng Thiên Cừu khinh bỉ đáp:

- Với bộ dạng đầu óc đất sét như ngươi, bản công tử còn chưa coi vào đâu.

Tuyết Nhân nổi giận, lập tức phóng mình tới, trong lúc hai tay múa lên khí lạnh bức người nhanh chóng ngưng đọng thời không chung quanh. Ứng Thiên Cừu vẻ mặt nhẹ nhàng, triển khai thân pháp rất nhanh chạy tới chạy lui, đoản kiếm trong tay ra khỏi vỏ, làn kiếm màu xanh lục phá không xông lên, hình thành một cột sáng màu xanh lục, khiến cho người ta cảm thấy chấn động kinh hãi.

Kêu lên một tiếng quái dị, Tuyết Nhân tung mình né tránh, sau khi né khỏi được làn kiếm của Ứng Thiên Cừu rồi, cả người lơ lửng giữa không trung nổi lên, quanh người ánh sáng luân chuyển. Thời khắc đó, Tuyết Nhân thẹn quá hóa giận, lập tức thi triển tuyệt kỹ cực mạnh Tịch Diệt Băng Phệ quyết. Lập tức, ánh sáng trắng chói mắt hệt như thủy ngân khuếch tán ra, âm thầm nuốt lấy từng phân từng tấc không gian quanh đó, nhanh chóng hình thành một khu vực đặc thù, vây lấy Ứng Thiên Cừu vào bên trong.

Phát hiện tình hình không ổn, Ứng Thiên Cừu mất đi nụ cười, trong mắt ánh lạnh bắn ra, một luồng khí âm lạnh vô cùng từ trong cơ thể bộc phát, khiến cho người ta cảm thấy tà mị vô cùng, âm hiểm mà quỷ dị. Cổ tay xoay chuyển, đoản kiếm cuốn về, làn kiếm gào thét phá không tản ra chung quanh, cùng với làn kiếm màu xanh lục như sóng biển cuộn trào, ý đồ làm tan rã không gian đặc thù do Tuyết Nhân tạo ra. Nhưng kết quả khiến người ta phải bất ngờ, Lục Hồn kiếm quyết kinh thế hãi tục của Ứng Thiên Cừu vốn không gì ngăn được, nhưng gặp phải Tịch Diệt Băng Phệ quyết của Tuyết Nhân lại liên tục thua chạy, chỉ trong giây lát kiếm quyết đã biến mất không còn thấy đâu.

Tình hình như vậy, Ứng Thiên Cừu cảm thấy kinh ngạc vô cùng, vội vàng tăng cường phòng bị. Tuyết Nhân vẻ mặt ngạo nghễ, ổn định thế thượng phong rồi liền tăng tốc thúc động pháp quyết, dùng ý chí quyết giết làm cơ sở, phát động công kích liên tục. Đặt mình trong tình cảnh khó khăn, Ứng Thiên Cừu có phần thu lại tâm trạng cuồng vọng tự cao, trong tình hình phòng ngự bị động, bắt đầu suy xét cách thoát thân. Với tình hình hiện nay, Ứng Thiên Cừu còn chưa hiểu được pháp quyết Tuyết Nhân thi triển là thế nào, chỉ có thể suy đoán đại khái, sau đó phân tích phán đoán. Đến lúc này, kết quả suy đoán khó tránh khỏi có sai sót, phép ứng phó cũng rất khó đối chứng để ra phương thuốc đúng đắn.

Liếc qua tình hình giao chiến, Triệu Ngọc Thanh quay lại chuyển mình đến gần Xà Ma, giọng lạnh nhạt nói:

- Đã vài lần giằng co, ân oán không hết, cũng nên có một kết thúc mới tốt. Ra tay đi, cho bản thân mình một chút tôn nghiêm.

Xà Ma cười âm hiểm nói:

- Phép khích tướng, đáng tiếc lại quá rõ ràng.

Triệu Ngọc Thanh hừ giọng nói:

- Sao không nói ngươi có tật rục rịch.

Xà Ma nhướng mày hừ giọng nói:

- Nếu ta chột dạ thì cũng sẽ không đến.

Triệu Ngọc Thanh châm chọc:

- Ngươi đến cũng bất quá chỉ là muốn đầu cơ thu lợi mà thôi.

Xà Ma hừ giọng đáp trả:

- Ta thích vậy, ngươi có thể làm thế nào?

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt hơi biến, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Ngươi quả thật cho ta không làm gì được ngươi?

Xà Ma lớn lối đáp:

-Ngươi nếu có thể làm gì được ta, sao phải lãng phí hơi sức nói chuyện này.

Triệu Ngọc Thanh vẻ âm hiểm, lạnh lùng vô cùng hỏi lại:

- Phải vậy không? Thế thì ngươi hãy nhìn cho cẩn thận.

Chữ thận vừa mới ra khỏi miệng, thân thể Triệu Ngọ Thanh đột nhiên phân thành hai, dùng tốc độ nhanh đến kinh người bay thẳng đến Xà Ma và Vân Cơ.

Thời khắc đó, Xà Ma chấn động tâm thần, bản năng phát xuất phản kích, nhưng kết quả lại chụp vào khoảng không. Lúc này, Xà Ma đột nhiên tỉnh ngộ, miệng rống lên giận dữ một tiếng, nhanh chóng vọt thẳng đến Vân Cơ nhưng đã quá trễ rồi. Lùi nhanh về sau, Triệu Ngọc Thanh khống chế Vân Cơ, tay phải đặt vững vàng trên đỉnh đầu của Vân Cơ, lòng bàn tay có ánh sáng lấp lánh, luồng sáng đỏ rực co duỗi bất định hệt như một thanh kiếm bén tạo nên thương tổn rất lớn cho Vân Cơ.

Tiếng kếu thảm của Vân Cơ vang lên, nàng tuy có vài phần thông minh, nhưng đối mặt với đánh lén của Triệu Ngọc Thanh cũng không thể kháng cự, dễ dàng bị Triệu Ngọc Thanh khống chế. Như vậy, thế giằng co lập tức phát sinh biến hóa, không khí giữa Đằng Long cốc và Ngũ Sắc Thiên Vực thoáng cái đã biến thành khẩn trương vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.