Xuyên qua Tùng Lâm chiểu trạch,
Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng nhanh chóng đến Vô Thanh thủy vực, cảnh
tượng trước mắt khiến bọn họ hơi kinh ngạc. Vốn dĩ, theo suy đoán của
Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng, Vô Thanh thủy vực chắc chắn là một nơi
âm lạnh mùi chết chóc, nhưng trên thực tế cảnh tượng Vô Thanh thủy vực
lại khá đẹp, khiến cho người ta cảm thấy như đi vào tiên cảnh.
Lơ lửng giữa không trung, Thiên Lân kéo cánh tay của Nhất Tịch Như Mộng, hai người yên lặng nhìn tất cả cảnh tượng trước mắt, mặt đầy sự kinh
hãi. Đây là một cái hồ rất lớn, không gió không sóng, mặt hồ phẳng lặng
như gương, nước hồ xanh ngọc bích trong suốt, hệt như một khối lam ngọc. Ở bờ hồ đối diện, có một ngọn núi bất ngờ nhô lên, hình dạng như một
thanh đao bén, khiến cho người ta cảm thấy không sao chạm vào được. Ngọn núi này từ trong hồ nhô thẳng lên cao, vô cùng quái dị, lưng chừng núi
có sương mù thành mây che phủ cảnh tượng ở đỉnh núi.
Nhìn thấy tất cả mọi thứ, Thiên Lân cảm thán vô cùng:
- Nếu không biết đây là Ma Vân Đại chiểu trạch, chỉ sợ ai cũng không tin tưởng tất cả cảnh tượng trước mắt là thật.
Nhất Tịch Như Mộng nhìn ngọn núi bất ngờ kia, khẽ lẩm bẩm:
- Đó là Tuyệt Mệnh phong, chính là đất chết trong truyền thuyết.
Thiên Lân cau mày nói:
- Vô Thanh thủy vực này trông thật cực đẹp, nếu có hung hiểm hẳn đến từ
trong nước, chúng ta có thể bay vượt qua từ trên không, như vậy cho dù
đất này hung hiểm, cũng không tạo nên nguy hiểm với chúng ta.
Nhất Tịch Như Mộng lắc đầu, trả lời:
- Nếu là như vậy, đây đã không phải là Ma Vân Đại chiểu trạch.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Nghe những lời của thánh chủ nói, dường như có hiểu biết gì đó về Vô Thanh thủy vực, thánh chủ nói thêm về đặc tính của nó đi.
Nhất Tịch Như Mộng nhìn mặt hồ bình lặng kia, khẽ lẩm bẩm:
- Vô Thanh thủy vực hung hiểm vô cùng, bí ẩn của nó ở trong hai chữ Vô
Thanh. Trong khu vực này, bất kỳ thuật không gian nào cũng không cách
nào thực hiện được, ngay cả cách cơ bản nhất là cưỡi kiếm để bay cũng
không được.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Vậy thì làm sao đi qua được?
Nhất Tịch Như Mộng liếc Thiên Lân, chần chừ rồi trả lời:
- Đi qua trên mặt hồ hoặc là đi qua trong nước. Có một điểm công tử phải nhớ kỹ, Vô Thanh thủy vực không tạo nên bất kỳ thanh âm gì, một khi gặp nguy hiểm, công tử tuyệt đối không thể nhờ vào thính lực để phán đoán,
bởi vì công tử sẽ không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Thiên Lân trầm ngâm nói:
- Nếu có đặc điểm này, dị vật trong nước hồ cũng rất khó phát hiện được sự tồn tại của chúng ta.
Nhất Tịch Như Mộng khẽ thở dài đáp:
- Chỉ cần công tử tiếp xúc với mặt nước, công tử sẽ kinh động đến bọn
chúng. Mà chúng ta muốn qua hồ, lại phải nhờ vào các vật trôi nổi, nếu
không chỉ đành có thể bơi qua. Hai loại phương thức, cái nào cũng đều
kinh động đến bọn chúng.
Thiên Lân nghe vậy chìm vào trầm tư, rõ ràng đây là một vấn đề khó giải quyết.
Nhìn Thiên Lân đang trầm tư, Nhất Tịch Như Mộng ánh mắt kỳ lạ, đột nhiên cất tiếng hỏi:
- Thiên Lân, nếu chuyến đi này công tử gặp phải chuyện bất ngờ, công tử có hối hận không?
Thiên Lân nghe vậy bật cười kỳ lạ, trả lời:
- Câu này phải hỏi thánh chủ, thánh chủ có hối hận không?
Nhất Tịch Như Mộng chần chừ rồi đáp:
- Ta không biết nữa, có lẽ sẽ có, cũng có lẽ sẽ không, ta cứ mãi do dự không quyết giữa sự tự tôn và lý trí.
Thiên Lân hiểu ý nghĩa của câu nói này, tán thành:
- Thánh chủ là nữ hoàng của Lam Quang Thánh Vực, sự cao quý và xinh đẹp
của thánh chủ đến từ sự trong sạch của thánh chủ. Thánh chủ có thể vì sự tôn nghiêm mà không tiếc sinh mạng, không chịu cúi đầu trước vận mạng,
đây chính là điểm đáng tôn kính nhất của thánh chủ, khiến người ta khâm
phục nhất, bị hấp dẫn nhất của thánh chủ.
Nhất Tịch Như Mộng khổ sở nói:
- Không cần phải thần thánh hóa ta như vậy, ta cũng là người, cũng có
lòng riêng. Ta chỉ không muốn mất đi thứ vốn có của mình, dùng một thái
độ khác để đối mặt với người ta.
Thiên Lân nghiêm chỉnh đáp:
- Ta hiểu được ý nghĩ của thánh chủ, vì thế ta theo thánh chủ đến đây,
hy vọng dùng phương thức tốt nhất để giải trừ độc tố trong mình của
thánh chủ, hóa giải khúc mắc đó trong lòng người.
Nhất Tịch Như Mộng bật cười khó hiểu, hỏi liền:
- Nếu như ta không phải là nữ hoàng của Lam Quang Thánh Vực, không có
thân phận cao không với tới, công tử có theo ta đến đây chăng?
Thiên Lân trầm ngâm đáp:
- Nói thực lòng, có lẽ sẽ có một số thay đổi, nhưng ta vẫn đến đây, chỉ
vì ông trời đã giao vẻ đẹp này cho thánh chủ, ta muốn che chở cho nó.
Nhất Tịch Như Mộng chần chừ một lúc, thấp giọng hỏi:
- Cũng muốn lấy được nó?
Thiên Lân cười cười, thản nhiên trả lời:
- Đúng thế, ta muốn lấy được nó.
Nhất Tịch Như Mộng cũng không kinh ngạc, đưa mắt nhìn ra xa xa, u oán hỏi:
- Thiên Lân, thân phận nữ hoàng đối với đàn ông quả thật có sức hấp dẫn đến vậy sao?
Thiên Lân nghĩ một lúc, trả lời:
- Thân phận nữ hoàng thật ra hoàn toàn không quan trọng gì cả, nhưng khi ở trên người của thánh chủ, lại có một hàm nghĩa đặc thù, khiến người
ta tràn đầy dục vọng muốn chiếm lấy. Phải nói không lấy được là tốt
nhất, thánh chủ thân là nữ hoàng ở mãi trên cao, vẻ đẹp của thánh chủ,
cao quý của thánh chủ, uy nghiêm của thánh chủ là ba vòng sáng khiến
người ta nhìn mà không cảm giác được, đó là loại cảm giác không chiếm
được, khiến người đàn ông khó mà quên được.
Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt kỳ quái, khẽ giọng tự nói:
- Loại nữ nhân cao không với tới này thì mục đích mà người đàn ông muốn
chiếm được có lẽ không phải là tình yêu, chỉ là muốn chinh phục phụ nữ
để thỏa mãn dục vọng chinh phục trong lòng mình. Loại phụ nữ này chỉ để
thưởng thức, không phải sống đến già lão, chính là một cuộc đời thê
lương.
Thiên Lân nghe vậy cảm thấy kinh ngạc, suy nghĩ cẩn thận những lời của
Nhất Tịch Như Mộng, cảm nhận sự u oán và không cam chịu trong nơi sâu
thẳm tâm hồn của nàng.
Nghĩ một chút, Thiên Lân an ủi:
- Thế nhân vô số, kết cục rất nhiều. Người khác nhau có những tao ngộ
khác nhau, thánh chủ gặp ta đã định sẵn cuộc đời này hạnh phúc thật dài
lâu, không thê lương đâu.
Nhất Tịch Như Mộng bật cười cô đơn, ánh mắt khó hiểu liếc Thiên Lân, khẽ lẩm bẩm:
- Cuộc đời khá dài, ai có thể dự báo được gì. Có lẽ hôm nay chúng ta gặp được nhau rồi, nhưng có khả năng ngày mai công tử sẽ rời đi, đời người
vô thường lắm.
Thiên Lân hỏi ngược lại:
- Nếu là như vậy, thánh chủ hà tất phải cảm thương?
Nhất Tịch Như Mộng u oán đáp:
- Đối với ta, thời gian có lẽ không nhiều.
Thiên Lân nghe vậy chấn động, lập tức ôm lấy Nhất Tịch Như Mộng vào
trong lòng, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi hoảng loạn của nàng,
trịnh trọng nói:
- Không được suy nghĩ lung tung, có ta ở bên nàng, nàng sẽ không có
chuyện gì đâu, Nàng phải tự tin lên, thể hiện khí độ và uy nghiêm của nữ hoàng, dũng cảm đối mặt với tương lai.
Nhất Tịch Như Mộng đang cười nóng hẳn lên, bị Thiên Lân ôm vào trong
lòng, hai thân thể ép chặt vào nhau, một luồng khí tức nam nhi lập tức
bao trùm lấy nàng, khiến tim nàng đập nhanh, miệng đắng lưỡi khô. Thời
khắc này, Thiên Lân vô hình trung toát ra sự uy nghiêm và bá đạo của
hoàng đế, điều này đối với Nhất Tịch Như Mộng là một món độc dược trí
mạng, hấp dẫn nàng thật sâu sắc, hơn nữa còn xúc động đến độc chất Âm
Dương hoa trong người nàng, khiến tâm thần nàng nhộn nhạo, thân thể xuất hiện một loại biến hóa nào đó. Nhìn Nhất Tịch Như Mộng xinh đẹp vô
cùng, Thiên Lân trong lòng có một dục vọng mãnh liệt, thân thể lập tức
có phản ứng, món đồ tinh nghịch cương thẳng lên, vừa hay tiếp xúc vào
chỗ bí ẩn nhất của Nhất Tịch Như Mộng.
Nhất Tịch Như Mộng toàn thân run lên, cả người mềm nhũn, ánh mắt kinh hoàng nhìn Thiên Lân, thẹn thùng nói:
- Thiên Lân buông tay nhanh lên, không được như vậy, độc tố trong người ta bắt đầu phát tác rồi.
Thiên Lân nghe vậy có phần không chịu, khẽ than thở:
- Hà tất phải khổ như vậy?
Nhất Tịch Như Mộng mặt đỏ ửng, cắn chặt môi khó khăn đáp lại:
- Nhanh buông tay ra, ngươi muốn ta hận ngươi suốt đời phải không?
Thiên Lân nghe vậy chấn động, lập tức tỉnh lại, nhanh chóng buông Nhất
Tịch Như Mộng ra, hơn nữa còn truyền một lượng lớn khí băng lạnh vào
trong cơ thể của nàng, để áp chế độc tốc Âm Dương hoa trong cơ thể nàng.
Được sự hỗ trợ của khí băng lạnh từ Thiên Lân, Nhất Tịch Như Mộng nhanh
chóng bình tĩnh trở lại, ánh mắt có phần u oán, lại không nhìn hắn, chỉ
cúi đầu oan ức nói:
- Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải nghĩ biện pháp đi qua hồ.
Thiên Lân lúc này đã bình tĩnh trở lại, có phần xấu hổ đáp:
- Thật xin lỗi, ta vừa rồi …
Nhất Tịch Như Mộng thân thể khẽ run lên, lắc đầu đáp:
- Đừng nói nữa, vừa rồi … Ta không trách công tử. Chúng ta đi thôi.
Thiên Lân nghe vậy vẻ mặt mừng rỡ, cười nói:
- Nàng thật tốt. Chuyện qua hồ này cứ giao lại cho ta.
Còn đang nói, Thiên Lân quan sát qua tình hình chung quanh, nhanh chóng
nhìn ra được một cây to bên bờ hồ, liền múa kiếm chém đứt nó, lấy một
đoạn trong đó, ném nó ra giữa mặt hồ.
Quan sát rất lâu, Thiên Lân thấy đoạn cây đó bình an vô sự, lúc này mới
kéo tay Nhất Tịch Như Mộng nhẹ nhàng hạ xuống cây kia, điều khiển cây đó nhắm thẳng đến Tuyệt Mệnh phong ở bờ hồ đối diện đi thẳng.
Vừa vào trong hồ, Thiên Lân liền phát hiện có khác lạ, nơi này quả nhiên không chút âm thanh, ngay cả hắn mở miệng nói ra cũng không nghe đuuợc
bất kỳ tiếng động nào. Nhất Tịch Như Mộng quan sát tình hình mặt hồ,
cảnh giác rất cao. Sau khi quan sát rất lâu rồi, đột nhiên nàng phát
hiện được tình trạng gì đó, vội vàng dùng tay kéo tay của Thiên Lân, ra ý hắn sớm đề phòng. Thuận theo phương hướng mà Nhất Tịch Như Mộng đã chỉ
ra, Thiên Lân kinh ngạc phát hiện, trong nước hồ trong xanh, một con
thủy quái khổng lồ đang từ từ hiện ra, thân thể có màu xanh lam thẫm, tỏ ra đặc biệt chói chang trong nước. Trước mắt, con thủy quái khổng lồ
kia đã phát hiện được Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng, đang nhanh chóng
tiến gần đến bọn họ, nhanh chóng hiện ra trên mặt nước, để lộ cái mồm to như chậu máu, lại không có bất kỳ thanh âm nào. Thấy vậy, Thiên Lân bật cười lạnh lùng, thần kiếm trong tay rút ra khỏi vỏ, làn kiếm bảy màu
phá không ập xuống, chớp mắt đã chém trúng vào người con thủy quái kia.
Ánh xanh lam lóe lên, miệng con thủy quái bắn ra một luồng sáng, vừa hay nghênh đón lấy một kiếm của Thiên Lân, lập tức hất bắn một chiêu của
Thiên Lân lên trời. Kết quả như vậy khiến Thiên Lân có phần kinh ngạc,
nhưng không còn nhiều thời gian suy nghĩ, nhanh chóng thúc động đoạn cây dưới chân di động thật nhanh trên mặt hồ để né tránh tập kích của con
thủy quái. Vài lần thất bại, con thủy quái rõ ràng nổi giận, thân hình
khổng lồ xuất hiện hoàn toàn trên mặt nước, truy kích điên cuồng Thiên
Lân và Nhất Tịch Như Mộng. Ở trong tình cảnh nguy hiểm, Thiên Lân tỏ ra
vô cùng bình tĩnh lạnh lùng, tuy không thể cưỡi gió bay lên không trung
để né tránh, nhưng có cây khô đỡ chân, nhờ vào tốc độ di động rất nhanh
để tránh thoát cũng là một trò sở trường của Thiên Lân.
Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt nặng nề, không tự tin giống như Thiên Lân vậy, bởi vì nàng phát hiện được nguy cơ còn lớn hơn đang từ từ ép gần đến
hai người. Bấu chặt vào lòng bàn tay của Thiên Lân, Nhất Tịch Như Mộng
ra dấu cho hắn để ý đến tình trạng nàng phát hiện ra được. Thiên Lân cảm giác được rồi liền nhanh chóng quay đầu lại, theo chỉ dẫn của Nhất Tịch Như Mộng liền phát hiện được con thủy quái thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Những con thủy quái này hình dạng khác nhau, lớn nhỏ khác nhau, xuất
hiện trên mặt nước rồi liền hệt như bốn ngọn núi lớn bao vây bốn phía
Thiên Lân, mục tiêu cùng nhắm chặt vào Thiên Lân.
Đối mặt với tình hình như vậy, Thiên Lân sắc mặt lo lắng, vừa tăng tốc
né tránh, vừa suy nghĩ biện pháp ứng phó. Trong lúc này, bốn con thủy
quái hình thành vòng vây, dùng thân thể khổng lồ của mình để tạo nên một khu vực đóng kín, vây chặt hai người Thiên Lân vào trong đó. Phát hiện
được nguy hiểm, Thiên Lân ánh mắt khẽ biến, quay đầu liếc Nhất Tịch Như
Mộng, phát hiện trong mắt nàng đầy lo lắng. Bật cười nho nhã, Thiên Lân
ra dấu an tâm cho Nhất Tịch Như Mộng bằng mắt, sau đó thu thế chuẩn bị,
quan sát tình hình chung quanh.
Rất nhanh, bốn con thủy quái triển khai tiến công, bởi vì thân hình bọn
chúng khá lớn, căn bản không cách nào đến gần được, vì thế mỗi con đều
giành ra tay trước. Do thân hình thủy quái khổng lồ, giữa chúng với nhau khó tránh khỏi có khe hở, vì thế khu vực hoạt động của Thiên Lân hoàn
toàn còn chưa bị bịt kín, còn có dư địa để né tránh. Như vậy, giữa bốn
con thủy quái và Thiên Lân triển khai một trận truy đuổi sinh tử, hai
bên dùng tốc độ kinh người, cảnh tượng thật kinh tâm động phách.
Tình hình như vậy kéo dài khoảng chừng chốc lát, Thiên Lân chuẩn bị hoàn tất rồi, liền thi triển Băng Thần quyết, dùng tốc độ cực nhanh đến kinh người để đóng băng bốn con thủy quái và khu vực nước quanh đó. Đến lúc
này, nguy cơ giải trừ, nhưng cây dưới chân Thiên Lân cũng bị giữ chặt
xuống. Đối với việc này, Thiên Lân không chút để ý đến, thi triển thuật
Băng Di để mang Nhất Tịch Như Mộng lập tức đi đến chân của Tuyệt Mệnh
phong. Đến lúc này, Nhất Tịch Như Mộng đang khiếp sợ mới tỉnh lại, ánh
mắt kỳ quái nhìn Thiên Lân, chỉ thấy được nụ cười đầy sức hấp dẫn của
Thiên Lân hiện ra. Né tránh ánh mắt của Thiên Lân, Nhất Tịch Như Mộng
quay đầu nhìn Vô Thanh thủy vực, chỉ thấy mặt hồ to lớn như vậy đã bị
đóng băng hoàn toàn, bốn con thủy quái đã biến thành những bức tượng
băng, hệt như do bởi bàn tay thiên nhiên khéo léo tạo thành.
Thở dài cảm khái, Nhất Tịch Như Mộng khẽ bảo:
- Ma Vân Đại chiểu trạch hung hiểm vô cùng khiến người ta phải chùn
bước, nhưng đối với công tử thì lại giống như đi trên đất bằng, không
một chút khó khăn nào cả.