Thất Giới Hậu Truyện

Chương 979: Chương 979: Ma Vân Đại chiểu trạch - phần 4




Theo Thiên Lân thấy được, Ảnh Ma chắc chắn là một loại sức mạnh nào đó của Ma Vân Đại chiểu trạch, trải qua thời gian thật lâu đã biến hóa thành ra như vậy, hoàn toàn không phải là một sinh linh thực sự. Bề ngoài mình người đầu thú kia cũng chỉ là một loại ngụy trang mà thôi. Nói cách khác, Ảnh Ma là một loại hình chiếu trên thế gian này của một loại sức mạnh nào đó, y dùng hình thức này để tồn tại, hơn nữa còn khiến cho người ta hiểu nhầm, tướng mạo của Ảnh Ma là do ảnh hưởng của ma thú trong Ma Vân Đại chiểu trạch mà tự diễn biến thánh. Y có được sức mạnh biến hóa khó lường, có thể tùy ý ảo hóa thành bất kỳ vật thể nào, giống như là ma thú, người, chim, cây cối hoa cỏ, hoặc là những sinh linh nào khác, chẳng qua có chút hạn chế mà thôi.

Hiểu được nguyên nhân này rồi, Thiên Lân cảm thấy kinh ngạc, đối với việc Ảnh Ma có thể đi xuyên qua được màn phòng ngự của Tàn Tình kiếm cũng đã có suy đoán được đại khái. Theo phân tích của Thiên Lân, sức mạnh Ảnh Ma có được hoàn toàn không đơn thuần, chắc chắn là một loại sức mạnh có thuộc tính hỗn hợp, bao gồm cả khả năng ảo hóa và sức mạnh hư vô, còn về những phương diện khác, Thiên Lân tạm thời còn chưa biết rõ ràng được. Nắm vững những điều này rồi, Thiên Lân bắt đầu suy nghĩ đối sách, đối với sức mạnh xuyên thấu hư vô mà Ảnh Ma có được liền triển khai phản kích nhằm thẳng vào đó.

Trước hết, Thiên Lân tăng thêm một tầng kết giới hư vô bên trong kết giới phòng ngự, đây chính là đặc điểm của Thái Hư pháp quyết và Hư Vô Không Ngân, hình thành một loại kết giới kiêm đủ công thủ. Theo sự khai mở của tầng kết giới này, năng lực thẩm thấu kinh người của Ảnh Ma lập tức bị giảm hẳn xuống, bị kết giới hư vô này chặn từ ngoài cửa, hai bên xuất hiện giằng co tạm thời. Ổn định được thế cục rồi, Thiên Lân bắt đầu phản kích, vận dụng tinh thần dị lực để thử thăm dò phản ứng của Ảnh Ma.

Đối mặt với công kích tinh thần của Thiên Lân, Ảnh Ma không một phản ứng. Điều này khiến cho Thiên Lân cảm thấy bất ngờ, lập tức chuyển biến phương thức công kích. Do Ảnh Ma chính là một loại sức mạnh, công kích bình thường đối với hắn không có chút tác dụng nào, Thiên Lân suy xét thật lâu, cuối cùng thi triển Thiên Tượng Vô Thường, sử dụng sức mạnh của Thiên Cực Chi Quang và Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát. Để đề phòng Ảnh Ma chạy trốn, Thiên Lân trước hết dùng sức mạnh Vạn Diệt Huyền Sát bố trận, đợi sau khi vây khốn được Ảnh Ma rồi, mới dùng đến Thiên Cực Chi Quang để triển khai công kích.

Vào lúc Thiên Lân phản kích, Ảnh Ma cũng triển khai công kích, vô số những bóng đen kia theo sự khống chế của hắn mà phân bố quanh mình của Thiên Lân, hơn nữa còn nhanh chóng dung hợp liên thông với nhau, hình thành một kết giới ánh sáng màu đen ngòm, từ từ thu nhỏ vào bên trong. Lúc này, kết giới kín bưng theo không gian thu nhỏ mà áp lực tăng mạnh, sức mạnh xuyên thấu hư vô kia gặp phải kết giới hư vô của Thiên Lân, hai bên phát sinh ma sát kịch liệt, dần dần xuất hiện dấu hiệu phát nổ. Đồng thời, sức mạnh của Ảnh Ma ngoại trừ sức mạnh hư vô xuyên thấu kia, còn có sức nổ không gì chống được, cả tương nhu bù nhau, hỗ trợ lẫn nhau, theo sự thu nhỏ của kết giới mà dần dần để lộ ra uy lực đáng sợ.

Đối mặt với công kích đối cứng của Ảnh Ma, Thiên Lân chọn lựa phòng ngự, chỉ nhằm kéo dài thời gian, tiện việc ngầm phát động công kích. Đối với công kích bí ẩn của Thiên Lân, Ảnh Ma thực ra cũng hơi phát giác được, nhưng hắn lại không hiểu rõ được chi tiết của Thiên Lân, mà lại từ trước đến giờ chưa lần nào thất bại, vì thế hoàn toàn không coi Thiên Lân vào đâu, không tránh khỏi có phần khinh địch, điều này tạo cho Thiên Lân cơ hội lợi dụng. Như vậy, công kích hai bên một rõ một âm thầm đồng thời tiến hành, điều này khiến cho những người bên ngoài quan sát như Nhất Tịch Như Mộng nóng nảy vô cùng, ai cũng lo lắng hết sức cho Thiên Lân.

Thời gian âm thầm trôi qua, thời gian trong lúc giao chiến mà tiến hành. Khi công kích của Ảnh Ma đạt đến một mức độ nhất định, Thiên Lân ở phía phòng ngự mãi không khỏi chấn động thân thể, cảm thấy kinh hãi sâu sắc trước sự mạnh mẽ của Ảnh Ma. Thời khắc đó, Thiên Lân bị đòn nghiêm trọng, bị thương không nhẹ. Nhưng chốc lát sau, công kích của Thiên Lân cũng bắt đầu có hiệu quả, Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát phối hợp với Thiên Cực Chi Quang lập tức đánh cho Ảnh Ma một chiêu nặng nề, khiến cho tình hình giao chiến xuất hiện biến đổi ngược chiều rõ ràng.

Gầm nhẹ một tiếng, Ảnh Ma tức giận vô cùng, lý trí chọn cách lùi lại, đáng tiếc lại bị trận pháp vây chặt, hoàn toàn không thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm như ý. Phát hiện được tình hình này, Ảnh Ma gắng sức phản kích, ý đồ xông ra khỏi trận pháp của Thiên Lân, lại va chạm phải trận pháp do Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát tạo thành, lập tức bị một đòn nghiêm trọng đáng sợ. Trong lúc đó, Ảnh Ma kêu thét chói tai kinh hãi vô cùng, cảm thấy khiếp hãi vô cùng trước Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát, rõ ràng loại sức mạnh khủng khiếp siêu cấp này có năng lực nuốt chửng tất cả vạn vật vừa hay chính là khắc tinh của Ảnh Ma.

Phát hiện được tình hình này, Thiên Lân có phần vui mừng, nhanh chóng thu nhỏ trận pháp. Bóng đen quanh mình lập tức biến mất, để lộ hình bóng của Thiên Lân. Điều này khiến cho Nhất Tịch Như Mộng đang quan sát cuộc chiến cuối cùng cũng thở phào, khuôn mặt xinh đẹp để lộ vẻ mừng vui vô cùng. Khống chế được cục diện rồi, Thiên Lân hoàn toàn không lập tức dừng lại công kích, mà tiếp tục triển khai thế công, Thiên Cực Chi Quang và Vạn Diệt Huyền Sát phối hợp xảo diệu, dùng Thiên Cực Chi Quang làm vũ khí, khi đã đảm bảo vây khốn được Ảnh Ma một cách chắc chắn rồi, thế công hung mãnh cứ đợt này tiếp nối với đợt khác. Ở trong tình cảnh khốn khó, Ảnh Ma vừa nóng vừa tức giận, bản thân hắn có bản lĩnh, lại do bởi Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát mà bị hạn chế gắt gao. Đồng thời, Thiên Cực Chi Quang cũng bá đạo vô cùng, đối với Ảnh Ma tạo nên thương tổn rất lớn, công kích liên miên không ngừng khiến cho thương thế hắn thêm nặng nề, sức lực nhanh chóng giảm thấp. Cảm nhận được nguy hiểm đến gần, Ảnh Ma nóng nảy không yên, vài lần mạnh mẽ đột vây, đều bị sức mạnh Vạn Diệt Huyền Sát hất lùi lại, hơn nữa còn thương thế còn nặng nề thêm. Theo thời gian trôi qua, thương thế của Ảnh Ma càng lúc càng nặng nề, sức mạnh cũng càng lúc càng yếu đi, cái chết đang nhanh chóng ập đến. Thời khắc đó, sự bất cam chiếm đầy trong lòng của Ảnh Ma, hắn lòng đầy hận thù, bắt đầu hối tiếc cho sự khinh địch của mình. Luận về thực lực, Ảnh Ma có lực sát thương cực mạnh đáng sợ, Thiên Lân nếu như quang minh chính đại chiến đấu với hắn, còn chưa biết được ai có thể thắng ai, dù sao Ảnh Ma có được thân phận kỳ lạ đặc biệt, công kích bình thường không tạo thành được uy hiếp đối với hắn. Nhưng định mệnh thật thần kỳ, Ảnh Ma tuy lợi hại, lại gặp phải Thiên Lân, điều này không phải là một sự sắp xếp sẵn hay sao?

Quan sát tình hình của Ảnh Ma, Thiên Lân sau khi tấn công liên tục rất lâu, cuối cùng thu lại thế công, gần như chỉ dùng Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát vây chặt lấy Ảnh Ma, khiến y thu lại thành một chùm to chừng vài thước, lơ lửng trước mặt của Thiên Lân.

Chăm chú nhìn Ảnh Ma, Thiên Lân trầm giọng nói:

- Ngươi thua rồi.

Ảnh Ma trong lòng đầy tức giận, phản bác lại:

- Đây là ta quá sơ ý, coi thường ngươi rồi. Nếu như ta cẩn thận một chút, người thua chính là ngươi.

Thiên Lân đáp:

- Đây là đánh cuộc, có lúc cần phải có may mắn, ngươi có nhận thua chăng?

Ảnh Ma trả lời:

- Ta không phục, có bản lĩnh thì chúng ta lại đấu tiếp.

Thiên Lân hừ lạnh đáp:

- Ta đến Ma Vân Đại chiểu trạch là có việc, không có thời gian lãng phí với ngươi. Nếu như ngươi không chịu nhận thua thì cũng không thành vấn đề, ta tiêu diệt trực tiếp ngươi là được rồi.

Còn đang nói, Thiên Lân khống chế Vạn Diệt Huyền Sát, khiến nó từ từ thu nhỏ lại.

Phát hiện được nguy cơ, Ảnh Ma vừa nóng vừa gấp, từ trước đến giờ chưa lần nào bại khiến hắn vô cùng cao ngạo, biết được đây là thủ đoạn uy hiếp của Thiên Lân, vì thế không chịu thỏa hiệp, liều hết toàn lực để chống cự lại. Đối với phản ứng của Ảnh Ma, Thiên Lân đã ít nhiều có thể suy đoán ra được, trong lòng rất thích thú, nhưng ra tay lại không hề lưu tình, bởi vì hắn muốn thu phục Ảnh Ma, vì thế cần làm như vậy. Thời gian nhanh chóng trôi qua, không bao lâu sau, vầng sáng to chừng vài thước thu nhỏ lại còn một thước, Ảnh Ma không cam lòng gầm thét cũng từ từ yếu đi, mọi thứ đã chuẩn bị kết thúc.

Nhìn thấy vầng sáng to chừng một thước trước mặt, Thiên Lân lạnh lẽo nói:

- Luồng sức mạnh vây khốn ngươi có tên là Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát, có thể hủy diệt tất cả mọi sinh linh trên thế gian. Ngươi bây giờ yếu ớt vô cùng, ta chỉ cần thêm chút sức nữa, ngươi sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt cả hồn lẫn xác. Ta cũng có thể rời khỏi nơi này. Nhưng nghĩ đến giao ước đánh cuộc lúc trước, ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội, chỉ cần ngươi tuân thủ lời thề trước kia, đáp ứng từ nay nghe theo mệnh lệnh của ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng, ngươi có tình nguyện không?

Ảnh Ma tranh đấu một lúc lâu, cuối cùng không thoát khỏi được bóng đen của cái chết, điều này khiến cho hắn chán chường trong lòng, không còn kiêu ngạo như trước nữa. Lúc này, Thiên Lân đột nhiên đưa ra kiến nghị như vậy, tuy có phần lợi dụng lúc người ta gặp nguy hiểm, nhưng Ảnh Ma lại không thể không suy xét thận trọng được, bởi vì đây là cơ hội cuối cùng của hắn. Nghĩ đến tình hình trước đây, Ảnh Ma hiểu rõ Thiên Lân có được năng lực hủy diệt chính mình, mà Thiên Lân lại có thể cho hắn một chọn lựa, dù sao cũng là nhìn ra thực lực của mình.

Nghĩ đến bị diệt cả hồn lẫn xác, Ảnh Ma có ít nhiều lo lắng, trải qua ba lần bốn lượt tính toán, cuối cùng chọn lựa thỏa hiệp.

- Được, ta nhận thua, hơn nữa tuân theo ước định, từ nay về sau sẽ nghe lệnh của ngươi.

Thiên Lân nghe vậy bật cười điềm nhiên, hỏi lại:

- Nếu như trái lệnh thì xử trí thế nào?

Ảnh Ma đáp:

- Nếu như trái lệnh thì chết không được tử tế.

Thiên Lân nghĩ một chút, rồi thu lại Thôn Thiên Phệ Địa Vạn Diệt Huyền Sát, Ảnh Ma lập tức khôi phục lại tự do của bản thân.

Nhìn Thiên Lân, Ảnh Ma ánh mắt quái dị, hỏi lại:

- Ngươi dễ dàng tha cho ta như vậy, lẽ nào không sợ ta sẽ đổi ý sao?

Thiên Lân cười đáp:

- Nếu như ngươi phản phúc thất thường, ta sẽ giết chết ngươi, bởi vì người như vậy không đáng để ta tín nhiệm, ta tuyệt đối không cho hắn một cơ hội thứ hai. Ngươi hãy suy nghĩ cho rõ ràng, trân trọng thật tốt cơ hội duy nhất này.

Ảnh Ma hừ giọng nói:

- Ngươi dọa ta phải không?

Thiên Lân lắc đầu đáp:

- Ta chỉ nói cho ngươi biết, ta hành sự có nguyên tắc, ngươi tốt nhất hãy nhớ kỹ trong lòng.

Lời còn vang bên tai, khí thế trên người Thiên Lân tăng mạnh, một luồng bá khí hoàng đế lập tức tràn ra, làm cho Ảnh Ma đột nhiên run lên, lắc lư lùi lại phía sau, trong mắt đầy sự kinh ngạc. Bật cười kỳ dị, khí đế vương trên người Thiên Lân lập tức biến mất, mọi thứ khôi phục lại bình thường.

Nhất Tịch Như Mộng mang theo Ma Da đến bên cạnh, liếc Ảnh Ma một cái, nhẹ nhàng nói:

- Thiên Lân, công tử dự tính an bài hắn thế nào?

Thiên Lân đáp:

- Ảnh Ma hiện nay nguyên thần thương tổn mạnh, tạm thời ở đây trị thương, chúng ta khi quay lại mới mang hắn rời đi.

Ảnh Ma hỏi lại:

- Ngươi dự tính lúc nào quay lại?

Thiên Lân trầm ngâm đáp:

- Nhanh thì một ngày, chậm thì hai ngày.

Ảnh Ma trầm tư một lúc, nhẹ nhàng nói:

- Được, ta ở nơi này chờ ngươi. Nếu trong ba ngày mà ngươi cũng không hề xuất hiện, đánh cuộc giữa chúng ta coi như bỏ đi.

Thiên Lân cười đáp:

- Được, ngươi chờ ta ba ngày, xem thử ta có thể quay trở về nơi này không.

Ảnh Ma nghe vậy vẻ mặt quái dị, chần chừ chốc lát rồi hỏi:

- Các ngươi vì sao đến đây?

Thiên Lân liếc Nhất Tịch Như Mộng, điềm nhiên đáp:

- Cô ấy bị trúng phải độc của Âm Dương hoa, chúng ta đến đây tìm kiếm Vô Ưu thảo.

Ảnh Ma ánh mắt khẽ biến, liếc Nhất Tịch Như Mộng, chần chừ đáp:

- Ẩm Dương hoa sinh trưởng trên Tuyệt Mệnh phong. Xác suất tồn tại của nó vô cùng nhỏ bé, cơ hồ tuyệt tích. Muốn đi đến Tuyệt Mệnh phong chỉ có hai con đường, thứ nhất là các ngươi đi theo hướng này, xuyên qua Vô Thanh thủy vực để đến Tuyệt Mệnh phong. Thứ hai là từ phía Đông tiến vào, đi xuyên qua Ma Quỷ sâm lâm để đến Tuyệt Mệnh phong. Theo tình hình nhiều năm qua mà ta biết được, từ đó đến giờ chưa có bất kỳ người nào đi xuyên qua được Tùng Lâm chiểu trạch, bởi vậy Âm Dương hoa đó chắc chắn từ Ma Quỷ sâm lâm ở phía Đông mà ra.

Thiên Lân nói:

- Người đánh độc xuất thân từ Ngũ Sắc Thiên Vực, coi lại thì vừa hay ở mặt Đông của Ma Vân Đại chiểu trạch rồi.

Ảnh Ma đáp:

- Độc Âm Dương hoa rất kỳ lạ, Vô Ưu thảo chỉ tồn tại như trong truyền thuyết thôi.

Nhất Tịch Như Mộng hỏi tiếp:

- Ngay cả ngươi cũng không biết rõ Vô Ưu thảo có tồn tại thật hay không phải không?

Ảnh Ma chần chừ một lúc, lắc đầu đáp:

- Theo ta biết được, Vô Ưu Thảo quả thực là có, nhưng từ đó đến giờ chưa có người thấy qua. Hơn nữa …

Thấy Ảnh Ma đột nhiên dừng lại, Thiên Lân hỏi liền:

- Hơn nữa thế nào?

Ảnh Ma bật cười kỳ quái, gương mặt xấu xí để lộ một vẻ kì dị, giọng nói có phần mềm nhẹ đáp:

- Vô Ưu thảo không nhất định có thể giải được độc của Âm Dương hoa.

Nhất Tịch Như Mộng thân thể run lên, vẻ mặt đầy thất vọng.

Thiên Lân ánh mắt khẽ động, hỏi tiếp:

- Ảnh Ma, ngươi nếu như biết được Âm Dương hoa xuất từ Tuyệt Mệnh phong, thế ngươi có biết được biện pháp nào có thể giải trừ được loại độc này không?

Ảnh Ma đáp:

- Độc Âm Dương hoa thực ra rất dễ giải, chỉ cần âm dương giao hợp là được rồi, hoàn toàn không phải kỳ độc gì cả, không đang mạo hiểm tới đây.

Thiên Lân bật cười phức tạp, hỏi liền:

- Ngoại trừ việc giao hợp âm dương ra, còn có biện pháp giải độc nào khác nữa không?

Ảnh Ma nghe vậy có phần bất ngờ, ánh mắt không hiểu được nhìn Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng, nghi ngờ nói:

- Phương pháp đơn giản nhất như vậy mà các ngươi không dùng, cần gì phải đi xa cầu cạnh chứ?

Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt đỏ ửng, cúi đầu trầm mặc.

Thiên Lân đáp:

- Điều này ngươi không cần quản đến, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, tình hình mà ngươi hiểu biết là được rồi.

Ảnh Ma trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng lại không nói nhiều, trả lời:

- Ta biết đến chuyện này, còn về Vô Ưu thảo, thật ra có thể giải được độc Âm Dương hoa không, ta cũng không rõ lắm.

Thiên Lân có phần thất vọng, liếc Nhất Tịch Như Mộng, nhẹ nhàng nói:

- Không cần tức giận, trước hết tìm được Vô Ưu thảo rồi mới nói.

Nhất Tịch Như Mộng thất vọng, liếc Thiên Lân, miễn cưỡng cười nói:

- Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải xuất phát thôi.

Thiên Lân gật đầu trả lời:

- Đúng rồi, phải lên đường rồi.

Quay đầu lại, Thiên Lân nói với Ảnh Ma:

- Ngươi trước tiên hãy nghĩ ngơi trị thương cho tốt, ta hai ngày sau nhất định sẽ quay về.

Ảnh Ma nói:

- Yên tâm, ta nói chờ ngươi ba ngày là tuyệt đối không rời đi, ta chúc các ngươi thượng lộ thuận lợi.

Thiên Lân cười nói:

- Lời chúc như vậy đối với ngươi là hết sức khó khăn, ta làm sao có thể khiến ngươi thất vọng được?

Trong tiếng cười lớn, Thiên Lân kéo bàn tay nhỏ nhắn của Nhất Tịch Như Mộng, chào tạm biệt Ảnh Ma, bay thẳng về hướng Vô Thanh thủy vực, tiếp tục cuộc hành trình của bọn họ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.