Nhất Tịch Như Mộng trầm ngâm đáp:
- Ta cũng không nói rõ ràng được, phỏng chừng ít ra chừng năm trăm dặm, ở giữa chừng còn phải vượt qua Vô Thanh thủy vực, Tuyệt Mệnh phong, Huyền Không đảo, cuối cùng mới có thể đến Ma U tuyệt địa.
Thiên Lân cau mày nói:
- Cả đi lẫn về, chúng ta không phải chỉ có thời gian một ngày thôi sao?
Nhất Tịch Như Mộng khẽ thở dài đáp:
- Đúng thế, chỉ có thời gian một ngày, hiện nay đã trôi qua một nửa.
Thiên Lân nhướng cao mày, ý chí hăng hái đáp:
- Như vậy, chúng ta hãy nhanh lên một chút.
Kéo tay Nhất Tịch Như Mộng, Thiên Lân đột nhiên phát động tiến công,
không dùng Tàn Tình kiếm mà thay vào đó là Âm Huyền chung. Như vậy,
tiếng chuông như sấm, vang vọng bốn phía lập tức khiến Ma Linh cự thú
xôn xao, điên cuồng chạy tán loạn khắp nơi. Trong lúc đó, không ít Ma
Linh cự thú va chạm lẫn nhau, con nào con nấy bị thương không nhẹ. Thiên Lân thừa cơ hội này dẫn Nhất Tịch Như Mộng từ trong khoảng hở giữa
những con thú khổng lồ để vượt qua, mà không hề giao tranh chính diện
với bọn chúng.
Giữa không trung, Âm Huyền chung được Tàn Tình kiếm kích trúng, phát
xuất ra Cửu Châu Nộ với lực sát thương kinh người, âm thanh điếc tai của nó bao trùm khắp chung quanh, khiến cho mảnh rừng tùng này như có tử
thần đến thăm. Ba mươi bảy con Ma Linh cự thú, có hơn nữa bị thương
trong quá trình va chạm lẫn nhau, còn lại có một nửa bỏ chạy trốn tùy
tiện, biến mất vào trong rừng tùng. Còn lại tám con Ma Linh cự thú tâm
tình kích động, khi phát hiện được Thiên Lân bỏ trốn, gầm thét xông
thẳng đến Thiên Lân, thân hình khổng lồ có tốc độ cực nhanh.
Ở bên cạnh Thiên Lân, Nhất Tịch Như Mộng im lặng cúi đầu nhìn tay của
Thiên Lân, tâm tình có phần mâu thuẫn, một mình chìm đắm vào trong tư
tưởng kín bưng. Mang theo Nhất Tịch Như Mộng tiến lên rất nhanh, Thiên
Lân giữ nguyên việc bay sát mặt đất, phía sau có Âm Huyền chung và Tàn
Tình kiếm đang theo xa xa, phảng phất như có hai tùy tùng.
Trên đầu vai của Thiên Lân, Ma Da đang quan sát cảnh tượng chung quanh,
khi Thiên Lân sắp sửa bay ra khỏi mảnh rừng tùng, nó đột nhiên mở miệng
lên tiếng:
- Cẩn thận, nhanh giảm tốc độ.
Thiên Lân nghe vậy lập tức dừng lại, quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ
thấy Ma Linh cự thú đã bỏ đi, liền thu hồi Âm Huyền chung và Tàn Tình
kiếm, ánh mắt nhìn về phía trước.
Thông qua thăm dò, Thiên Lân hiểu được phía trước không xa chính là vùng biên giới của rừng tùng, chỉ cần rời khỏi nơi này, liền có thể coi như
đã vượt qua được phòng tuyến thứ hai. Nhưng ở vùng biên giới của rừng
tùng này, Thiên Lân cảm giác được một luồng khí tức quỷ dị đến từ những
sương mù bên trong, lúc ẩn lúc hiện, lúc có lúc không. Thấy Thiên Lân
dừng lại, Nhất Tịch Như Mộng nhạy bén phát hiện được không ổn, nhẹ nhàng hỏi:
- Có phát hiện thế nào?
Thiên Lân đáp:
- Trong rừng tùng này còn có bằng hữu đang chờ đợi chúng ta.
Nhất Tịch Như Mộng ánh mắt khẽ biến, dường như nghĩ đến gì đó, vọt miệng nói:
- Lẽ nào chính là Ma tộc đặc thù trong truyền thuyết?
Thiên Lân trầm ngâm đáp:
- Rất có khả năng, cũng không có chắc, thánh chủ không cần phải lo lắng, mọi thứ có ta rồi.
Nhất Tịch Như Mộng liếc Thiên Lân không nói gì, trong lòng nghĩ đến câu
nói mọi thứ có ta của hắn, đây là thuận miệng nói một chút hay là một
lời thề, hoặc là một lời an ủi yên lòng?
Chăm chú nhìn về phía trước, Thiên Lân ánh mắt biến hóa khó lường, sau khi trầm ngâm chốc lát rồi, đột nhiên mở miệng:
- Nếu biết sớm muộn cũng phải ra mặt, sao không dứt khoát, ra luôn đi.
Trong sương mù, một bóng đen lên tiến rồi xuất hiện, không hề có bất kỳ
dấu hiệu gì, khiến cho Thiên Lân nhìn thấy thất kinh, ngầm cảnh giác.
Nhất Tịch Như Mộng phát hiện được sự xuất hiện của bóng đen, cũng vội
vàng quan sát cẩn thận, phát hiện bóng đen này rất quỷ bí, khoảng cách
chưa đến năm trượng, sương mù cũng không phải quá đậm, nhưng lại không
cách nào nhìn rõ bóng đen được.
Thiên Lân cảm nhận được sự nghi hoặc của Nhất Tịch Như Mộng, nhẹ nhàng nói:
- Bóng đen trước mắt đang ở trạng thái vận chuyển rất nhanh, hoàn toàn
không phải đứng yên bất động như mắt thường thánh chủ nhìn thấy.
Câu này vừa phát ra, Nhất Tịch Như Mộng cảm thấy rất kinh ngạc, bóng đen đó cũng vô cùng kinh khiếp, mở miệng nói:
- Ngươi là người nào?
Thanh âm trầm thấp mà đầy âm nhu, khiến cho người ta cảm thấy thật u ám.
Thiên Lân đáp:
- Ta đến từ nhân gian, tên của ta chính là Thiên Lân, bên cạnh ta đây
chính là Mẫu Đơn tiên tử Nhất Tịch Như Mộng của Lam Quang Thánh Vực.
Ngươi phải xưng hô thế nào?
Bóng đen đáp:
- Ta không có tên, ở trong rừng tùng này, bọn họ gọi ta là Ảnh Ma.
Theo lời nói vang lên, bóng đen đó không nhìn ra dung mạo rõ ràng đột
nhiên đứng lại, nhưng tướng mạo lại vô cùng kinh khiếp, dọa cho Thiên
Lân và Nhất Tịch Như Mộng phải nhảy dựng la to lên. Té ra, bề ngoài của
cái gọi là Ảnh Ma hoàn toàn không giống người, mà giống một con quái vật đầu thú thân người, hình dạng cao hơn Thiên Lân một chút, xem qua như
hung thần ác sát, cái đầu dài ngoằng xấu xí vô cùng, khó mà tả ra được.
Nhìn quái vật như vậy, Nhất Tịch Như Mộng cảm thấy vô cùng chán ghét,
lập tức chuyển ánh mắt nhìn sang chỗ khác không nhìn y nữa.
Thiên Lân có phần bình tĩnh lạnh lùng hơn, quan sát cẩn thận đặc tính tướng mạo bên ngoài của Ảnh Ma, cất tiếng hỏi:
- Cái tên Ảnh Ma có phần kỳ quái, nghĩ chắc có nguyên nhân nhất định.
Ảnh Ma có đôi mắt màu xanh lam thẫm, trong lúc nhắm mở thì ánh sáng lạnh như điện, hút lấy tâm thần con người, có tính uy hiếp rất mạnh.
- Thử qua là ngươi hiểu rõ liền, không cần phải nói nhiều.
Thiên Lân hỏi tiếp:
- Trận chiến này không cách gì né tránh phải không?
Ảnh Ma khẳng định trả lời:
- Đây là chức trách của ta, ai cũng không thể vượt qua được, trừ phi ngươi đánh bại ta.
Thiên Lân chần chừ một lúc, đang muốn trả lời, bên tai đột nhiên truyền đến lời nhắc nhở của Ma Da.
- Ảnh Ma rất kỳ dị đặc biệt, nếu như ngươi có thể thu phục nó, chắc chắn trợ giúp rất lớn cho ngươi.
Thiên Lân nghe vậy trong lòng thoáng động, lập tức thay đổi chủ ý, cất tiếng hỏi:
- Thắng thu kết quả được gì?
Ảnh Ma đáp:
- Nếu như ngươi có thể đánh thắng ta, thế thì để cho ngươi được đi qua.
Nếu như ngươi đánh không thắng ta, thì hãy để mạng của hai ngươi tại nơi này.
Thiên Lân hừ giọng nói:
- Tính toán như vậy mà cũng được, chúng ta chẳng phải kiểu nào cũng lỗ sao. Ngươi có dám đánh cuộc với ta chăng.
Ảnh Ma cười lạnh đáp:
- Đánh cuộc? Đánh cuộc cái gì?
Thiên Lân cố làm ra vẻ trầm tư suy xét một lúc, trả lời:
- Đánh cuộc cả cuộc đời sau này, người thua phải phục tùng người thắng, ngươi có dám chăng?
Ảnh Ma chăm chú nhìn Thiên Lân một lúc, có phần lạnh lùng cao ngạo nói:
- Ngươi đang thi triển kế khích tướng, ngươi thấy có tác dụng chăng?
Thiên Lân phản bác lại:
- Ngươi nói như vậy có phải chột dạ không dám ứng chiến?
Ảnh Ma cười lớn nói:
- Được, nếu như ngươi muốn đánh cuộc, ta sẽ giúp ngươi toại nguyện. Bất quá, ta có một quy củ, cần phải nói rõ trước đã.
Thiên Lân đáp:
- Có quy củ thế nào, ngươi cứ nói thẳng ra hết đi.
Ảnh Ma trả lời:
- Nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh đánh thắng ta, không được yêu cầu ta dẫn các ngươi tiến vào chỗ thâm sâu nhất của Ma Vân Đại chiểu trạch.
Đây là lời thề năm xưa của ta.
Thiên Lân sảng khoái nói:
- Được, không thành vấn đề.
Nhất Tịch Như Mộng nghe thấy những điều này, trong lòng đã suy đoán được dụng ý của Thiên Lân, lên tiếng nhắc nhở:
- Ngươi thật sự muốn đánh cuộc với hắn sao?
Thiên Lân cười trả lời:
- Điều này với chúng ta hoàn toàn không có gì xấu, nàng chỉ cần yên tâm mà coi là được rồi.
Nhất Tịch Như Mộng khẽ gật đầu, không nói nhiều, chuyến đi này biểu hiện của nàng vô cùng yếu ớt, mọi thứ cứ mặc cho Thiên Lân làm chủ. Thấy
Thiên Lân đồng ý, Ảnh Ma lên tiếng:
- Nếu như ngươi đồng ý rồi, thế thì chúng ta bắt đầu thôi, hy vọng ngươi không phải hạng quá vô dụng.
Thiên Lân phản bác lại:
- Ta cũng hy vọng ngươi không để cho ta quá thất vọng.
Buông tay của Nhất Tịch Như Mộng, Thiên Lân dặn dò nàng lùi lại vài chục trượng để tránh phát sinh bất ngờ.
Nhất Tịch Như Mộng nhìn Thiên Lân, trong lòng có phần không nỡ, êm ái nhỏ nhẹ lẩm bẩm:
- Cẩn thận, không nên miễn cưỡng.
Thiên Lân nở nụ cười ngầm bảo nàng yên tâm, phất tay đáp lại:
- Đi đi, xem ta đánh bại hắn như thế nào.
Nói xong rồi, Thiên Lân liếc Ma Da một cái, ra ý bảo y theo Nhất Tịch Như Mộng lùi lại.
Ma Da không nói thêm gì, tung mình bay đến đậu trên vai của Nhất Tịch
Như Mộng, theo nàng nhanh chóng lùi lại phía sau, để không gian lại cho
Thiên Lân và Ảnh Ma.
Cách nhau vài trượng, Thiên Lân và Ảnh Ma chăm chú nhìn nhau, ai cũng
không dời mắt đi cả, cứ yên yên lặng lặng như vậy mà nhìn đối phương,
không khí thoáng cái đã khẩn trương hẳn, sương mù chung quanh đang dần
dần tản ra.
- Ra tay đi, chiêu thứ nhất nhường cho ngươi trước.
Giọng nói lạnh lẽo, Ảnh Ma rõ ràng rất bình tĩnh. Thiên Lân cũng không từ chối, lạnh lẽo đáp:
- Như vậy ngươi hãy trông cho rõ.
Ý niệm thoáng động, thần kiếm ra khỏi vỏ, làn sáng bảy màu lập tức chiếu rọi khắp chung quanh, hơn nữa còn từ từ bay thẳng đến Ảnh Ma, tốc độ vô cùng chậm rãi, khiến cho người ta cảm thấy thật nặng nề.
Quan sát một kiếm này của Thiên Lân, Ảnh Ma hừ lạnh nói:
- Thiên Lân ngươi thật thông minh, nhưng dạng công kích như vậy hoàn toàn không thể tạo thành uy hiếp với ta.
Dứt lời, Ảnh Ma chia ra thành ba, tất cả cách nhau vài thước, không né không tránh chờ đợi công kích của Thiên Lân.
Bật cười kỳ dị, Thiên Lân vẻ mặt quỷ bí, Tàn Tình kiếm phát xuất khi đến gần Ảnh Ma thì đột nhiên chia ra làm ra, tốc độ chậm rãi nhắm thẳng vào Ảnh Ma. Hừ khẽ một tiếng, thân thể Ảnh Ma lại ảo hóa lần nữa, xuất hiện chín bóng hình, hình thành một vòng tròn. Thiên Lân cũng không chịu
kém, Tàn Tình kiếm theo đó phân ra, từ ba thành chính, nhắm thẳng gắt
gao bóng Ảnh Ma.
- Ngươi cho là như vậy thú vị sao?
Trong tiếng chất vấn, thân thể Ảnh Ma lập tức hình thành một vòng vây bao quanh Thiên Lân, tổng cộng có tám mươi mốt bóng hình.
- Ít ra chiêu này cũng khiến ta hiểu được một số tình trạng của ngươi.
Còn đang nói, Tàn Tình kiếm khẽ run lên, một màn kiếm hình tròn tự động
tản ra, vừa hay đối thẳng với tám mươi mốt bóng hình của Ảnh Ma.
Như vậy, quanh mình Thiên Lân có hai vòng tròn, vòng bên trong chính là
vòng kiếm bảy màu, vòng bên ngoài là vòng hình bóng màu đen ngòm, khiến
cho người ta cảm thấy khiếp hãi vô cùng.
- Nếu như chiêu thứ nhất của ngươi chỉ để thử thăm dò, thế thì chiêu thứ hai để ta tiến công.
Lời còn vang bên tai, tám mươi mốt bóng đen quanh mình Thiên Lân lại
phân chia lần nữa, hàng trăm hàng ngàn bóng hình tạo thành một quả cầu
hình tròn vây chặt lấy Thiên Lân vào trong đó. Đồng thời, theo sự xuất
hiện của quả cầu hình tròn đen ngòm này, bên trong có vô số bóng đen xen lẫn vào nhau, hệt như những hồn quỷ mờ ảo không vết tích, chụp thẳng
đến Thiên Lân.
Đối mặt với công kích của Ảnh Ma, Thiên Lân có phần cẩn thận, dùng ý
niệm khống chế Tàn Tình kiếm phân chia làn kiếm tương ứng, hình thành
một kết giới do màn kiếm tạo thành quanh mình để chống lại công kích của Ảnh Ma. Bên trong màn đen, bóng đen dày đặc, những bóng đen hội tụ bên
ngoài màn kiếm, giữa hai tầng ánh sáng có biến hóa khó lường, hai loại
sức mạnh có thuộc tính khác nhau đang đối kháng với nhau. Bên ngoài,
Nhất Tịch Như Mộng và Ma Da chăm chú quan sát chiến cuộc, đối với tình
trạng trước mắt, Ma Da có phần bình tĩnh, Nhất Tịch Như Mộng lại không
khỏi lo lắng, dù sao nàng cũng chưa quen thuộc nhiều với Thiên Lân, chưa hiểu rõ được bản lĩnh thực sự của Thiên Lân.
Theo Nhất Tịch Như Mộng phân tích, Tàn Tình kiếm của Thiên Lân uy lực
tuyệt luân, hơn nữa sức mạnh lại thuần chính, vừa hay có thể khắc chế
được sức mạnh quỷ bí của Ảnh Ma để giành chiến thắng. Phân tích như vậy
nghe qua rất hợp tình hợp lý, nhưng kết quả lại lại khiến Nhất Tịch Như
Mộng phải kinh ngạc vô cùng, thật ra thì chuyện gì đã xảy ra? Té ra,
Thiên Lân và Ảnh Ma khi mới đối kháng, hai bên còn giữ nguyên được cục
diện cân bằng. Nhưng theo thời gian trôi qua, những bóng đen xem có vẻ
hư ảo kia của Ảnh Ma lại có thể xuyên qua được kết giới phòng ngự của
Tàn Tình kiếm, ép thẳng đến người của Thiên Lân.
Tình hình như vậy khiến người ta phải ngạc nhiên, không những Nhất Tịch
Như Mộng đang quan sát cảm thấy kinh ngạc vô cùng, ngay cả bản thân
Thiên Lân cũng cảm thấy không hiểu tại sao. Bóng đen đến gần, Thiên Lân
hoàn toàn không để ý gì cả, lập tức lại bố trí mười hai tầng kết giới
phòng ngự thuộc tính khác nhau quanh mình, hơn nữa còn phân tích cẩn
thận thuộc tính của bóng đen kia. Rất nhanh, những bóng đen quanh mình
Thiên Lân càng lúc càng dày đặc, hắn dứt khoát thu hồi Tàn Tình kiếm, cứ mặc cho Ảnh Ma công kích trực tiếp đến mình. Như vậy, ánh sáng quanh
mình của Thiên Lân lập tức bị bóng đen áp chế hẳn, trong rừng tùng
thoáng cái đã âm u hẳn lại, Nhất Tịch Như Mộng cũng lập tức trở nên lo
lắng.
Để ý đến quỹ tích tiến lên của bóng đen, Thiên Lân trong tình trạng dùng sóng thăm dò để khảo sát cẩn thận không được, chuyển sang dùng sức mạnh Linh Phách, triển khai phân tích tường tận đối với vô số những bóng đen này. Chốc lát sau, Thiên Lân đã thu được một lượng lớn tin tức, trải
qua phân tích chỉnh lý rồi, hắn liền rút ra một kết luận kinh người. Té
ra, sức mạnh mà Ảnh Ma có được hoàn toàn không phải là sức mạnh tà ác
như trong tưởng tượng, vì thế khí thần thánh của Tàn Tình kiếm hoàn toàn không khắc chế được nó. Để làm rõ tình hình cụ thể của Ảnh Ma, Thiên
Lân không hề vội vàng phản kích, mà lại tăng mạnh lực độ thăm dò, kết
hợp với hoàn cảnh địa lý của Tùng Lâm chiểu trạch, phân bố của linh khí
cùng rất nhiều tình hình, bắt đầu khai mở bí ẩn ở trong đó. Thông qua
một lúc phân tích và suy đoán, Thiên Lân cuối cùng rút ra một kết luận
đại khái, Ảnh Ma trước mắt thân phận thần bí, hoàn toàn không đơn giản
như tướng mạo bên ngoài của y, chính điều này đã che giấu không biết bao người.