Thất Giới Hậu Truyện

Chương 491: Chương 491




Giữa không trung, Hắc Kim Cương lập tức ngừng tiếng cười, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiết Phong, trong lòng mơ hồ dâng lên một nỗi dự báo không may. Trước đây, Hắc Kim Cương sở dĩ không hề hốt hoảng bởi vì hắn nhìn rõ được thực lực của Tiết Phong, nắm vững tuyệt đối thu thập được hắn. Hiện nay, Tiết Phong đột nhiên biến thành sâu thẳm không dò được, điều này khiến cho Hắc Kim Cương lòng đầy thắc mắc, lẽ nào chỉ bởi vì Tiết Phong thu được chút sức mạnh tàn dư của Công Dương Thiên Tung mà thành như vậy?

Đáp án đương nhiên là không phải, đáng tiếc Hắc Kim Cương lại hoàn toàn không biết, ngay cả Công Dương Thiên Tung cũng mơ hồ như vậy. Giữa chiến trường, Tiết Phong lúc này trợn mắt tròn xoe, kích động vô cùng, tình cảm chìm vào trong đau thương cực độ, một loại tự trách thâm sâu khiến hắn cơ hồ chết đi, cả người chìm vào một loại trạng thái tùy lúc đều có thể phát nổ. Lúc này, tình cảnh của Tiết Phong vô cùng nguy hiểm. Nhưng cũng trong hoàn cảnh như vậy, Tiết Phong mới thật sự lĩnh hội được mùi vị của Đoạn Tràng Ly Hận, từ trong đó mà cảm nhận được tâm tình và đau thương của Tình Hải Đoạn Tràng Nhân năm xưa khi sáng lập ra bộ Đoạn Tràng Ly Hận Kinh Cửu Châu. Lập tức, trong não Tiết Phong xuất hiện một chùm ánh sáng, rất nhiều những không hiểu và nghi hoặc trước đây đều được giải thích rõ ràng, một luồng sức mạnh vô cùng vô tận bao trùm lên người của hắn. Thời khắc đó, Tiết Phong trong tình trạng điên cuồng tức giận, tự trách đến cực điểm, cơ duyên xảo hợp mà lĩnh hội được chân lý của Đoạn Tràng Ly Hận Kinh Cửu Châu, tu vi tiến vào một cảnh giới còn chưa biết, từ đó nắm vững được sức mạnh của cừu hận.

Đối với môn nhân của Ly Hận Thiên Cung, bọn họ bất kể là tu luyện Huyền Dương thần quyết hay là tu luyện Hàn Băng pháp quyết đều chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi. Lúc xưa, tôn chỉ của người sáng lập phái Tình Hải Đoạn Tràng Nhân là muốn kéo dài một loại sức mạnh của cừu hận, đáng tiếc đến đời của Công Dương Thiên Tung, cũng không có một người nào thật sự có thể hiểu được điều này. Hiện nay, Tiết Phong trong lúc vô tình mà thừa kế được luồng sức mạnh này, cuối cùng thì hắn sẽ có vận mạng như thế nào đây?

Ngửng đầu, Tiết Phong nhìn Hắc Kim Cương, vẻ mặt kích động chớp mắt đã bình thường trở lại, thay vào đó là một loại lạnh lùng tàn khốc đến vô tình, cả người phát ra mùi vị của cái chết. Né tránh ánh mắt của Tiết Phong, Hắc Kim Cương mắng:

- Tiên sư bố mẹ mày, sớm biết như thế này thì lão tử nên tiên hạ thủ vi cường.

Tiết Phong bật cười âm lạnh, giọng lạnh lẽo như băng nói:

- Thế gian không có thuốc hối hận.

Hắc Kim Cương hừ giọng nói:

- Chớ vội cuồng vọng, với chút bản lĩnh trước mắt của ngươi thì ta còn chưa phải quan tâm đến.

Tiết Phong lạnh lùng tàn khốc nói:

- Phải vậy chăng? Sao chúng ta không thử qua cho biết.

Bước lên một bước, Tiết Phong bay lên không trung, bước từng bước lên không trung. Trên mặt đất, Công Dương Thiên Tung đột nhiên kêu lên:

- Tiết Phong …

Thân thể dừng lại, Tiết Phong cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt liền êm ái lại, vẻ mặt kỳ lạ nói:

- Sư phụ, hãy chờ xem, con sẽ thay người báo thù cho dì Tuyết.

Công Dương Thiên Tung vẻ mặt đau thương, hỏi lại:

- Vì sao lại phải như vậy?

Tiết Phong bật cười thê lương, vô cùng thương cảm đáp:

- Năm xưa người sáng lập Ly Hận Thiên Cung đã từng để lại một bộ pháp quyết, đệ tử lần trước trở về vô tình thu lượm được. Chuyện này …

Công Dương Thiên Tung vẻ mặt mừng rỡ, hơi kích động nói:

- Được, rất tốt, như vậy thì ta yên tâm rồi.

Tiết Phong nụ cười thê lương, khẽ lẩm bẩm:

- Đoạn tràng nhân, ly hận biệt, hàn tâm như thiết, tuyệt tình diệt.

Vô cùng đau thương, hận ý bi thảm mô tả tâm tình của Tiết Phong, cũng mô tả hết cuộc đời của hắn.

Đều bước trên mây xanh, Tiết Phong đến trước mặt Hắc Kim Cương, ánh mắt sắc bén nhìn cừu nhân trước mặt, tàn khốc quát lên:

- Giữa hai chúng ta thế không đội trời chung, luôn chỉ có một người đêm nay lưu lại ở nơi này.

Hắc Kim Cương vẻ mặt nghiêm túc, hừ lạnh đáp:

- Người lưu lại tất nhiên chính là ngươi rồi.

Tiết Phong phản kích lại:

- Người ở lại chính là ta, người đi vào địa ngục chính là ngươi!

Hắc Kim Cương quát lên:

- Bớt nói bậy đi, ai sống ai chết sẽ biết ngay thôi.

Lùi lại phía sau, Hắc Kim Cương kéo giãn cự ly giữa hai bên, bắt đầu thu thế chuẩn bị. Tiết Phong vẻ mặt âm lạnh, khí băng lạnh phủ kín quanh người, tầng tầng dòng khí khuếch tán cùng với vô số mảnh băng bay về bốn phương tám hướng. Giây lát sau, trong phương viên trăm dặm xuất hiện một loại khí tức rất kỳ dị đặc biệt, đó chính là sát khí bén ngót của Tiết Phong, nó chiếm giữ từng phân từng tấc của không gian. Cảm ứng được sự mạnh mẽ của địch nhân, Hắc Kim Cương không dám bảo lưu thực lực nữa, lập tức đẩy chân nguyên lên đến mức cực hạn, xuất hiện dấu hiệu phát cuồng.

- Đến đây, thử qua một chiêu “Diệt Dục Toái Tâm” của ta xem uy lực thế nào.

Trong tiếng quát to, Hắc Kim Cương tay phải khuấy tròn, quyền đầu to lớn hiện lên ánh sáng đen ngòm, trong lúc đánh ra liền xuất hiện hiện tượng vặn vẹo của không gian quanh đó rõ ràng, khiến cho Công Dương Thiên Tung đang nằm dưới mặt đất cũng phải kinh hãi. Một quyền phá không, không gian đảo chuyển, nhuệ khí của nó không gì ngăn được phảng phất như muốn hủy diệt ngàn vạn sinh linh, bổ đôi cả thời không hư vô. Uy lực như vậy thế gian hiếm thấy, có thể nhìn rõ một quyền này của Hắc Kim Cương đáng sợ như thế nào.

Chăm chú nhìn địch nhân, Tiết Phong ánh mắt âm lạnh, cùng với lúc Hắc Kim Cương đánh quyền ra, hắn cũng thu thế chuẩn bị, tay phải năm ngón nắm chặt lại, thể hiện một loại cảm xúc tạo sức mạnh. Thời điểm đó, trong phương viên trăm dặm ánh trắng rực hẳn lên, màn đêm xuất hiện một luồng sáng lớn, đó chính là ánh sáng của vô số vụn băng tản ra, ẩn chứa sức mạnh vô cùng của băng tuyết trong trăm dặm, tất cả đang hội tụ về quyền phải của Tiết Phong với một tốc độ nhanh đến dùng mắt thường không thể phân biệt, hình thành một luồng sáng mạnh mẽ che phủ hết vạn vật.

- Đoạn Tràng Ly Hận Kinh Cửu Thiên, Ngã Tâm Như Thiết Phá Thương Nhan. (Đoạn trường ly hận làm chín tầng trời phải kinh khiếp, lòng ta rắn như sắt phá vỡ bầu trời.)

Thanh âm băng lạnh cực kỳ mạnh mẽ, hệt như mũi tên rời khỏi dây cung một đi không về. Một quyền đó khiến cho đêm tối phải phát sợ, một quyền đó trời đất phải chấn động, một quyền đó thế gian hiếm thấy.

Trong màn đêm, một quyền Tiết Phong phát ra mang đầy cừu hận và oán niệm trong lòng hắn, thẳng thắn đỡ lấy một quyền muốn phá trời rẻ đất của Hắc Kim Cương. Chớp mắt, quyền kình trắng đen đối lập đụng vào một điểm, hai loại pháp quyết sức mạnh tương phản hợp lại rất nhanh, liền xuất hiện một cục diện giằng co ngắn ngủi. Đối với Hắc Kim Cương, đây là một quyền cực mạnh của hắn, nơi nào quyền đến thì không gian uốn vặn, có khí thế chưa chết chưa dừng. Đối với Tiết Phong, đây là lần đầu thi triển Đoạn Tràng Ly Hận Kinh Cửu Châu, hắn hoàn toàn chưa biết rõ uy lực của pháp quyết này, chỉ tận hết tu vi cả đời, trong lòng không hề có chút tạp niệm nào cả. Cứ như vậy, hai luồng sức mạnh cực cứng cực rắn gặp nhau, sau khi dừng lại giây lát rồi sự mạnh yếu của hai bên liền dần dần xuất hiện ra.

Lúc đó, một quyền đen ngòm của Hắc Kim Cương đột nhiên run lên, khi phát nổ thì tiếp tục tiến lên, tương hỗ hòa tan với quyền kình của Tiết Phong, xuất hiện quá trình triệt tiêu và tạo nên vụ nổ liên hoàn. Quyền kình của Tiết Phong rực rỡ chói mắt, khi va chạm vào quyền kình đen ngòm của địch nhân liền nhanh chóng bị kích phát, một bộ phận sức mạnh bị quyền kình của Hắc Kim Cương phân hóa đi, phần lớn sức mạnh tiếp tục tiến tới, thẳng đường vượt ải chém tướng, cuối cùng đánh nát quyền kình của địch nhân, ép thẳng đến trước ngực của Hắc Kim Cương. Rên lên một tiếng, Hắc Kim Cương tung mình né tránh, sau khi thoát khỏi được cột sáng trắng bạc rồi thì trong mắt toát ra sự sợ hãi. Đối với Hắc Kim Cương, khi đánh quyền ra hắn đầy lòng tự tin, tự nhận có thể bất bại. Hiện nay, kết quả cuộc chiến xảy ra, Hắc Kim Cương không những bị đánh bại mà còn bị nội thương rất nặng, điều này sao không khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ được. Phía đối diện, Tiết Phong thân thể run nhẹ lên, khuôn mặt tái nhợt. Hắn tuy một quyền đánh bại Hắc Kim Cương, nhưng tình hình cũng hoàn toàn không lạc quan. Trước hết, quyền kình của Hắc Kim Cương vô cùng mạnh mẽ, Tiết Phong bị phản lực làm cho bị thương, điều này không thể nào tránh khỏi. Thứ đến, Đoạn Tràng Ly Hận Kinh Cửu Châu là một bộ pháp quyết hại người không lợi cho mình, uy lực càng lớn thì thương hại đến bản thân mình càng lớn, điều chính là nguyên nhân khiến cho Tiết Phong bị trọng thương.

Nín thở ngưng thần, Tiết Phong ánh mắt như điện, yên lặng chăm chú nhìn Hắc Kim Cương, toàn thân toát ra một niềm tin quyết giết chết đối phương. Bốn bề, cuồng phong gào thét, ánh sáng chớp giật, tiếng sấm sét liên miên không ngừng hệt như ông trời đang gầm thét, cả mặt đất phải kêu oan. Hắc Kim Cương vẻ mặt bất an, thương thế bản thân hắn vô cùng nghiêm trọng, phần nữa là tính cách hắn hung tàn lúc này đã manh nha ý niệm bỏ chạy.

Đảo tròn mắt, Hắc Kim Cương liếc xuống mặt đất. Công Dương Thiên Tung yên lặng nằm trên mặt đất, ánh mắt vô thần hiện ra mấy phần nhớ mong chờ đợi. Tâm tư biến chuyển, Hắc Kim Cương đột nhiên bắn thẳng xuống mặt đất, khi đến gần Công Dương Thiên Tung, xoay người một cách tuyệt vời chớp mắt đã chạy thẳng đến chân trời. Tiết Phong vẻ mặt âm lạnh, hắn dường như hiểu rõ dụng ý của Hắc Kim Cương nhưgn lại không thể không ra mặt ngăn cản. Như vậy, Hắc Kim Cương thuận lợi bỏ chạy, chỉ để lại một câu mắng:

- Tiểu tử, ta sẽ quay lại nghiền nát ngươi thành ngàn vạn mảnh.

Tiết Phong hận thù vô cùng, gằn giọng nói:

- Lần tới gặp mặt ta sẽ khiến cho ngươi phải bồi hoàn gấp trăm ngàn lần.

Câu nói đầy cừu hận theo gió tan đi, thoáng cái Tiết Phong đã xuất hiện bên mình Công Dương Thiên Tung.

Bật cười yếu ớt, Công Dương Thiên Tung đã đi đến giới hạn của sống chết, cố gắng nói:

- Giỏi … như vậy … a… sư phụ … sẽ hãnh diện … vì con …

Tiết Phong vẻ mặt tái nhợt, đau thương nói:

- Sư phụ, đệ tử thẹn với lão nhân gia người, đệ tử …

Rên lên một tiếng, Tiết Phong đột nhiên há miệng phun ra một bụm máu tươi, cả người run lên, khí thế toàn thân thoáng cái đã suy yếu hẳn.

Công Dương Thiên Tung ánh mắt hơi biến, lo lắng hỏi:

- Phong nhi, con … sao … vậy?

Tiết Phong bật cười cay đắng, vốn không muốn đem chuyện thực báo cáo cho sư phụ biết, nhưng nghĩ lại sư phụ đã không còn sống được bao lâu, hắn cũng không che dấu làm gì.

- Pháp quyết tổ sư năm xưa lưu lại có tên là Đoạn Tràng Ly Hận Kinh Cửu Châu, chính là một bộ ngàn chữ tám trăm chiêu để giết địch, uy lực của nó càng to lớn, thì thương tổn đến bản thân càng lớn, mãi cho đến cái chết…

Công Dương Thiên Tung nghe vậy, bật cười đau thương, khẽ lẩm bẩm:

- Đây chính là nguyên nhân mà trước đây con không muốn thi triển phải không?

Tiết Phong không trả lời, vẻ mặt u ám thở dài một hơi, Công Dương Thiên Tung tự nói:

- Tổ sư chúng ta bởi vì tình mà đứt ruột, con lại vì hận mà đứt cả ruột gan, điều này thực đáng tức cười.

Tiết Phong khổ sở đáp:

- Có lẽ đây chính là định mệnh của con.

Công Dương Thiên Tung vẻ mặt tái nhợt, chỉ nói vài câu mà ông cơ hồ đã hao hết sức lực, tinh thần thoáng cái đã héo hon, ánh sáng torng mắt bắt đầu tán loạn.

Ánh mắt chuyển dời, Công Dương Thiên Tung đã không nhìn thấy rõ dung nhan của Cơ Tuyết Ny, ông chỉ chăm chú nhìn về phía đó, yếu ớt nói:

- Tuyết Ny, đi chậm lại một chút, không cần phải bỏ ta như vậy …

Tiết Phong thấy vậy, dường như ý thức được chuyện gì, đau khổ kêu lên:

- Sư phụ …

Công Dương Thiên Tung dường như nghe ra tiếng kêu của Tiết Phong, ánh mắt tán loạn hơi ngừng lại một chút, sau đó một giọt nước mắt rơi xuống.

- Phong nhi, nhớ phải chôn chúng ta cùng nhau, đó là tâm nguyện cả đời của chúng ta.

Tiết Phong nghẹn ngào nói:

- Sư phụ, con sẽ làm, người cứ yên tâm ra đi.

Công Dương Thiên Tung sắc mặt ảm đạm đi, ánh sáng trong mắt đã tan rã rồi, u oán khẽ lẩm bẩm:

- Tình hải đoạn tràng, hận hải vô biên, quang âm tự mộng, di hận nhân gian … (Biển tình đứt ruột gan, biển hận không biên giới, thời gian như giấc mộng, để hận lại nhân gian…)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.