Thất Giới Hậu Truyện

Chương 490: Chương 490




Trong cơn cuồng phong, Cơ Tuyết Ny vẻ mặt đột nhiên lộ ra nụ cười, cùng với đau thương nhàn nhạt và vui mừng nồng đậm, vào thời khắc sinh tử ảo diệt này, bà đã thể hiện ra vẻ xinh đẹp tuyệt thế của mình. Trước đây, tình cảm giữa bà và Công Dương Thiên Tung bị môn quy mà không được phép, vài trăm năm tuổi trẻ qua rồi đến tuổi già, hai người đều sống trong bóng ma của môn quy. Hiện nay, khi nguy hiểm đến gần, bà có thể bỏ qua mọi thứ, dùng chính sinh mạng của bản thân để phục vụ cho tình yêu khắc cốt ghi tâm đó, khiến người mình yêu trong lòng có thể thêm một phần hy vọng sống sót. Mục đích đơn giản, hy sinh không hối hận, đây chính là tình yêu chân thật nhất…. Tiếng rên vang lên, không gian vỡ nát. Cơ Tuyết Ny vẻ mặt mất đi nụ cười, máu tươi che phủ tất cả, nhiễm đỏ cả quần áo tuyết trăng của bà. Gió, thổi lên vù vù mang theo khí lạnh. Cơ Tuyết Ny hệt như một lá vàng rơi rụng mùa thu, lắc lư không chút sức lực trong gió, theo gió mà bay đi. Công Dương Thiên Tung đau lòng vô cùng, điên cuồng bay đến bên Cơ Tuyết Ny, hai tay ôm chặt lấy thân thể đang dần lạnh đi của bà.

- Tuyết Ny, nàng không thể nào chết, chúng ta đã từng nói qua sẽ vĩnh viễn ở cùng với nhau, lẽ nào nàng đã quên đi?

Nước mắt tràn đầy, Công Dương Thiên Tung bề ngoài thô lỗ, bên trong tự phụ lúc này cũng hệt như một đứa trẻ, đã sớm quên đi thân phận của bản thân, trong mắt lưu lại nước mắt đau lòng muốn chết. Cơ Tuyết Ny miệng đầy máu tươi, ánh sáng trong mắt dần tan đi, tay trái cố gắng giơ lên vuốt lấy khuôn mặt cương nghi của Công Dương Thiên Tung, đứt quãng trả lời:

- Thiên Tung … chúng … ta … đời này … đã định sẵn … không có … kết quả … huynh phải … sống … tiếp theo, kiếp sau … ta … chờ đợi … huynh.

Cánh tay rơi xuống, Cơ Tuyết Ny thở ra âm thanh cuối cùng của cuộc đời, cứ như vậy buông tay mà rời khỏi nhân thấ, không hề có oán hận, không hề có hối hận. Có chăng chỉ là không cam lòng một ít, cùng với chờ đợi kiếp sau tốt đẹp hơn sẽ đến với mình. Cuộc đời Cơ Tuyết Ny chưa hề có chút hãnh diện, nàng vì tình mà sống, luôn vẫn uất ức trong lòng. Hiện nay, khi kiếp nạn đến, bà bỏ đi người yêu ngày xưa, một mình đi xa, chỉ có hy vọng để lại thêm nhiều cho người mình yêu.

- Không! Ta không cho phép! Muội không được đi!

Rống lên giận dữ đến khàn cổ, Công Dương Thiên Tung kích động vô cùng, chân nguyên toàn thân bành trướng rất nhanh, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. Tiết Phong thân thể run lên, khóe miệng tuôn máu tươi, cảnh tượng trước mắt khiến hắn cảm xúc rất sâu, một loại cảm giác đau đớn trong lòng dâng ngập tràn. Từ nhỏ đến lớn, Tiết Phong do bởi tu vi xuất chúng luông được Công Dương Thiên Tung coi trọng, cũng được rất nhiều quan tâm của Cơ Tuyết Ny. Hiện nay, Cơ Tuyết Ny đột nhiên chết đi, kết quả xem ra đột nhiên đó lại tạo thành đả kích rất lớn đối với Tiết Phong. Về phía Tiết Phong, hắn không có người yêu, kính ái nhất chính là sư phụ và Cơ Tuyết Ny, cũng hiểu rõ tình cảm không được công nhận giữa hai người bọn họ. Hiện nay, Cơ Tuyết Ny chết trong tay của Hắc Kim Cương, Công Dương Thiên Tung bị đả kích rất nặng nề, cơ hồ phát điên tại chỗ. Điều này khiến Tiết Phong cũng cảm nhận được, trong lòng dâng lên một ý nghĩ hận thù vô cùng, hận không lập tức giết chết địch nhân, để phát tiết nỗi giận trong lòng.

Ngạo nghễ giữa không trung, Hắc Kim Cương nhìn Công Dương Thiên Tung đang khóc đến trời sầu đất thảm, khinh bỉ nói:

- Đường đường là một nam tử hán mà khóc lóc vì một nữ nhân, quả thật là đáng cười quá. Nếu ngươi đã không nỡ để cô ta đi, thế ta cũng sẽ có lòng tốt thuận đường tiễn ngươi đi một đoạn.

Bắn thẳng mình lên, Hắc Kim Cương thân thể cao lớn như một cái tháp sắt, cánh tay thô dài xoay chuyển thành tiếng, năm ngón tay dùng sức xiết lại phát xuất âm thanh xương cốt va lách cách thánh thót. Công Dương Thiên Tung nghe thấy loại âm thanh như vậy, lập tức xoay mình truy xét, sau khi nhìn thấy rõ hành động của Hắc Kim Cương rồi, trong mắt đột nhiên bắn ra ánh lạnh chói mắt, miệng gằn gằn quát:

- Ta phải giết chết ngươi!

Tức giận đầy lòng hóa thành động lực báo thù, Công Dương Thiên Tung thuận tay đẩy Cơ Tuyết Ny trong lòng qua một bên, cả người điên cuồng rống lên múa quyền đánh ra, tập trung sức mạnh cả đời phát xuất một chiêu mạnh nhất. Cách đó vài trượng, Tiết Phong thấy vậy đột nhiên tỉnh táo lại, vừa phi thân xông lên, vừa lớn tiếng nói:

- Sư phụ né nhanh, không thể đánh thẳng …

Hắc Kim Cương nhìn Công Dương Thiên Tung xông đến cười như điên nói:

- Đến rất tốt, xem chiêu “Phá Vô Liệt Địa” của ta tiễn ngươi về tây thiên.

Tay phải xoay về, một quyền đánh ra, quyền kình điên cuồng hoang dã hệt như sóng biển ba đào, chớp mắt đã hấp thu hết không khí quanh đó, hình thành một đường hầm chân không hiện lên ánh nhạt màu xanh lam chụp thẳng đến Công Dương Thiên Tung đang đến. Lúc này, Công Dương Thiên Tung quyền phải xuất kích, cột kình khí đỏ rực cực dương cực cương phá không rít gào hệt như cuồng long gầm trời mang theo sức phá hủy cực mạnh đang xông thẳng đến quyền kình của Hắc Kim Cương. Bên cạnh, Tiết Phong cũng múa quyền công kích, quyền kình màu vàng kim lẫn đỏ hệt như một con rồng bằng ánh sáng hỗ trợ Công Dương Thiên Tung phát động công kích. Lập tức, quyền kình ba phe tụ lại một chỗ.

Công Dương Thiên Tung và Hắc Kim Cương là chính diện chạm nhau, Tiết Phong chính là từ bên ập vào, đánh tan một phần quyền kình của Hắc Kim Cương, giảm yếu bớt sức trùng kích mà Công Dương Thiên Tung phải chịu rất hữu hiệu. Phân tích như vậy, Công Dương Thiên Tung và Tiết Phong phải có phần chiếm ưu thế. Nhưng kết quả thực tế lại hoàn toàn bất ngờ, Tiết Phong bị hất lui ngay tại chỗ, chịu thương không nhẹ. Công Dương Thiên Tung bị một quyền của Hắc Kim Cương đánh bay gần trăm trượng, toàn thân gân cốt nát vỡ, một quyền uy lực kinh người, quả thực khiến cho người ta khó mà tin tưởng được. Tiết Phong đảo người lùi lại, nhanh chóng ổn định thân thể, sau khi nhìn thấy rõ ràng kết quả của cuộc chiến này, la lên một tiếng đau thương, nhanh chóng xông đến bên cạnh Công Dương Thiên Tung, đau lòng nói:

- Sư phụ, người hãy tỉnh lại đi, con sẽ mang người quay về Đằng Long cốc, người sẽ không sao đâu.

Công Dương Thiên Tung vẻ mặt tái nhợt, khóe miệng tuôn máu tươi không ngừng, ánh mắt ảm đạm yếu ớt nói:

- Không cần phải đau lòng, vi sư luôn sống rất khổ sở, đã sớm nghĩ tìm cơ hội hạ gánh nặng xuống, cùng Tuyết Ny đi du ngoạn khắp nơi để bổ khuyết lại thiếu sót tình cảm của ta ở đời này. Hiện nay, Tuyết Ny đã rời khỏi nhân thế, vi sư cũng không muốn sống tiếp nữa, chỉ còn một chuyện không yên tâm được chính là con …

Tiết Phong khóc lóc nói:

- Sư phụ, ngươi không thể bỏ con một mình được.

Công Dương Thiên Tung khẽ nói:

- Tiết Phong, con là một đứa trẻ rất kiên cường. Con phải sống tiếp tục cho tốt, tương phai có thể thay thế vi sư mà báo thù rửa hận, phát dương bản môn.

Tiết Phong kích động lên tiếng:

- Sư phụ, con sẽ báo thù cho người, giết chết địch nhân trước mắt.

Công Dương Thiên Tung nắm lấy tay của Tiết Phong, lắc đầu nói:

- Hắc Kim Cương thực lực kinh khủng, con tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, không được tiến tới chịu chết.

Tiết Phong nghe vậy nước mắt rơi xuống, một sự áy náy xông lên trong lòng. Tiết Phong vốn có thể thi triển Đoạn Trường Ly Hận Kinh Cửu Châu để giao chiến với Hắc Kim Cương, tuy không thể trăm phát trăm trúng, nhưng ít ra có một chút hy vọng. Như vậy, Cơ Tuyết Ny có khả năng không chết, Công Dương Thiên Tung cũng không bị trọng thương. Nhưng lúc đó Tiết Phong đang bị thương, sẽ ảnh hưởng đến phát huy thực lực, lại thêm Đoạn Tràng Ly Hận Kinh Cửu Châu là một bộ tuyệt học đả thương người cũng gây bất lợi cho mình, Tiết Phong mới học cơ bản nên có phần kiêng dè, vì thế vẫn chưa hề tình nguyện thi triển. Hiện nay, Cơ Tuyết Ny chết rồi, Công Dương Thiên Tung thân cũng bị trọng thương, Tiết Phong mới nghĩ đến việc thi triển bộ tuyệt học này, tâm tình không được tốt đẹp. Trên không trung, Hắc Kim Cương tỏ ra không chút hoang mang, dường như hắn đang rất thích thú thưởng thức cảnh tượng sinh ly tử biệt này, miệng không ngừng phát ra tiếng cười ha hả.

Tiết Phong không thèm để ý đến hắn, ánh mắt dừng lại ở Công Dương Thiên Tung, trầm giọng nói:

- Sư phụ, người hãy yên tâm, con sẽ báo thù cho người.

Công Dương Thiên Tung bật cười miễn cưỡng, dường như hiểu rõ đây là Tiết Phong an ủi mình, ánh mắt có ít nhiều đau thương tang tóc.

- Phong nhi, vi sư phỏng chừng sẽ không còn ổn nữa rồi, con hãy đưa ta đến bên Tuyết Ny, sau đó hãu tận hết sức hết khả năng để rời khỏi nơi này, như vậy vi sư cho dù chết đi cũng sẽ không hối hận.

Tiết Phong bật cười đau thương, khom mình ôm lấy thân thể cao lớn của Công Dương Thiên Tung, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, đi từng bước đến Cơ Tuyết Ny. Rất nhanh, Tiết Phong đến bên cạnh Cơ Tuyết Ny, cẩn thận đặt Công Dương Thiên Tung trong lòng xuống, khẽ nói:

- Tuyết Ny, người hãy an nghĩ đi, con sẽ báo thù cho người.

Công Dương Thiên Tung nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn lạnh lẽo, kích động trước đây đã dần bình tĩnh lại, trong lòng liền đoán ra gì đó, cất tiếng hỏi:

- Tiết Phong, con thật sự không đùa chứ?

Tiết Phong bật cười đau thương, vẻ mặt phức tạp hỏi ngược lại:

- Con có thể bỏ hai người được sao?

Công Dương Thiên Tung bật cười miễn cưỡng, gật đầu nói:

- Được, đây mới chính là binh sĩ giỏi của Ly Hận thiên cung, vi sư hãnh diện vì con.

Tiết Phong nụ cười sượng lại, khổ sở nói:

- Con lại vì thế mà đến chết cũng không quên được.

Công Dương Thiên Tung an ủi:

- Không cần phải nghĩ như vậy, cho dù kết quả thế nào đi nữa, con vĩnh viễn là sự hãnh diện trong lòng của sư phụ. Đến đây, kéo sư phụ.

Tiết Phong không nghĩ ngợi nhiều, đưa tay phải ra kéo Công Dương Thiên Tung, vẻ mặt lập tức có biến hóa rất rõ nét.

- Sư phụ, người …

Trong tiếng la thất thanh, Tiết Phong nóng nảy muốn dứt khỏi tay phải của Công Dương Thiên Tung, đáng tiếc Công Dương Thiên Tung lại nắm chặt lấy tay của hắn.

- Vi sư không còn lòng ở lại nhân thế, điều duy nhất có thể làm chính là đem toàn bộ chân nguyên còn tồn trong cơ thể truyền cho con, hy vọng có thể hỗ trợ con thoát khỏi kiếp này. Như vậy, ta có chết cũng không hề hối hận.

- Sư phụ, con thật sự xin lỗi người.

Công Dương Thiên Tung thân thể run lên, nở nụ cười mỉm nhạt nhẽo, mất hết sức lực ngã xuống bên cạnh Cơ Tuyết Ny, yếu ớt nói:

- Hài tử ngốc, cho dù con làm thế nào đi nữa, sư phụ vĩnh viễn đều không trách tội con. Đi đi, nhớ lấy những điều sư phụ nói, bởi vì đó là hy vọng của ta.

Tiết Phong thân thể lắc lư, kích động trong lòng khiến hắn run rẩy toàn thân, lại có một sự thê lương và bi phẫn không nói ra được.

Đưa mắt nhìn sang Cơ Tuyết Ny đã sớm chết rồi, Công Dương Thiên Tung khẽ lẩm bẩm:

- Tuyết Ny, từ nay về sau chúng ta sẽ không cần phải tuân thủ môn quy, giới điều nào nữa.

Âm thanh u oán có mấy phần đau thương lại như một thanh kiếm bén đâm thẳng vào trong lòng của Tiết Phong. Thời khắc đó, Tiết Phong muốn nổi điên lên, khí thế toàn thân nhanh chóng gia tăng, một sự đau khổ như trùy giáng vào tim khiến hắn như rơi vào cái chết. Lúc này, thân thể Tiết Phong xuất hiện biến đổi, chân nguyên trong cơ thể bộc phát vài lần, chớp mắt đã tạo nên xung quanh một trường khí đặc biệt. Bốn bề, cuồng phong thổi như điên, băng tuyết chấn động, khối băng cứng rắn đông đặc tự động vỡ nát, hóa thành vô số mảnh băng nhỏ bé vây phủ quanh người Tiết Phong, tầng tầng lớp lớp hệt như những ngôi sao chầu về chủ tinh, tầng tầng tăng mạnh. Công Dương Thiên Tung cảm ứng được luồng sức mạnh đó, vẻ mặt lộ ra sự kinh ngạc không nói nên lời, ngạc nhiên nói:

- Đây là …

Là thế nào thì ông không hề nói, Tiết Phong cũng không hề đáp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.