Thất Giới Hậu Truyện

Chương 489: Chương 489: Đoạn tràng ly hận




Gió đêm gào thét, tuyết bay lạnh người. Núi băng nhấp nhô liên miên không ngừng hệt như người khổng lồ đang ngủ say. Màn đêm như vậy, hoàn cảnh như vậy đối với Hàn Hạc phải nói là quen thuộc vô cùng, nhưng hiện nay một sự lạnh lẽo nhạt nhòa phủ kín cả người ông. Bay đi thật nhanh, Hàn Hạc tìm kiếm phương hướng của Đằng Long cốc, ý đồ muốn đánh cuộc vận khí. Ai ngờ một thanh âm đột ngột bất ngờ lúc này truyền vào tai của Hàn Hạc.

- Mùi vị bỏ chạy có phải là không dễ chịu không?

Hàn Hạc chấn động tâm thần, người đang bay đến trước đột nhiên ngừng lại, toàn thân phát sáng.

Từ lúc bắt đầu đi vào đường rẽ, Hàn Hạc đã ý thức được chuyện tình không ổn, tìm kiếm phương hướng của Đằng Long cốc, dự tính nhanh chóng trở về. Hiện nay, thanh âm của Xà Ma đột nhiên vang lên khiến Hàn Hạc lạnh buốt cõi lòng, một cảm giác hiểu ra xuất hiện trong lòng của ông. Thu lại tâm thần, Hàn Hạc lạnh lùng nói:

- Ra đi, không cần phải giấu đầu lòi đuôi.

Bật cười ha hả, Xà Ma đột nhiên xuất hiện, đi theo còn có Hằng Giang, chỉ không thấy bóng dáng của Hắc Kim Cương. Hàn Hạc căng thẳng hừ lạnh nói:

- Xà Ma, lần này ngươi tiến vào nhân gian chỉ khiến phơi thây đất khách mà thôi.

Xà Ma ngưng tiếng cười, tàn khốc nói:

- Muốn đe dọa ta hả, đáng tiếc ngươi còn chưa đủ tư cách. Hằng Giang, nhanh chóng bắt giữ người này, ta muốn hắn sống không bằng chết.

Hằng Giang cười tà dị đáp:

- Thuộc hạ tuân lệnh, đại nhân ở bên quan sát là được.

Nhìn Hằng Giang chậm rãi bước đến, Hàn Hạc khinh bỉ nói:

- Chỉ bằng vào ngươi thì còn non nớt một chút.

Hằng Giang cười âm hiểm đáp:

- Chớ có ỷ già lên mặt, chút nữa ta sẽ khiến ngươi biết thế nào là hối hận.

Chữ hận còn ở khóe môi, Hằng Giang đã sớm xuất hiện bên trái Hàn Hạc, hai tay điểm tới, thế công khiếp người. Hàn Hạc hừ lạnh một tiếng, khí lạnh quanh người dày đặc, hình thành một kết giới huyền băng, bất kỳ một công kích nào khi tiến vào trong khu vực này đều sẽ tự động chậm lại, chịu sự ảnh hưởng của khí huyền băng. Hằng Giang thấy vậy không thèm để ý, thân thể di động rất nhanh như sao băng, chớp mắt đã lưu lại vô số ảo ảnh tung hoành đan xen, hình thành một khu vực quỷ dị, vây khốn Hàn Hạc vào bên trong. Đứng yên bất động, Hàn Hạc cẩn thận phòng ngự. Ông tự biết đánh không hơn Xà Ma, vì thế dự tính né nặng tìm nhẹ, tận sức đấu với địch nhân để chờ đợi mấy người Dao Quang đến kịp. Loại toan tính này vô cùng chính xác, nhưng Hằng Giang và Xà Ma đều đã cố tình, tự nhiên sẽ không cho Hàn Hạc quá nhiều cơ hội.

Lúc này, hình bóng Hằng Giang chợt dừng lại, đầu dưới chân trên đảo ngược trên đầu Hàn Hạc, miệng phát ra những tiếng cười âm hiểm.

- Chiêu thứ nhất, Đảo Chuyển Càn Khôn.

Thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị đầy sát khí, thời khắc này hóa thành một thế công hữu hình hệt như Thái Sơn đè xuống trên đỉnh đầu của Hàn Hạc. Thu lại tâm thần, Hàn Hạc hít vào một hơi, chớp mắt đã đề chân nguyên trong cơ thể lên đến đỉnh điểm, sau đó hai tay giơ cao chống trời, lòng bàn tay bộc phát âm thanh ri ri, cùng với hai cột sáng màu trắng bạc đón lấy một chiêu của Hằng Giang. Ánh sáng lóe lên mạnh mẽ, tiếng sấm đến kinh hồn. Hàn Hạc vội vàng phản kích hất lùi được Hằng Giang, bản thân cũng bị đánh nghiêm trọng, lập tức rơi ngay xuống đất. Bật cười ha hả, Hằng Giang xoay chuyển giữa không trung xông đến lần thứ hai, cũng một chiêu Đảo Chuyển Càn Khôn nhưng uy lực lại càng kinh người hơn.

Hàn Hạc thấy vậy tức giận vô cùng, ông một lòng né tránh liều mạng với địch nhân, nhưng Hằng Giang căn bản không để cho ông được như ý, điều này khiến ông nổi hung, trong lòng cũng dâng lên một nỗi bi thương không tên. Điểm mũi chân xuống, thân hình bắn lên, Hàn Hạc sau khi nhìn rõ tình thế, đột nhiên bỏ hết kiêng kỵ, hai tay mang toàn bộ tu vi dùng phương thức xoay tròn bắn ra đỡ thẳng một chiêu của Hằng Giang. Lần này, Hàn Hạc mang lòng quyết tử, phát huy thực lực mạnh nhất, quyết tâm bền gan vững chí cấp cho ông một động lực vô cùng. Hằng Giang thất kinh hồn vía, khi phát hiện được nguy hiểm thì né tránh đã không còn kịp, chỉ có thể cố gắng đề chân nguyên, không ngại sống chết xông thẳng đến.

Lúc này, sức mạnh cả đời của cả hai va chạm vào nhau, chớp mắt đã kịch hóa hệt như lưỡi đao sáng, lập tức khuếch tán chung quanh, lập tức hất bắn cả hai người. Rên lên một tiếng, Hàn Hạc toàn thân máu tươi đầm đìa, trong cơ thể nhiều chỗ kinh mạch bị phá vỡ, nguyên thần cũng bị đả kích cực lớn. Hằng Giang đảo người quay lại, miệng cũng tuôn trào máu tươi, toàn thân ánh sáng ảm đạm, nội thương so với Hàn Hạc còn nghiêm trọng hơn. Bật cười ha hả, Hàn Hạc vẻ mặt cười cợt, khiêu khích:

- Muốn giết ta thì ngươi cũng phải trả một giá lớn mới được.

Hằng Giang vẻ mặt nặng nề, ánh mắt ảm đạm bắn ra một chùm ánh lạnh, thân thể khi rơi xuống đất đột nhiên bật lên, cả người đầu dưới chân trên, cả ba chân xen kẽ lẫn nhau phát xuất một chiêu sắc bén. Hàn Hạc vẻ mặt cả kinh, nhìn thấy địch nhân như điên như cuồng xông đến, ông đã sớm không còn chuyển mình kịp chỉ đứng ở đó. Vì thế, Hàn Hạc rống lên điên cuồng một tiếng, hai tay đột nhiên giang rộng ra, khi Hằng Giang đến gần liền ôm chặt lấy thân thể của địch nhân, bất kể Hằng Giang quyền đấm chân đá thế nào, ông cũng nghiến răng không buông. Đồng thời, Hàn Hạc gào lên một tiếng, sau khi ôm chặt địch nhân rồi, chân nguyên trong cơ thể đột nhiên bành trướng thi triển chiêu thức đồng quy ư tận, lập tức hủy diệt cả nguyên thần của bản thân. Thời khắc đó, Xà Ma ý thức được không ổn, rống lên điên cuồng một tiếng xông thẳng đến Hàn Hạc, đáng tiếc mọi thứ đã quá trễ rồi. Một âm thanh to lớn vang lên hệt như sấm sét. Thân thể Hàn Hạc chớp mắt đã phát nổ hóa thành máu thịt đầy trời, cùng với máu thịt của Hằng Giang dung hòa với nhau. Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Hàn Hạc không hề sợ hãi chút nào, ông chỉ nhìn về phương xa phát xuất một tiếng thở dài mà thôi. Ánh mắt đó bao gồm rất nhiều thứ, có sự không nỡ đối với sư huynh, có tình yêu đối với sư muội, có sự thăm hỏi đối với người đã chết đi, có sự từ biệt đối với người còn sống. Khi sinh mạng đi đến tận cùng, trong lòng Hàn Hạc lóe lên một cảnh tượng thời niên thiếu, trên mặt tuyết vùng bình nguyên, vài thiếu niên đang chơi đùa, trong đó có một hình bóng xinh đẹp, hệt như tiên đang múa lượn trong gió tuyết khẽ lẩm bẩm …

- Đáng chết! Ta phải giết sạch bọn ngươi, đám người đáng hận này!

Trợn mắt tròn xoe, Xà Ma vì cái chết của Hằng Giang mà bị đả kích rất lớn, miệng gào thét. Xà Ma vốn dự tính để Hằng Giang chọc giận Hàn Hạc, đợi song phương giao chiến một lúc mệt mỏi mới tự mình ra tay, như vậy mới dễ dàng có thể tiêu diệt được địch nhân. Ai ngờ Hàn Hạc bản tính lạnh lùng, chính là tính cách ngoài mềm trong cứng, khi biết rõ không thoát được, đã ngang nhiên chọn lựa phương thức tàn khốc nhất, chính là đồng quy ư tận với địch nhân. Đến lúc này, Xà Ma vì tự phụ mà hao mất một viên đại tướng, trong lòng tự nhiên có đầy hối hận.

Cũng màn đêm như vậy, cũng gió tuyết như vậy, ở một nơi khác, một trận chiến sinh tử đang tiếp tục.

Trong hai phe giao chiến, một bên là Hắc Kim Cương của Ngũ Sắc Thiên Vực, một bên lại là Công Dương Thiên Tung, Tiết Phong và Cơ Tuyết Ny. Từ khi bắt đầu giao chiến đến hiện tại, hai bên đã trải qua hơn nửa canh giờ, trong đó thắng bại dao động chuyển biến qua không ít khúc quanh. Ban đầu, ba người Công Dương Thiên Tung liên thủ áp đảo được khí thế của Hắc Kim Cương. Nhưng theo thời gian trôi qua, Hắc Kim Cương thi triển thực lực kinh người, hắn bẩm sinh đã có thần lực hơn người, phảng phất vô cùng vô tận, nhanh chóng xoay chuyển được tình thế, đẩy ba người Ly Hận Thiên Cung toàn bộ bay đi. Hiện nay, Hắc Kim Cương hệt như một ác bá hoành hành không sợ hãi gì, Công Dương Thiên Tung, Tiết Phong, Cơ Tuyết Ny đều hoảng sợ né tránh, ba người ai nấy bị thương không hề nhẹ.

Phát hiện đại thế đã mất, Công Dương Thiên Tung đột nhiên nói với Tiết Phong:

- Ta lệnh cho con nhanh chóng đi đi, quay về Đằng Long cốc.

Tiết Phong vẻ mặt hơi biến, lắc đầu trả lời:

- Ý tốt của sư phụ đệ tử xin ghi nhận, nhưng con không thể bỏ rơi hai người để chạy thoát thân được.

Cơ Tuyết Ny khuyên bảo:

- Tiết Phong nghe lời, con chính là người kế thừa duy nhất của Ly Hận thiên cung, vai con gánh lấy trọng trách phát dương quang đại cho Ly Hận thiên cung, tuyệt đối không được hành động theo cảm tình như vậy.

Tiết Phong bật cười đau thương, cố chấp nói:

- Với tu vi hiện nay của con, cho dù hôm nay chạy thoát được, ngày khác cũng chắc chắn chết trong tay của địch nhân. Thay vì như vậy, chi bằng liều mạng đánh một trận oanh liệt, ít ra trong lòng con cũng cảm thấy dễ chịu một chút.

Cơ Tuyết Ny nói:

- Con tuổi còn nhỏ, muốn cho tu vi sâu sắc cần phải có thời gian, chắc chắn có một ngày con phải đỡ lấy gánh của chúng ta, trở thành truyền kỳ rực rỡ nhất của Ly Hận thiên cung.

Tiết Phong không nói, chỉ lắc đầu, thái độ rất rõ ràng.

Công Dương Thiên Tung thấy tình hình như vậy, gằn giọng nói:

- Đệ tử của ta phải nghe mệnh lệnh của ta, lẽ nào con muốn chống lại lệnh của sư phụ.

Tiết Phong nghe vậy thân thể chấn động, ánh mắt kỳ quái nhìn Công Dương Thiên Tung, khẽ nói:

- Đệ tử không dám, chỉ lúc này đây mọi thứ đều đã quá trễ rồi.

Giữa không trung, Hắc Kim Cương cười lớn, nói:

- Xem như ngươi còn có hiểu biết bản thân, biết rõ không còn cơ hội bỏ chạy. Ta cho các ngươi một cơ hội, để các ngươi trước khi chết đi được thể hiện bản thân mình.

Công Dương Thiên Tung giận dữ nói:

- Thúi lắm, ngươi quả thật cho là có thể nuốt sống được chúng ta?

Hắc Kim Cương cười điên cuồng nói:

- Ngươi cho là ngươi còn có thực lực để xoay chuyển càn khôn sao? Nói thực cho ngươi biết, ta đến như vừa rồi mới chỉ thi triển tám phần thực lực. Nếu như ta muốn sớm tiêu diệt các ngươi thì là chuyện hết sức dễ dàng.

Công Dương Thiên Tung thất kinh, không phục đáp lại:

- Bớt lớn lối đi, có bản lĩnh chúng ta cùng nhau phân cao thấp.

Bắn mình lên cao, Công Dương Thiên Tung lơ lửng giữa không trung, bắt đầu thu thế chuẩn bị thi triển Huyền Dương thần quyền, muốn quyết một trận sinh tử với Hắc Kim Cương.

Tiết Phong ánh mắt hơi động, dời người đến bên Công Dương Thiên Tung khuyên bảo:

- Sư phụ chớ nên kích động, người này thần lực kinh khủng, giao chiến thẳng thẳn với hắn thì chúng ta không chiếm được ưu thế.

Cơ Tuyết Ny cũng đến bên cạnh Công Dương Thiên Tung, phụ họa:

- Tiết Phong nói có lý, chúng ta trước đây đã liều mạng vài lần với hắn, mỗi lần đều cay đắng thua thiệt, quyết không thể nào đi vào vết xe cũ nữa.

Công Dương Thiên Tung tức giận vô cùng, không cam lòng hỏi lại:

- Không thể đấu sức thì chúng ta phải ứng phó với địch như thế nào?

Tiết Phong vẻ mặt kỳ lạ, bình tĩnh đáp:

- Sư phụ và dì Tuyết đi trước đi, con có biện pháp giữ chặt lấy người này.

Công Dương Thiên Tung rống lên:

- Nói bậy, con có bản lĩnh thế nào ta sao không biết, con chớ có muốn một mình ra vẻ anh hùng.

Còn đang nói như vậy, Hắc Kim Cương đột nhiên đánh ra một quyền, cũng không nhường nhịn quát lên:

- Chớ có nói nhảm nhiều đến như vậy nữa, ta nghe cũng phiền muốn chết, giờ ta trực tiếp tống các ngươi xuống lòng đất!

Cuồng phong cuốn đến, không gian vặn vẹo, đấm tay của Hắc Kim Cương như bẻ núi phá đất, có một bá khí điên cuồng hoang dã phá vỡ không gian thời gian.

- Cẩn thận …

Vào thời khắc quan trọng, Cơ Tuyết Ny đẩy Công Dương Thiên Tung và Tiết Phong, dùng thân thể mình chống cự lại.

- Không …

Âm thanh giận dữ vang lên từ miệng của Công Dương Thiên Tung, ông muốn vãn hồi sự thực kia, đáng tiếc mọi thứ đều không thể làm gì được. Tiết Phong thân thể run rẩy một lúc, lần đầu tiên hắn thấy được sư phụ đau đớn đến như vậy, biết sư phụ và Cơ Tuyết Ny có một tình cảm không thể nào dứt bỏ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.