Chiến tranh liên tục từ lúc Hoa
Hồng quay lại đến nay, thoáng cái đã trôi qua được bốn ngày. Trong lúc
này, Hoa Hồng tự mình trải qua sự tàn khốc của chiến tranh, lĩnh hội
được sự khiếp sợ của tử vong, thấy được sự rơi rụng của sinh mạng. Đặc
biệt, trong ngày thứ tư, khi nàng và Phiên Giang Long Chu Cửu cùng nhau
nghênh chiến Ma Tâm Thiết Diện, thực lực của địch nhân siêu cường, thủ
đoạn tàn nhẫn, hệt như một ngọn núi lớn đè chặt xuống nàng, khiến nàng
cảm nhận được sự đáng sợ của cái chết. Thoáng cái, trong não Hoa Hồng
hiện lên một hình bóng, thời khắc đó nhìn thật rõ ràng, khiến nàng phát
xuất một tiếng kêu gọi nóng bỏng vô cùng. Bốn ngày quay lại đây, Hoa
Hồng lúc nào cũng đều chờ đợi Thiên Lân trở lại, mà thời khắc này thì sự chờ đợi đó cơ hồ lên đến cực điểm.
Sáng sớm, Bất Lão Huyền Tôn gọi Hoa Hồng và Mã Vân Phong lại với mình, vẻ mặt nặng nề nói:
- Nếu như hôm nay Thiên Lân cũng không cách nào quay lại, Huyết Long
Tinh Tuyền thế chắc bị đánh chiếm. Lúc đó, Hoa Hồng phải chọn phương án
rời đi, để ta và Mã tướng quân phụ trách đoạn hậu, ngươi quyết không thể rơi vào trong tay của địch nhân.
Hoa Hồng phản đối lại:
- Không được, ta phải lưu lại, cho dù có chết trận cũng không rời đi.
Bất Lão Huyền Tôn quát lên:
- Đây là mệnh lệnh, cô phải tuân thủ.
Hoa Hồng lớn giọng đáp:
- Nếu như ta rời đi, cần gì phải trở lại?
Mã Vân Phong thở dài nói:
- Lúc này đây, chúng ta phải dự tính cho tốt, không thể chết hết ở nơi này, như vậy thì không đáng để làm.
Bất Lão Huyền Tôn vẻ mặt đau thương tang tóc, khổ sở nói:
- Giao chiến vài ngàn năm nay ta đã mệt mỏi rồi, thân là người thống
lĩnh của Hắc Trì Huyền Vực, ta phải lưu lại ở đây, coi như là một sự đền đáp của ta với mọi người. Sự rời đi của ngươi chính là để kéo dài mạch
Hắc Trì Huyền Vực, ta hy vọng có một ngày ngươi có thể hất đất chui lên, hoàn thành tâm nguyện cả đời của ta còn chưa làm được.
Hoa Hồng thương cảm nói:
- Huyền Tôn, ta sao có thể nỡ bỏ đi được?
Bất Lão Huyền Tôn đáp:
- Tâm ý này ta hiểu rõ, nhưng điều này quan hệ đến sự tiếp nối của Hắc
Trì Huyền Vực, ngươi lẽ nào nhẫn tâm để cho Hắc Trì Huyền Vực diệt vong
như vậy?
Hoa Hồng thân thể run rẩy, khó khăn nói:
- Huyền Tôn, ta...
Mã Vân Phong lên tiếng:
- Sống chết đều vì Hắc Trì Huyền Vực, chỉ có ý nghĩa mỗi các khác nhau
mà thôi, thánh nữ phải nghe lời. Hôm nay, nếu tất cả chúng ta đều chết
trận rồi, đó là vinh dự của Hắc Trì Huyền Vực. Mà thánh nữ tuy còn sống, chính là vì kéo dài mạch Hắc Trì, điều đó cũng trọng yếu giống nhau,
thánh nữ biết chăng?
Hoa Hồng run giọng đáp:
- Ta hiểu rõ, nhưng đây là ...
Bất Lão Huyền Tôn cắt ngang lời của nàng, trầm giọng nói:
- Nếu như ngươi hiểu rõ thì phải nghe lời, trách nhiệm của ngươi còn lớn hơn chúng ta.
Hoa Hồng không đáp, trong lòng đầy thương cảm. Nàng hận không thể tử
chiến sa trường, cũng không nguyện trộm sống kiếp chó ngựa. Nhưng Bất
Lão Huyền Tôn nói vô cùng rõ ràng, sự rời đi của nàng chính là vì tương
lai của Hắc Trì Huyền Vực, nàng làm sao có thể cự tuyệt được?
Vỗ lên vai của Hoa Hồng, Bất Lão Huyền Tôn khẽ thở dài nói:
- Đồng ý với ta, sống tiếp tục cho tốt, ngươi là tương lai của chúng ta.
Hoa Hồng thân thể run lên, trong mắt lấp lánh ánh lệ, cố nén để không hề rơi lệ, nhẹ nhàng gật đầu coi như là đáp ứng. Đưa mắt tiễn hai người đi rồi, nước mắt Hoa Hồng cuối cùng cũng rơi xuống, không phải vì nàng yếu đuối, chỉ vì lòng nàng có nhiều thương cảm mà thôi.
U oán thở dài, Hoa Hồng từ nói:
- Thiên Lân, ngươi đang ở nơi nào?
Trong tiếng tự hỏi, Hoa Hồn cất bước đi ra đến con đường bí mật thứ ba
mà nang đang canh giữ, chờ đợi bọn họ chính là tiến công đáng sợ của
Huyền Âm Quỷ Mẫu, Quỷ Ảnh Toàn và Ma Tâm Thiết Diện.
Cũng đúng lúc này, bên phía Cô Tinh Vân Nhai, Lam Quang Thánh Vực cũng
đã chuẩn bị tốt cho tình trạng xấu nhất, thề tử thủ bảo vệ cửa ải cuối
cùng này. Sáng sớm, Lam Kha và Lam Thiên Hồng cùng xuất hiện trước cửa
quan hiểm trở thứ tư, chỉ huy binh sĩ anh dũng giết địch. Nhất Tịch Như
Mộng sáng sớm đã rời khỏi Mộng Lan các, mang theo binh khí Lục Diệp kiếm mà nàng đã không dùng nhiều năm, trước tiên đi đến chỗ cửa quan hiểm
trở thứ tư để an ủi các binh sĩ thủ giữ cửa quan, khích lệ mọi người cố
gắng chống cự, sau đó liền bàn luận qua với Lam Kha, Lam Thiên Hồng rồi
mới từ từ rời đi.
Cô Tinh động nằm bên dưới đỉnh của Cô Tinh Vân Nhai, đây chính là một
đường hầm bí mật thông thẳng lên đỉnh của Cô Tinh Vân Nhai, ngoại trừ
cao thủ của Lam Quang Thánh Vực biết được điều này ra, đệ tử tầm thường
căn bản không biết được sự tồn tại của Cô Tinh động. Trên đỉnh của Cô
Tinh động thông với đỉnh núi Cô Tinh Vân Nhai, liên thông với cửa quan
hiểm trở thứ tư, hai lối vào đều vô cùng bí ẩn, có kết giới phòng ngự
bền chắc, người bình thường không cách gì phát hiện được, càng khó lòng
đi xuyên qua được.
Đến đỉnh của Cô Tinh Vân Nhai, Nhất Tịch Như Mộng không vội vàng tiến
vào trong Cô Tinh động, mà lại đứng ở vùng đất ven đó, chăm chú nhìn
xuống tình hình của địch nhân dưới chân. Vài ngày qua, Nhất Tịch Như
Mộng đã tập thành thói quen, luôn đứng ở nơi này để quan sát nhất cử
nhất động của địch quân, trong lòng suy nghĩ kế sách ứng phó. Hiện nay,
Nhất Tịch Như Mộng lại đứng ở nơi này, nhưng tâm tình có biến hóa rất to lớn, một sự thất vọng không tên bao trùm trong lòng, khiến nàng có cảm
xúc thật thâm sâu, dường như vận rủi đang chờ đợi. Yên yên lặng lặng
chăm chú nhìn, ánh xanh lam bao trùm, một tầng sóng ánh sáng rực rỡ vây
phủ quanh người của Nhất Tịch Như Mộng, hệt như những tinh linh đang bảo vệ cho vị nữ hoàng mỹ lệ này. Trên đỉnh Cô Tinh Vân Nhai, ánh xanh lam
dày đặc như nước chảy nhộn nhạo, âm thầm tràn vào trong người của Nhất
Tịch Như Mộng, chuyển hóa thành một luồng sức mạnh. Đã bao nhiêu năm
qua, Nhất Tịch Như Mộng cơ hồ đã quên hết thời gian giao chiến lần
trước, hiện nay, những cảm giác quen thuộc trước đây lại quay về bên
mình. Một âm thanh giòn tan vang lên, Lục Diệp kiếm tự động tuốt ra khỏi vỏ, dường như cảm ứng được ý nghĩ trong lòng của Nhất Tịch Như Mộng, tự động vây phủ xoay tròn quanh nàng, hệt như một dải ánh sáng màu xanh
lục, càng trở nên sáng ngời đặc biệt trong khu vực đầy những ánh sáng
màu xanh lam.
Ngửng đầu nhìn lên, Nhất Tịch Như Mộng khuôn mặt cao quý trang nhã đột
nhiên nở nụ cười mỉm, một cảm giác kỳ lạ tràn vào trong lòng, cảm giác
đó phảng phất như nàng quay lại trước đây, quay lại thời gian chinh
chiến sa trường quá khứ, niềm tin thoáng cái đã quay lại bên mình. Thôi
không nhìn nữa, Nhất Tịch Như Mộng tay phải tùy tiện nắm chắc lấy Lục
Diệp kiếm, nhẹ nhàng đưa kiếm đến trước mặt, ánh mắt êm ái nhìn nó,
giọng đầy nhớ nhung:
- Lục Diệp Hồng Hoa, làm bạn đến già lão. Lần này ngươi lại có thể hỗ trợ ta hóa hiểm thành an được không đây?
Dường như nghe được những lời của Nhất Tịch Như Mộng, Lục Diệp kiếm đột
nhiên run lên, phát xuất ra tiếng kiếm ngâm ong ong, hệt như đang đáp
lời.
Thấy vậy bật cười, Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt phức tạp, khẽ lẩm bẩm:
- Hôm nay hãy để chúng ta cùng nhau nghênh đón cường địch, đối mặt với định mệnh thôi.
Thu kiếm vào trong vỏ, ánh mắt Nhất Tịch Như Mộng lại chuyển về phía xa
xăm, cả người lập tức khôi phục lại trầm tĩnh, khuôn mặt tuyệt đẹp đầy
vẻ uy nghiêm, khiến cho người ta có cảm giác thần thánh không dám xâm
phạm. Xoay mình, Nhất Tịch Như Mộng từ từ rời đi, khi đến bước thứ bảy
thì trước mặt, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một lổ hổng to cả
trượng, đó chính là lối vào của Cô Tinh động. Tung mình bay vào trong
đó, Nhất Tịch Như Mộng biến mất vào lổ hổng, mặt đất chớp mắt đã khôi
phục lại bình thường, không thấy bất kỳ điểm gì khác thường cả.