Nhẹ nhàng hạ xuống, Nhất Tịch
Như Mộng sau khi tiến vào trong Cô Tinh động rồi, rất nhanh hạ xuống mặt đất, trước mắt chính là một đường hầm nhỏ hẹp loanh quanh uốn lượn, bốn bề đều là đá kim cương đen cứng rắn, nó đang thông thẳng về một phía.
Thuận thẳng một đường đi về phía trước, Nhất Tịch Như Mộng sau khi vượt
qua khoảng cách chừng trăm trượng, đến một huyệt động tương đối rộng
rãi, đây chính là Cô Tinh động. Nhìn quanh động này, nó dài chừng mười
hai mười ba trượng, rộng chừng bảy tám trượng, cao chừng bốn năm trượng, đủ có thể chứa đến vài chục ngươi, ánh sáng tương đối âm u. Đối diện
trước mặt của Nhất Tịch Như Mộng có một con đường hầm, chính là thông
thẳng đến cửa quan hiểm trở thứ tư, lối vào vừa hay khoảng phía trước
cửa quan hiểm trở thứ tư khoảng ba trượng. Bình thường mà nói, địch nhân Ngũ Sắc Thiên Vực thuận theo con đường hầm này mà tiến công, bốn bề
toàn là nham thạch cứng rắn, sẽ không khiến cho người chú ý, vì vậy, ai
cũng không ngờ được rằng, lối vào của Cô Tinh động lại ở trên đỉnh của
đường hầm, chỉ cần ngửng đầu thăm dò cẩn thận liền có thể cảm ứng được
sự khác thường của lối vào này. Đương nhiên, người bình thường tu vi có
hạn, thực lực bình thường, căn bản không cách nào cảm ứng được sự tồn
tại của kết giới ngăn ngay lối vào, cũng không cách nào xuyên qua được
tấm ngăn này.
Yên lặng đứng trong động, Nhất Tịch Như Mộng hệt như một bức tượng đá,
khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt khép hờ, giống như đang dưỡng thần, lại như
đang lắng nghe, không phát ra bất kỳ âm thanh nào cả. Nhất Tịch Như Mộng vào thời khắc Ngọa Vân cư sĩ tiến vào thì thân thể có run lên nhưng
không thấy rõ ràng được, sau đó liền khôi phục trầm ngâm. Đứng yên bất
động, vẻ mặt xinh đẹp của Nhất Tịch Như Mộng băng lạnh, ánh mắt lạnh như băng đang chăm chú nhìn lối vào, nhanh chóng thấy được Ngọa Vân cư sĩ
cùng với Vô Tình lão nhân.
Khi đó, Ngọa Vân cư sĩ và Vô Tình lão nhân vẻ mặt khẽ biến, vô cùng kinh ngạc trước sự có mặt của Nhất Tịch Như Mộng, không ngờ được lại gặp bà ở nơi này. Nhìn Nhất Tịch Như Mộng, Ngọa Vân cư sĩ vẻ mặt động đậy, trong mắt toát ra sự kinh ngạc vô cùng, rõ ràng bị dung nhan tuyệt với của
Nhất Tịch Như Mộng hấp dẫn thật sâu sắc. Thân là mưu thần của Ngũ Sắc
Thần Vương, Ngọa Vân cư sĩ đã sớm nghe qua cái danh hiệu đẹp đẽ của Mẫu
Đơn tiên tử Nhất Tịch Như Mộng, nhưng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mới được gặp, chấn động trong lòng mạnh mẽ hơn hẳn so với tưởng tượng.
Trong Ngũ Sắc Thiên Vực, vẻ đẹp của Thánh nữ Hoa Ngạo Nguyệt không người nào theo kịp, đó là một loại vẻ đẹp thánh khiết, khiến người ta không
dám khinh nhờn. Vụ Thanh Ti của Thải Ngọc tiên cung đứng ở hàng thứ hai, trên người của bà ta toát ra sự hấp dẫn vô cùng vô tận, khiến người ta
cảm thấy nhu nhược êm ái như nước, khiến người đàn ông phải si cuồng,
say đám trong lòng nhưng lại có thể mong muốn mà không đụng đến được.
Đối với Nhất Tịch Như Mộng và Hoa Ngạo Nguyệt, kể cả Vụ Thanh Ti, Ngọa
Vân cư sĩ phát hiện được, vẻ đẹp của Nhất Tịch Như Mộng không ngờ lại
còn hơn cả Hoa Ngạo Nguyệt, quả không hổ là mỹ nhân đệ nhất năm xưa.
Tính cách khác hẳn nhau, Vụ Thanh Ti êm ái như nước, Hoa Ngạo Nguyệt
điềm đạm thanh nhã thánh khiết, Nhất Tịch Như Mộng ung dung cao quý,
trong lạnh lùng cao ngạo toát ra khí chất anh hùng, khiến người ta cảm
giác được khí độ hoàng gia mà sinh lòng kính sợ. Loại phụ nữ như vậy là
độc nhất vô nhị, thân phận nữ hoàng của bà càng thêm mấy phần cao quý
cho bà, khiến người ta có một dục vọng muốn chinh phục mãnh liệt. Đương
nhiên, người đàn ông tầm thường đối mặt với Nhất Tịch Như Mộng, trong
lòng sẽ có áp lực rất to lớn, căn bản không dám khinh nhờn vẻ đẹp và sự
cao quý của bà. Nhưng người đàn ông mạnh mẽ lại có một dục vọng chiếm
hữu và chinh phục cực mạnh với bà, muốn thuần phục vị nữ hoàng cao ngạo
này, thu lấy trái tim của bà. Trong Ngũ Sắc Thiên Vực, người mạnh mẽ
nhất chính là Ngũ Sắc Thần Vương, vì thế ông ta đã sớm một lòng mưu đồ
đối với Nhất Tịch Như Mộng, một lòng muốn chinh phục nữ nhân này, chỉ là vẫn chưa có cơ hội mà thôi.
Vô Tình lão nhân nhìn Nhất Tịch Như Mộng, ánh mắt có phần kinh ngạc, tuy cũng bị vẻ đẹp của Nhất Tịch Như Mộng làm cho khiếp hãi, nhưng dù sao
ông ta không phải là Ngũ Sắc Thần Vương, không có tâm tình như vậy.
Nhất Tịch Như Mộng nhìn hai người, ánh mắt lạnh lùng như băng, toát ra sát khí, giọng nói lạnh lẽo:
- Hai vị chắc chắn là Vô Tình lão nhân cùng với Ngọa Vân cư sĩ.
Ngọa Vân cư sĩ nghe như vậy chợt giật mình, mặt nở nụ cười mỉm, cố làm ra vẻ nho nhã đáp lại:
- Tiên tử quả thật là lợi hại, tại hạ chính là Ngọa Vân cư sĩ, vị này chính là Vô Tình lão nhân của Chấn cung.
Chăm chú nhìn vào trong mắt của Nhất Tịch Như Mộng, Vô Tình lão nhân hỏi liền:
- Nguy cấp đến nơi, ngươi không sớm rời đi, ngược lại còn một mình thủ giữ nơi này, trong đó chắc chắn có nguyên nhân?
Nhất Tịch Như Mộng hừ giọng đáp:
- Ngươi thấy rằng ta phải bỏ chạy, phải sợ các ngươi, khuất phục dâm uy của Ngũ Sắc Thần Vương chăng?
Vô Tình lão nhân nghe vậy sửng người, hừ khẽ đáp:
- Như vậy, ngươi thật ra cũng có chút cốt khí đó.
Nhất Tịch Như Mộng cười lạnh trả lời:
- Đối kháng đã vài ngàn năm, Lam Quang Thánh Vực ta sợ các ngươi từ khi nào?
Vô Tình lão nhân có phần không thích, lạnh lẽo trả lời:
- Nếu như không sợ, vậy thì ta sẽ giúp cho ngươi toại nguyện.
Ngọa Vân cư sĩ nghe vậy, đột nhiên cười nói:
- Không nên tức giận, chuyện ở đây giao lại cho ta, ông hãy đi xử lý những chuyện khác đi.
Vô Tình lão nhân vẻ mặt khẽ biến, ánh mắt chăm chú nhìn Ngọa Vân cư sĩ, trầm giọng hỏi:
- Câu này của ông là thật sao?
Ngọa Vân cư sĩ cười trả lời:
- Ông còn sợ ta không làm gì được bà ta sao?
Vô Tình lão nhân đáp:
- Không phải đến mức này, chỉ là trước mặt Thần Vương ...
Ngọa Vân cư sĩ cắt ngang:
- Chuyện này một mình ta phụ trách, ông cứ việc yên tâm.
Vô Tình lão nhân chần chừ một lúc, cuối cùng gật đầu đáp:
- Cẩn thận một chút, không nên sơ ý, ta không muốn vì vậy mà bị Thần Vương trách cứ.
Ngọa Vân cư sĩ cười trả lời:
- Đối phó với Mẫu Đơn tiên tử, ta đã sớm có chuẩn bị, ông cứ việc yên tâm.
Vô Tình lão nhân hừ khẽ một tiếng, xoay mình đi dọc theo lối cũ quay về.
Đến lúc này, trong Cô Tinh động chỉ còn lại Ngọa Vân cư sĩ và Nhất Tịch Như Mộng.
Đưa mắt tiễn Vô Tình lão nhân đi rồi, Nhất Tịch Như Mộng lạnh lẽo nói:
- Làm như vậy hoàn toàn không phải là sáng suốt.
Ngọa Vân cư sĩ cười trả lời:
- Không có mấy phần bản lĩnh, Thần Vương làm sao lại phái ta đến đây được?
Nhất Tịch Như Mộng hừ giọng nói:
- Cái mà Ngũ Sắc Thần Vương nhìn trúng thật ra chỉ là quỷ kế của nhà ngươi mà thôi.