Thất Giới Hậu Truyện

Chương 746: Chương 746: Đề thăng tu vi – Gia tăng tu vi – phần 1




Sáng sớm, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Hoa Ảnh đã bị khí lạnh làm cho tỉnh giấc, ào ào mở to hai mắt. Một tầng băng trong suốt đã phong ấn cả Chức Mộng động, ngay cả thân thể của ba người cũng bị phong ấn nguyên tại chỗ. Phát hiện được tình hình này, Mẫu Đơn hơi kinh ngạc, sau khi suy xét một lúc liền đoán được đại khái quá trình, nói với Hoa Hồng và Hoa Ảnh:

- Chuyện này chắc là do Thiên Lân luyện công mà thành, chúng ta tạm thời không quấy nhiễu hắn, đi thẳng luôn ra ngoài là tiện.

Dứt lời, ba nàng lóe lên đi liền, chỉ chốc lát sau đã đến trên đỉnh Thiên Nữ phong.

Cảnh sắc đỉnh núi khiến người ta phải giật mình, cho dù ba nàng sớm có chuẩn bị trong lòng cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho cả kinh mở tròn mắt. Vân Nghê thánh nữ lơ lửng trên không trung, nhìn ba nàng Mẫu Đơn xuất hiện, điềm nhiên nói:

- Không cần phải kinh ngạc, tất cả điều này đều do Thiên Lân làm ra.

Mẫu Đơn nhìn quanh, chỉ thấy Thiên Nữ phong bốn bề băng tuyết hội tụ, vô số khối băng nhấp nhô bất định, tạo thành những khe sâu sông băng chằng chịt thú vị, từ trung tâm là Thiên Nữ phong, kéo dài ra phương viên cả trăm dặm, trực tiếp che phủ những khe lớn nhỏ tung hoành đan xen, khôi phục lại thắng cảnh của ngày nào.

Bầu trời, mây đen che phủ, tuyết lớn tán loạn. Những hoa tuyết như lông ngỗng đang trùm khắp trời đất, khiến cho bốn bề Thiên Nữ phong ánh sáng âm u, hệt như đêm tối. Đồng thời, ở gần ngọn Thiên Nữ phong, xuất hiện vài chục gốc băng nở hoa trắng bạc, không những chói mắt rực rỡ, còn tràn đầy sức sống, đang dùng tốc độ nhanh đến kinh người để to lên. Ba nàng Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Hoa Ảnh nhìn thấy mà mở to mắt há hốc mồm, quả thật khiến cho người ta khó mà tin tưởng được. Ngoại trừ những chuyện này ra, trên Băng Nguyên còn có một số sói tuyết và gấu Bắc Cực, bọn chúng hình dạng khác nhau, sống động tự nhiên, đang đi xuyên qua những cây băng nở hoa thưởng lãm, tăng thêm mấy phần sắc thái cho thế giới kỳ diệu này.

- Quả thật quá thần kỳ!

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Hoa Ảnh vọt miệng nói ra.

Hoa Hồng vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Mẫu Đơn, lại nhìn Vân Nghê thánh nữ, cất tiếng hỏi:

- Đây quả thật là chuyện Thiên Lân làm ra? Hắn làm sao mà được như vậy?

Mẫu Đơn hơi bình tĩnh trở lại, trầm ngâm nói:

- Băng tuyết trước mắt không tính là gì cả, nhưng những cây băng hoa bạc cùng với sói tuyết, gấu Bắc Cực lại biến hóa không ngừng, càng lúc càng nhiều, điều này khiến cho người ta khó có thể lý giải được. Với Băng Thần quyết của Thiên Lân, muốn hội tụ những băng tuyết như vậy rất đơn giản, nhưng muốn khiến cho cây băng nở hoa sinh trưởng, sói tuyết, gấu Bắc Cực chạy tới lui như vậy thì quả thật chưa từng nghe chưa từng thấy được.

Vân Nghê thánh nữ khẽ lẩm bẩm:

- Những điều Thiên Lân làm ra thể hiện tu vi hắn tiến bộ, còn đối với việc cây băng sinh trưởng, sói tuyết nhảy múa, lại thể hiện được một loại trình độ nào đó của tu vi Thiên Lân.

Hoa Hồng hỏi lại:

- Hiện tượng này bắt đầu từ lúc nào vậy?

Vân Nghê thánh nữ trả lời:

- Từ nửa đêm bắt đầu có, cứ tiếp tục mãi đến hiện nay.

Hoa Ảnh suy đoán:

- Xem như vậy phỏng chừng trong thời gian ngắn còn chưa kết thúc.

Mẫu Đơn đáp:

- Chuyện này không cần gấp, để chàng thêm chút thời gian để tu luyện cũng là chuyện tốt.

Hoa Hồng khẽ than:

- Chỉ sợ sau khi hắn tỉnh lại, sẽ muốn bỏ đi.

Mẫu Đơn nhìn Hoa Hồng khẽ lẩm bẩm:

- Tụ lại hay phân khai theo duyên, ngươi hà tất phải khổ như vậy?

Hoa Hồng khổ sở đáp:

- Trong lòng không nỡ, che dấu cũng bất quá là tự lừa mình lừa người mà thôi.

Mẫu Đơn an ủi:

- Không cần phải khổ sở, chàng cùng chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau mà.

Hoa Hồng khẽ gật đầu, tâm tình có phần bình tĩnh lại. Sau đó, bốn người phụ nữ trên đỉnh Thiên Nữ phong không nói nhiều, yên yên lặng lặng quan sát cảnh tượng chung quanh để suy đoán và hiểu rõ thêm tiến triển của Thiên Lân.

Ánh nhạt lóe lên, bóng người hiện ra. Ở trong một thung lũng tuyết phủ, Hắc Kim Cương của Ngũ Sắc Thiên Vực đột nhiên xuất hiện trên tầng không của thung lũng tuyết. Xà Ma cảm ứng được khí tức của Hắc Kim Cương, liền cùng với Bạch Đầu Thiên Ông từ trong Hồng Vân Ngũ Thải Lan ở đáy cốc bắn mình ra, hai bên gặp nhau giữa không trung.

Vừa gặp mặt, Xà Ma đi thẳng vào vấn đề hỏi liền:

- Thần Vương có an bài thế nào?

Hắc Kim Cương đáp:

- Trước mắt, Thiên Ngô thần tướng đã đến nhân gian, cụ thể vị trí tạm thời còn chưa biết được. Thần Vương hy vọng chúng ta sớm gặp mặt Thiên Ngô thần tướng. Ngoài ra, Thần Vương còn phái ra sáu đại cao thủ của Thần Vương vệ đội, tiếp tục tiến vào trong nhân gian hỗ trợ chúng ta thống nhất nhân gian.

Xà Ma nghe vậy biến hẳn sắc mặt, hỏi tới:

- Thần Vương vệ đội? Nhưng có biết được sáu đại cao thủ đó là ai không?

Hắc Kim Cương đáp:

- Về việc chọn người, Thần Vương còn đang suy nghĩ, phỏng chừng ba ngày nữa sẽ đến. Lần này quay lại, Thần Vương đặc biệt dặn dò, nhất định phải cẩn thận làm việc, không được ngang nhiên hành động. Mọi việc chờ đến khi gặp Thiên Ngô thần tướng rồi mới quyết định.

Xà Ma hừ khẽ một tiếng, hơi có phần không vui đáp:

- Được rồi, không nhắc đến chuyện này. Thần Vương còn có nói gì nữa chăng?

Hắc Kim Cương trầm ngâm trả lời:

- Ngoài ra, Thần Vương đã hạ lệnh san bằng Hắc Trì Huyền Vực và Lam Quang Thánh Vực, tranh thủ trước khi đại quân tiến vào nhân gian thì sớm quét sạch hai trở ngại này cho gọn ghẽ. Để sớm hoàn thành nhiệm vụ này, Thần Vương dặn dò chúng ta phải cố gắng giữ lấy Mẫu Đơn và Hoa Hồng, thừa cơ tiêu diệt bọn chúng, không cho bọn chúng có cơ hội quay về chi viện.

Bạch Đầu Thiên Ông nói:

- Như vậy, trước khi Thiên Ngô thần tướng đến đây, nhiệm vụ của chúng ta là tiêu diệt Mẫu Đơn và Hoa Hồng?

Hắc Kim Cương đáp:

- Thuộc hạ nghĩ đây chính là cơ hội tốt để chúng ta lập công.

Bạch Đầu Thiên Ông không cho là vậy, phân tích:

- Nếu như chỉ hai người Mẫu Đơn và Hoa Hồng, tự nhiên rất dễ dàng thu thập được. Nhưng nếu thêm cả Thiên Lân, thế thì có khác gì trở thành kẻ địch của chính đạo nhân gian, chúng ta không chắc có thể chiếm được lợi thế.

Xà Ma nói:

- Tình hình cụ thể không chỉ suy đoán không thôi, chúng ta tự mình đi thám thính. Đợi sau khi hiểu được tình hình rồi, chúng ta mới quyết định trở lại. Bây giờ, chuyện này giao cho Thiên Ông đi xử lý, chắc không có vấn đề gì phải không?

Bạch Đầu Thiên Ông trong lòng không vui, nhưng mặt lại không đổi sắc, điềm nhiên đáp:

- Yên tâm, thám thính tin tức hoàn toàn không phải chuyện khó.

Xà Ma cười nói:

- Như vậy, ngươi đi đường bình an.

Bạch Đầu Thiên Ông vâng một tiếng, sau đó lắc mình đi mất.

Hắc Kim Cương thấy vậy, khẽ hỏi:

- Đại nhân, người chính là …

Xà Ma cười quỷ quái đáp:

- Người này rất là giảo hoạt, phái hắn đi thám thính tin tức có thể nói là một đá bắn hai chim, có thể hiểu được tình hình địch nhân, lại có thể cô lập được hắn, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào để thắng thế.

Hắc Kim Cương chợt tỉnh ngộ, nói:

- Té ra đại nhân đang đề phòng y, biết rõ y hoàn toàn không thật lòng ra sức cho Thần Vương.

Xà Ma hừ giọng đáp:

- Dù sao hắn cũng đến từ nhân gian, làm sao có thể cam tâm làm chuyện cho Thần Vương?

Hắc Kim Cương cười không nói gì, cùng Xà Ma đứng yên một lúc, sau đó liền quay vào trong Hồng Vân Ngũ Thải Lan.

Thẳng bên vách đá đứng yên, đó gió nhìn ra xa xăm. Linh Hoa và Triệu Ngọc Thanh đứng ở bên bờ khe núi, thưởng thức mùi vị của gió tuyết.

- Sư tổ, thời gian của chúng ta còn lại bao lâu?

Nhẹ nhàng lên tiếng, Linh Hoa cất tiếng hỏi.

Triệu Ngọc Thanh sắc mặt trầm ngâm, khẽ than thở:

- Cần phải làm cho rõ ràng ra, để lại một chút thần bí, như vậy con mới không cần phải khổ sở.

Linh Hoa khổ nhọc nói:

- Thực ra sư tổ không nói, con cũng đã đoán được kết quả. Nhưng con muốn biết còn có bao nhiêu thời gian, còn có thể lưu lại những thứ gì?

Triệu Ngọc Thanh quay đầu nhìn Linh Hoa, ánh mắt có phần cô độc, khẽ đáp:

- Có thể lưu lại những thứ gì, không phải là thời gian mà ở chuyện con chấp nhất hay không.

Linh Hoa nghe vậy khẽ cau mày, trầm ngâm đáp:

- Sư tổ nhìn thấu suốt được kết quả của con?

Triệu Ngọc Thanh không phủ định đúng sai, đáp lời:

- Định mệnh vô thường, tận sức nắm giữ. Chỉ cần con nỗ lực, mọi thứ đều có thể được.

Linh Hoa cười cười, vẻ đẹp đẽ thê lương không sao tả được, khẽ lẩm bẩm:

- Lòng con mềm yếu, chỉ sợ không chịu được sự trêu cợt của ông trời.

Triệu Ngọc Thanh cơ mặt khẽ run lên, trầm giọng đáp:

- Vì tình yêu mà kiên cường, con có thể chiến thắng ác ma.

Linh Hoa không đáp, nhìn lên bầu trời, khuôn mặt xanh tái có mấy phần mất mát.

Triệu Ngọc Thanh thấy vậy chuyển sang chuyện khác:

- Linh Hoa, hiện nay tu vi của con đã tiến vào cảnh giới Quy Tiên, muốn tinh tiến trong thời gian ngắn sợ là không dễ dàng. Ta gọi con lại là để nghĩ cách tăng cường tu vi cho con, tiện việc ứng phó với tình hình trước mắt.

Linh Hoa nhìn Triệu Ngọc Thanh, trầm ngâm trả lời:

- Sư tổ có biện phái tăng cường tu vi cho bản thân con trong thời gian ngắn?

Triệu Ngọc Thanh khẽ gật đầu, trả lời:

- Biện pháp tự nhiên là có, nhưng lại có chút bất đắc dĩ, có toan tính đến gốc rễ việc tu chân. Nhưng tình thế trước mắt quá bức bách, không đủ thời gian để chúng ta từ từ tu luyện và chuẩn bị, vì thế ta dự tính giúp con một tay, để tu vi của con lại tăng thêm một tầng, tiện cho việc hỗ trợ Lâm Phàm cùng chống lại cường địch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.