Thất Giới Hậu Truyện

Chương 455: Chương 455: Sơ kiến Ngọc Tâm (Lần đầu gặp Ngọc Tâm) – phần 2




Lần đầu tiên đến Đằng Long cốc, Ngọc Tâm tỏ ra có phần không được tự nhiên. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần không chút biểu tình, không biết phải đối mặt với mọi người như thế nào. Tân Nguyệt kéo tay Ngọc Tâm, khẽ an ủi nàng, Thiên Lân cũng đi bên cạnh Ngọc Tâm, nắm lấy cánh tay còn lại để âm thầm cổ vũ nàng.

Đối với Ngọc Tâm, nàng từ nhỏ đến lớn đều sống một mình, từ trước đến giờ không tiếp xúc với người ngoài, cũng không biết giao tiếp với người khác thế nào. Hiện nay, nàng đến Đằng Long phủ, đối mặt với ánh mắt kinh hãi vì sắc đẹp của mọi người, trong lòng nhất thời cảm thấy rất hồ đồ.

Trong Đằng Long phủ, mọi người đều nhìn Ngọc Tâm, bất luận nam nữ già trẻ đều bị vẻ đẹp phiêu dật tuyệt trần đó của Ngọc Tâm làm cho rung động. Trong đó, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt phức tạp, hai môi hơi mấp máy, dường như đang muốn nói điều gì đó.

Lâm Y Tuyết vẻ mặt kinh ngạc, một mình tiến bước đến bên Ngọc Tâm, cầm lấy bàn tay nàng, kinh hãi tán thưởng:

- Thật quá xinh đẹp rồi, quả thật khiến người ta khó mà tin được.

Ngọc Tâm không nói lời nào, chỉ nhìn Lâm Y Tuyết, vẻ mặt khẩn trương dần dần bình tĩnh trở lại.

Thiên Lân giới thiệu:

- Y Tuyết sư muội, vị này là Ngọc Tâm, đến từ Tuyệt Tình môn.

Lâm Y Tuyết nghe vậy, không khỏi khen luôn miệng:

- Quả thật đẹp, rất đẹp. Trước giờ ta vẫn cho là Mộng Dao tỷ tỷ vẻ đẹp thiên hạ vô song, hiện nay ta mới phát hiện được, vẻ đẹp của Ngọc Tâm đủ phân cao thấp với Mộng Dao tỷ tỷ.

Thiên Lân nghe vậy kinh hãi nói:

- Muội nói là vẻ đẹp của Hải Mộng Dao tương đương với Ngọc Tâm?

Lâm Y Tuyết gật đầu đáp :

- Vẻ đẹp của hai người bọn họ không giống nhau quá, vẻ đẹp của Ngọc Tâm phiêu dật như tiên, không nhiễm chút bụi trần. Vẻ đẹp của Mộng Dao tỷ tỷ cao quý hoa lệ, xinh đẹp tuyệt trần. Phỏng chừ có quan hệ rất lớn đến tính cách của hai người bọn họ.

Ngọc Tâm nghe vậy, hơi hiếu kỳ nói:

- Ta và cô ấy tính cách khác biệt rất lớn phải không?

Lâm Y Tuyết đáp:

- Cô xem ra rất trầm lặng, cao ngạo lạnh lùng. Mộng Dao tỷ tỷ nhiệt tình hào phóng, giỏi nói chuyện, tính cách chắc chắn tương phản với cô. Hai vị một lạnh một nóng, có thể nói là hoàn toàn đối lập, lại xinh đẹp như nhau.

Ngọc Tâm không nói gì thêm, nhưng trong lòng có thêm một bóng dáng. Lúc này, mọi người đều tỉnh táo trở lại, cùng nhau chào hỏi Ngọc Tâm, Thiên Lân và bọn Dao Quang.

Triệu Ngọc Thanh đứng lên, mỉm cười nói:

- Quý khách đến nhà, Đằng Long cốc quả thật thất lễ không tiếp đón từ xa.

Thiên Lân nghe vậy, thay Ngọc Tâm nói:

- Cốc chủ chớ khách khí, Ngọc Tâm không giỏi giao tiếp với người ta, không cần phải nói nhiều như vậy.

Triệu Ngọc Thanh nhìn Ngọc Tâm, ánh mắt quan sát kỹ nói:

- Từ xa đến là khách, huống gì là khách quý của Tuyệt Tình môn.

Ngọc Tâm nhìn Triệu Ngọc Thanh một lúc, khẽ nói:

- Ông hình như hiểu biết về bổn môn?

Triệu Ngọc Thanh bật cười phức tạp, trả lời:

- Tuyệt Tình môn mỗi đời đơn truyền, từ trước đến giờ chưa ra đời, có nguồn gốc rất sâu xa với bản cốc, ta tự nhiên là biết một hai phần.

Ngọc Tâm kinh ngạc nói:

- Chuyện này ta không hề biết gì cả, cốc chủ có thể nói ra không?

Triệu Ngọc Thanh cắt ngang lời của Ngọc Tâm, lắc đầu đáp:

- Chớ có nóng nảy, chút nữa ta sẽ nói cho cô biết. Bây giờ chúng ta hãy ngồi xuống nghỉ ngơi trước, có chuyện gì chúng ta từ từ bàn luận.

Ngọc Tâm khẽ gật đầu, theo chỉ điểm của Tân Nguyệt liền ngồi cùng với Thiên Lân.

Mọi người thấy vậy thắc mắc rất nhiều, không biết vì sao Thiên Lân lại ở cùng với Ngọc Tâm, bọn họ vì sao lại bị thương như vậy.

Giang Thanh Tuyết đi đến bên Dao Quang, cất tiếng hỏi:

- Chuyện này là thế nào, Thiên Lân vì sao bị thương nghiêm trọng như vậy?

Dao Quang nhìn quanh mọi người, khẽ nói:

- Hai người Thiên Lân gặp phải Ma Ưng môn chủ Hắc Ma.

Nghe xong những lời kể ngắn gọn của Dao Quang, Giang Thanh Tuyết kinh ngạc nói:

- Theo những gì đệ nói, Ma Ưng môn chủ đó thực lực tương đối kinh người?

Dao Quang cười khổ đáp:

- Khi chưa biết rõ chi tiết của lão ấy, đệ cũng chỉ có thể tối đa là khiến lão trọng thương, căn bản không diệt được lão.

Lâm Y Tuyết đến bên Thiên Lân, quan tâm hỏi lại:

- Thiên Lân sư huynh, thật ra huynh gặp phải Hắc Ma thế nào?

Thiên Lân liếc Lâm Y Tuyết cười đáp:

- Thực ra là Ngọc Tâm gặp phải Hắc Ma, ta chỉ phát hiện Ngọc Tâm gặp nguy hiểm nên mới chạy lại. Khi đó Tứ Dực thần sứ cũng ở đó, còn có bộ lạc Phi Viên, bộ lạc Thải Điệp, bộ lạc Thiên Hạc, tổng cộng có mười con yêu thú …

Lâm Y Tuyết thất thanh hỏi tiếp:

- Sau đó thế nào?

Thiên Lân liếc mọi người, thấy ai nấy đều hiếu kỳ, liền tiếp tục kể:

- Sau đó ta và mười con yêu thú giao đấu, trải qua một phen tranh đấu, ngoại trừ Đằng Phi của Phi Viên, Thải Điệp tiên tử may mắn trốn thoát, còn lại toàn bộ tám con yêu thú kia đều chết cả.

Giang Thanh Tuyết hỏi tiếp:

- Thế Tứ Dực thần sứ và Hắc Ma thì sao?

Thiên Lân đáp:

- Tứ Dực thần sứ rất mạnh mẽ, nhưng lại Băng Thần quyết của đệ ép dưới núi băng, cơ thể bị vết thương trí mạng. Còn đối với Hắc Ma, lão ta rất thần bí, đệ và Ngọc Tâm đều bị lão đánh bị thương, cuối cùng đệ dụ lão đến gần Đằng Long cốc, dự tính thừa cơ tiêu diệt lão, đáng tiếc lão lại chạy thoát.

Nghe Thiên Lân kể xong, Sở Văn Tân của Trừ Ma liên minh nói:

- Chiều ngày hôm qua, chúng ta ở đây cũng xảy ra một trận chiến, hiệu quả thu được rất tốt.

Thiên Lân cười nói:

- Nghe nói đều nhờ diệu kế của Y Tuyết sư muội, không biết có thành quả như thế nào vậy?

Lâm Y Tuyết cười duyên đáp:

- Thành quả khá nhiều, chúng ta trước hết xác định vị trí của những con yêu thú đó, sau đó để gấu Bắc Cực xuất hiện dẫn dụ, kéo những con yêu thú có thực lực yếu nhất đến chỗ những con yêu thú có thực lực mạnh hơn, lợi dụng nhược điểm đấu tranh sinh tồn của bọn chúng để trước hết dùng chiêu mượn đao giết người. Sau đó chúng ta mới thừa cơ bọn chúng bị lưỡng bại câu thương, ra mặt đánh lén, lập tức giết đi không ít yêu thú. Trước mắt, theo chúng ta biết được, những con yêu thú trên Băng Nguyên chỉ còn lại Phi Viên Đằng Phi, Thải Điệp tiên tử, Song Đầu Điểu tộc trưởng Cự Sí tộc, Hắc Sắc Quỷ Trảo cùng với U Ảo Dị Ảnh.

Thiên Lân cười nói:

- Lợi hại như vậy thì ta đây phải học tập Y Tuyết sư muội thêm nhiều nữa.

Lâm Y Tuyết nghe vậy, đắc ý nói:

- Thiên Lân sư huynh nếu có hứng thú thì ta cũng không keo kiệt đâu.

Câu này vừa nói ra, trong Đằng Long phủ liền vang tiếng cười lớn, mọi người đều bị Lâm Y Tuyết chọc cho vui hẳn lên.

Rất lâu sau, đợi mọi người thôi cười, Khiếu Thiên nói:

- Hiện nay Thiên Lân và Ngọc Tâm đều bị trọng thương, hay chúng ta hãy để bọn họ đi trị thương trước đã.

Triệu Ngọc Thanh đáp:

- Trị thương quan trọng hơn, chuyện khác chúng ta sau này mới bàn lại.

Thiên Lân nói:

- Ngọc Tâm bị Hắc Ma gây thương tích, tình hình rất không ổn.

Triệu Ngọc Thanh trả lời:

- Chuyện này con không cần lo lắng, để ta bảo sư muội tự mình trị thương cho cô ấy.

Thiên Lân nghe vậy, liếc Ngọc Tâm, ôn nhu nói:

- Đi đi, đợi sau khi thương thế đã lành ta mới dẫn nàng đi dạo chung quanh đây.

Ngọc Tâm khẽ gật đầu, nhìn Phương Mộng Như đến gần, đứng lên theo bà đi ra. Lát sau, Thiên Lân cũng theo Tân Nguyệt đi, trong Đằng Long phủ thoáng cái đã yên tĩnh khá nhiều, mọi người tán gẫu mấy câu rồi ai nấy đi làm việc của mình.

Buổi trưa, trước khi ăn cơm, Thiện Từ bưng một chậu cây đi vào Đằng Long phủ. Lúc này, ngoại trừ Thiên Lân, Ngọc Tâm, Phương Mộng Như, Lâm Phàm, Linh Hoa, Tuyết Sơn thánh tăng, Ngạc Tây không có mặt ra, tất cả những người khác đều tập trung đủ.

Thấy Thiện Từ tiến vào, Sở Văn Tân hiếu kỳ nói:

- Thiện Từ, đệ trồng cây gì vậy, hình dáng sao kỳ quái thế?

Té ra, trong bồn hoa Thiện Từ đang bưng, có một gốc cây rất quái dị, hệt như một cây khô to chừng ngón tay cái, dài chừng một thước, trên đầu có một bông hoa hồng xinh đẹp vô cùng, nhìn thấy vô cùng quái dị, ngay cả một mảnh lá cũng không hề có.

Thiện Từ nhìn mọi người, điềm nhiên trả lời:

- Đây chính là Vô Tình hoa, sư phục đặc biệt dặn đệ mang đến.

Lâm Y Tuyết kinh ngạc nói:

- Vô Tình hoa? Một cái lá cũng không có mà nở được hoa?

Triệu Ngọc Thanh cười đáp:

- Đây không phải là như hoa bình thường, nó có nguồn gốc từ Hắc Ngục sâm lâm, là thể dung hợp của yêu cây và yêu hoa, đã có đạo hạnh mấy ngàn năm, hôm qua bị Vũ Điệp bắt được, để thánh tăng dùng Phật pháp độ hóa, hiện nay dã tính đã hết, có thể cảm ứng được sự tồn tại của U Ảo Dị Ảnh.

Băng Tuyết lão nhân kinh ngạc nói:

- Nói như vậy, chỉ cần hoa này ở đây thì U Ảo Dị Ảnh sẽ không che giấu được?

Triệu Ngọc Thanh trả lời:

- Chuyện này phải hỏi Vô Tình hoa.

Dứt lời, Vô Tình hoa trong tay Thiện Từ đột nhiên mở miệng:

- Chỉ cần ba thành viên của U Ảo Dị Ảnh đến gần trong vòng trăm trượng, ta liền có thể cảm ứng được sự tồn tại của bọn chúng, tìm được phương hướng bọn chúng đang ẩn mình.

Còn đang nói, đóa hoa hồng đó tự xoay một vòng, khiến mọi người nhìn thấy đều cảm thấy kinh ngạc.

Dặn dò Thiện Từ đặt Vô Tình hoa ở giữa Đằng Long phủ, Triệu Ngọc Thanh nói với mọi người:

- Từ nay hoa này sẽ đặt ở nơi đây, trường hợp không cần thiết thì mọi người đều không nên dời nó đi.

Mọi người gật đầu ào ào, rồi thôi không hiếu kỳ nhìn nó nữa.

Thiện Từ liếc mọi người, hơi dừng ánh mắt lại ở Vũ Điệp một lúc, rồi sau đó nhìn Triệu Ngọc Thanh khẽ nói:

- Cốc chủ, sư phụ bảo con chuyển lời, ngài có rảnh thì mời đi một chuyến.

Triệu Ngọc Thanh đáp:

- Được, lát nữa ta sẽ đi, bây giờ con trước hết hãy ở đây ăn cơm đã, chút nữa ta cùng với con quay trở về.

Thiện Từ gật nhẹ, đi đến ngồi cạnh Vũ Điệp.

Ngồi vào bàn, Triệu Ngọc Thanh mời mọi người ăn cơm, rồi nói:

- Hiện nay đại bộ phận yêu thú đi từ Hắc Ngục sâm lâm đã bị tiêu diệt rồi, chỉ còn lại mấy con phỏng chừng cũng bị dọa cho thất kinh nhất định. Chúng ta có thể lợi dụng cơ hội nghỉ ngơi, tập trung tinh lực vào địch nhân của chúng ta.

Ly Hận thiên tôn Công Dương Thiên Tung nói:

- Địch nhân của chúng ta cư ngụ không xác định, địa điểm lại phân tán, hơn nữa thực lực kinh người, muốn thu thập bọn họ thì vô cùng khó khăn.

Khiếu Thiên nói:

- Thiên tôn nói có lý, đây chính là điểm khó khăn cho chúng ta. Nếu như địch nhân có mong ước thì tất nhiên có nhược điểm của nó. Nhưng hiện nay bọn họ hành tung bất định, đánh không được thì chạy, chúng ta căn bản không làm gì được bọn họ.

Giang Thanh Tuyết nói:

- Vấn đề này luôn vây khốn chúng ta, mà chúng ta cũng đã nghĩ không ít biện pháp, kết quả đều không tốt lắm, ta phỏng chừng là thời cơ còn chưa đến, vì thế mọi người cũng không cần phải quá nóng nảy. Đợi khi thời cơ đến rồi, mọi chuyện tự nhiên đều có phương pháp giải quyết.

Mã Vũ Đào tán thưởng:

- Giang cô nương nói rất có lý, chúng ta không cần lúc nào cũng mang điều này ở trong lòng, như vậy chỉ khiến mọi người thêm khổ sở mà thôi.

Lâm Y Tuyết nói:

- Nếu như vậy, chúng ta hãy thư giãn đi, tin chắc địch nhân của chúng ta cũng không dễ dàng thoải mái gì.

Mọi người nghĩ lại cẩn thận, thấy cả ngày lo lắng cũng là chuyện không ích gì, vì thế ai nấy đồng ý với chuyện này, trước tiên nghỉ ngơi thư giãn, đợi có tình hình mới rồi mới tính toán tiếp. Như vậy, bữa cơm này mọi người ăn rất ngon, bớt đi được nhiều điều lo lắng, tâm tình mọi người đều chuyển biến tốt đẹp, tạm thời quên đi hết những đau thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.