Thất Giới Hậu Truyện

Chương 456: Chương 456: Sơ kiến Ngọc Tâm (Lần đầu gặp Ngọc Tâm) – phần 3




Buổi chiều, Triệu Ngọc Thanh theo Thiện Từ đi một chuyến, đàm đạo riêng với Tuyết Sơn thánh tăng, khi đi ra vẻ mặt hơi quái dị, nhìn Thiện Từ một lúc rồi đi liền.

Quay về Đằng Long phủ, Triệu Ngọc Thanh thấy Phương Mộng như liền hỏi:

- Tình trạng của Ngọc Tâm thế nào rồi?

Phương Mộng Như đáp:

- Pháp quyết của Hắc Ma rất quỷ dị, muội phải phí hết tâm cơ mới miễn cưỡng xua tan được luồng tà khí lưu lại trong cơ thể của Ngọc Tâm. Hơn nữa, muội còn nghe Ngọc Tâm nói mới biết là Huyết Linh Nhục Chi hiện đang ẩn mình trong cơ thể Ngọc Tâm, đây chính là nguyên nhân khiến Hắc Ma làm khó cô ấy.

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt hơi kinh hãi, khẽ than:

- Sự xuất hiện của Ngọc Tâm là một ám hiệu cho biết kiếp nạn của Băng Nguyên đã đến tận cửa rồi.

Phương Mộng Như không hiểu, hỏi lại:

- Sư huynh sao nói như vậy?

Triệu Ngọc Thanh chần chừ đáp:

- Tuyệt Tình môn và Đằng Long cốc có liên quan rất sâu xa, đây chính là bí ẩn của bản cốc, chỉ có các đời cốc chủ mới biết được. Vừa rồi ta đi gặp thánh tăng, ông ta dự tính bảo Thiện Từ sẽ rời đi trong thời gian ngắn nữa.

Phương Mộng Như khẽ than:

- Nếu như vậy, thực lực của chúng ta lại giảm yếu đi.

Triệu Ngọc Thanh cười cười, vẻ mặt phức tạp nói:

- Mệnh vận định sẵn đã sớm được ông trời an bài xảo diệu. Đi đi, có rảnh rỗi thì ở với sư đệ nhiều hơn, sau này chỉ sợ thời gian không còn nhiều nữa.

Phương Mộng Như nói:

- Sư huynh.

Triệu Ngọc Thanh phất tay nói:

- Huynh không sao, muội đi đi.

Phương Mộng Như hơi gật đầu, sau đó đi ra.

Hoàng hôn, Thiên Lân trị thương tỉnh lại.

Vừa mở mắt thì người đầu tiên hắn thấy không phải là Tân Nguyệt, cũng không phải Ngọc Tâm mà chính là Lâm Y Tuyết.

Thấy Thiên Lân đã tỉnh lại, Lâm Y Tuyết vẻ mặt vui mừng, dịu dàng nói:

- Thiên Lân sư huynh, huynh không sao chứ?

Thiên Lân mỉm cười đáp:

- Ta không sao, mấy người họ thì sao?

Lâm Y Tuyết nhướng mày lên, không vui nói:

- Vừa mở miệng đã hỏi bọn họ, huynh không thấy thích muội đến thăm huynh à?

Thiên Lân sửng người, nhìn Lâm Y Tuyết cẩn thận một lúc, có chút suy nghĩ trả lời:

- Sao vậy, có muội bồi tiếp ta thì ta rất vui, chỉ thấy kỳ quái là sao Tân Nguyệt không ở đây thôi.

Lâm Y Tuyết nhìn Thiên Lân, hừ khẽ nói:

- Huynh nói thật đó chứ?

Thiên Lân cười đáp:

- Có muốn chạy vào trong lòng ta để hỏi qua không?

Lâm Y Tuyết đỏ mặt lên, mắng:

- Miệng lưỡi trơn như bôi mỡ, thật là xấu xa.

Thiên Lân cười khẽ đáp:

- Chẳng phải là đại xấu xa như sư muội cũng là tiểu xấu xa sao?

Lâm Y Tuyết trừng Thiên Lân một lúc, thở hổn hển nói:

- Muội không thèm để ý đến huynh nữa.

Thiên Lân hỏi lại:

- Thật sự không để ý đến sao?

Lâm Y Tuyết nói:

- Không thèm để ý đến.

Thiên Lân hỏi lại:

- Quà ta tặng cho muội thì muội cũng không cần sao?

Lâm Y Tuyết nghe vậy, đảo tròn mắt, cố làm ra vẻ không vui đáp:

- Thế thì phải xem huynh tặng thế nào?

Thiên Lân cười cười, có chút không hiểu rõ lắm tính cách của Lâm Y Tuyết, lập tức biến ra một đóa hoa băng, xuống giường tự mình cài lên cho nàng.

Lâm Y Tuyết có chút thẹn thùng, miệng lẩm nhẩm gì đó không biết, không dám ngửng đầu nhìn hắn.

Thiên Lân dường như hiểu được điều Lâm Y Tuyết nghĩ trong lòng, lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, khẽ nói:

- Chúng ta đi tìm Tân Nguyệt và Ngọc Tâm trước đã, chút nữa ta sẽ dẫn muội đến Thiên Nữ phong chơi.

Lâm Y Tuyết ngửng đầu liếc Thiên Lân một cái, mặt đỏ hồng như áng mây chiều rồi nhỏ giọng nói:

- Nói lời có giữ lời không?

Thiên Lân cười đáp:

- Sư huynh sao lại lừa sư muội đây? Đi thôi.

Lâm Y Tuyết hơi ngượng ngùng, nàng vốn bướng bỉnh lúc này tựa như hóa thành người khác, bị Thiên Lân kéo bàn tay nhỏ chạy ra ngoài động, tâm tình vô cùng phức tạp. Rất lâu sau, Lâm Y Tuyết dường như tỉnh lại, giựa ra khỏi tay của Thiên Lân, thẹn thùng chạy về phía trước.

Thiên Lân thấy vậy, cười nhẹ hỏi:

- Y Tuyết, muội chạy đi đâu vậy?

Lâm Y Tuyết quay đầu liếc hắn, như xấu hổ lại như vui mừng trả lời:

- Muội chờ huynh ở cửa cốc, huynh tự mình đi tìm Tân Nguyệt tỷ tỷ đi, tỷ ấy ở cùng với Ngọc Tâm.

Nói rồi, Lâm Y Tuyết liền bỏ chạy đi.

Thiên Lân vẻ mặt phức tạp, nụ cười trước đó đã mất đi hoàn toàn, thay vào đó là một loại nghiêm túc và suy tư. Biểu hiện của Lâm Y Tuyết rõ ràng vô cùng. Thiên Lân nhìn qua đã thấy được tâm tư của thiếu nữ rồi, nhưng hắn có nên tiếp nhận không?

Lúc này, Thiên Lân đột nhiên mơ hồ. Sau khi gặp được Ngọc Tâm, tình cảm của Thiên Lân trở nên phân tán, bản thân hắn cũng không biết rõ được, tình yêu thật sự có thể phân chia không? Nếu như không thể, thế thì bản thân vì sao lại đồng thời thích Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Ngọc Tâm, Hoa Hồng và Mẫu Đơn đây? Lẽ nào thích không phải là yêu sao?

Khẽ thở dài một tiếng, Thiên Lân bỏ hết suy tư, bắt đầu tìm kiếm Tân Nguyệt và Ngọc Tâm ở trong Đằng Long cốc. Rất nhanh, Thiên Lân tìm được hai cô, cả hai đang nói chuyện với nhau. Thấy Thiên Lân xuất hiện, ánh mắt Ngọc Tâm khẽ biến đổi, muốn nói gì đó nhưng lại ngại Tân Nguyệt ở bên cạnh.

Tân Nguyệt lộ vẻ tự nhiên nhiều, khẽ nói:

- Thương thế lành chưa?

Thiên Lân đáp:

- Đã lành rồi, Ngọc Tâm cũng lành rồi chăng?

Ngọc Tâm khe khẽ đáp lại:

- Ta đã không còn chuyện gì đáng ngại nữa rồi.

Thiên Lân có chút ngượng ngùng, chuyển sang chuyện khác:

- Vừa rồi các nàng nói chuyện gì vậy?

Tân Nguyệt nhìn Thiên Lân, hơi u oán đáp:

- Chúng ta đang nói chuyện về chàng.

Thiên Lân sửng người, sau đó tiến lên kéo tay hai cô, ôn nhu nói:

- Nói về ta? Có phải nói ta lớn lên rất tuấn tú, các nàng đều rất thích ta phải không?

Ngọc Tâm không trả lời, Tân Nguyệt trừng Thiên Lân một cái, yêu kiều mắng:

- Không đứng đắn gì cả, chỉ biết nói hươu nói vượn mà thôi.

Thiên Lân cười ha hả, ôm cả hai cô vào trong lòng, giữ lấy thân thể mềm mại của các cô, cười khẽ đáp:

- Đợi sau khi kiếp nạn của Băng Nguyên qua rồi, ta sẽ dẫn các nàng đi ngao du thiên hạ.

Ngọc Tâm vẻ mặt phức tạp, những lời như vậy Thiên Lân đã nói rất sớm rồi, nhưng thật sự có một ngày như vậy chăng?

Tân Nguyệt u oán nói:

- Chỉ sợ đến lúc đó chàng ôm cả hai tay cũng không đủ.

Thiên Lân cười ngượng ngùng, vội vàng chuyển sang chuyện khác, cất tiếng hỏi:

- Những người khác đâu, ở đây làm gì vậy?

Tân Nguyệt đáp:

- Sư tổ để mọi người tạm thời nghỉ ngơi, chờ có tình hình gì mới an bài. Chàng hôm qua chạy đi đâu vậy?

Thiên Lân nói:

- Ta đi Hắc Ngục sâm lâm một chuyến, gặp được Xích Viêm. Ở đó đã bị phá hủy hoàn toàn, phỏng chừng không lâu sau thì Xích Viêm sẽ cùng với tộc nhân của ông ta tiến vào Băng Nguyên.

Tân Nguyệt kinh ngạc nói:

- Nếu như vậy thì Băng Nguyên không phải càng loạn hơn rồi?

Thiên Lân cười khổ đáp:

- Chuyện gì phải phát sinh thì căn bản là ngăn không được. Ta chút nữa phải quay về Thiên Nữ phong, các nàng cũng đi cùng ta thôi.

Tân Nguyệt nói:

- Sư tổ nói muốn đàm đạo với Ngọc Tâm, buổi tối ta tiếp đón cô ấy, chàng hãy đi về một mình.

Thiên Lân nhìn Ngọc Tâm, đầy tình cảm nói:

- Nàng mới đến nơi này nên chắc còn không quen được, hãy đi cùng Tân Nguyệt trước đã, ta sẽ sớm quay trở lại dẫn nàng đi khắp nơi chơi vòng vòng.

Ngọc Tâm gật khẽ, nhẹ nhàng nói:

- Ngươi cẩn thận một chút, chú ý đến an toàn.

Thiên Lân cười đáp:

- Yên tâm, ta sẽ không sao đâu.

Nói rồi, Thiên Lân buông hai tay ra, ánh mắt đầy tình cảm nhìn hai cô một lúc, sau đó bay lên, chớp mắt đã rời đi.

Ngọc Tâm vẻ mặt phức tạp, ngửng đầu nhìn lên không trung, thật lâu cũng không hề dời đi.

Tân Nguyệt khẽ lẩm bẩm:

- Không nỡ xa hắn?

Ngọc Tâm lắc đầu khe khẽ, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Hôm nay là ngày thứ bảy ta quen biết Thiên Lân, thời gian trôi qua thật là nhanh.

Tân Nguyệt cảm xúc nói:

- Đúng thế, thời gian trôi qua quá nhanh, ta và Thiên Lân cũng đã quen biết được bảy năm rồi.

Ngọc Tâm nhìn Tân Nguyệt một lúc, giọng kỳ kỳ quái quái nói:

- Có lẽ đây là điểm khác biệt giữa hai chúng ta.

Tân Nguyệt trả lời:

- Có lẽ khác biệt giữa chúng ta không lớn lắm.

Ngọc Tâm cười cười, nàng dường như hiểu được ẩn ý của Tân Nguyệt nhưng lại không nói nhiều.

Đến cửa Đằng Long cốc, Thiên Lân nhìn qua đã thấy Lâm Y Tuyết, nàng đang nói chuyện với Thiên Ảnh Trương.

Thấy Thiên Lân đi ra, Lâm Y Tuyết vụt chạy đến, nghiêng đầu nhìn Thiên Lân nũng nịu hỏi:

- Các cô ấy đâu rồi?

Thiên Lân cười đáp:

- Bọn họ không đi, chỉ hai người chúng ta.

Lâm Y Tuyết mừng thầm, cười duyên nói:

- Thế thì đi thôi.

Bay lên, Lâm Y Tuyết hệt như một con chim nhỏ đang bay lượn vui vẻ. Thiên Lân thấy vậy bật cười, bay theo sau, hai người rời khỏi Đằng Long cốc rồi liền hướng thẳng về Thiên Nữ phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.