Thất Giới Hậu Truyện

Chương 457: Chương 457: Sơ kiến Ngọc Tâm (Lần đầu gặp Ngọc Tâm) – phần 4




Trên đường đi, Lâm Y Tuyết tỏ ra vô cùng vui vẻ, toàn lực thi triển thân pháp muốn tỉ thí với Thiên Lân. Thiên Lân hiểu được vẻ ngoài của Lâm Y Tuyết, nhưng lại hoàn toàn không phá hỏng mà cùng nàng chơi đùa vui vẻ. Như vậy, vượt qua tám mươi dặm rồi, hai người nhanh chóng đến trên không Thiên Nữ phong, liền thấy Hoa Hồng và Mẫu Đơn, cả hai đang đứng trên đỉnh núi, chăm chú nhìn theo phương hướng của Hồng Vân Ngũ Thải Lan.

Gặp mặt lần đầu, Lâm Y Tuyết lộ ra bộ mặt khả ái của nàng, chiếm được tình cảm của Mẫu Đơn và Hoa Hồng. Không bao lâu cả ba đã quen thuộc nhiều rồi.

Thiên Lân mỉm cười đứng bên, sau khi cả ba cô đều bình tĩnh lại rồi mới hỏi:

- Tình hình ở đây thế nào?

Mẫu Đơn đáp:

- Lam Phát Ngân Tôn đi qua một lần, nhưng nhanh chóng bỏ đi liền. Hồng Vân Ngũ Thải Lan ánh sáng đang dần rực rỡ hơn, dường như Xà Ma sẽ nhanh chóng xuất hiện.

Thiên Lân trầm ngâm nói:

- Ngũ Sắc Thiên Vực có năm đại thần tướng, ngoại trừ Xà Ma ra còn một người là ai vậy?

Mẫu Đơn vẻ mặt phức tạp, lắc đầu đáp:

- Nói thực lòng, người cuối cùng này chúng ta còn thật sự chưa biết được.

Thiên Lân hiếu kỳ nói:

- Các nàng không phải đối kháng mãi với Ngũ Sắc Thiên Vực sao? Vì sao ngay cả thân phận của năm đại thần tướng cũng không hề biết vậy?

Hoa Hồng đáp:

- Khi đó đệ đệ của ta chết trong tay của Ngũ đại thần tướng, ta vì báo thù mà phí hết tâm cơ, giết chết được một vị thần tướng. Xà Ma này năm đó đã từng là người đứng đầu trong Ngũ đại thần tướng, thực lực rất kinh khiếp, nhưng nghe nói sau này Ngũ Sắc Thần Vương lại nhìn ra bên ngoài, chọn lựa một người thay vào địa vị của Xà Ma, vì thế thân phận người đó chúng ta đều không biết được.

Nghe vậy, Thiên Lân hỏi tiếp:

- Nếu như Xà Ma xuất hiện, với thế lực trước mắt của Đằng Long cốc có thể đối phó được chăng?

Mẫu Đơn trầm ngâm rồi nói:

- Phỏng chừng có thể đủ sức chu toàn một phen, nhưng nếu như bọn họ tiến vào trong Hồng Vân Ngũ Thải Lan thì nguy hiểm rồi.

Thiên Lân nghi hoặc nói:

- Ta vẫn không thể nào hiểu được, nếu như có dạng vũ khí bí mật như Hồng Vân Ngũ Thải Lan vậy, Lam Phát Ngân Tôn mấy người vì sao còn chần chừ không dùng đến?

Mẫu Đơn và Hoa Hồng đưa mắt nhìn nhau, mặt ai nấy đều hiện lên vẻ kỳ dị, điều này khiến cho Thiên Lân và Lâm Y Tuyết thấy kỳ quái.

- Sao vậy, vì sao không nói?

Nhìn hai cô, Thiên Lân lên tiếng hỏi.

Mẫu Đơn khẽ thở dài đáp:

- Theo chúng ta hiểu được, Hồng Vân Ngũ Thải Lan không chỉ là lợi khí vô địch của Ngũ Sắc Thần Vương, còn là một loại pháp khí khống chế lòng người. Một khi Ngũ đại thần tướng tiến vào trong đó rồi, tâm trí sẽ mê đi, ký ức sẽ dần dần nhạt đi, trong lòng chỉ còn lưu lại sự trung trinh không hai lòng đối với Ngũ Sắc Thần Vương. Về điểm này, Ngũ đại thần tướng thực ra biết rõ, nếu như bọn họ không ở tình trạng vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không cam tâm tình nguyện tiến vào trong đó.

Thiên Lân nghi hoặc nói:

- Nếu như vậy, Ngũ Sắc Thần Vương sẽ không sợ Ngũ đại thần tướng phản bội lão?

Hoa Hồng đáp:

- Nghe nói thực lực của Ngũ đại thần tướng đều chịu sự hạn chế của Ngũ Sắc Thần Vương, những gì ngươi thấy Lam Phát Ngân Tôn thể hiện trước mắt chỉ bằng tám phần lúc trước của hắn. Nếu như bọn họ phản bội Thần Vương, thực lực bị phong ấn sẽ không bao giờ lấy lại được. Điều này đối với bọn họ cũng là một loại trừng phạt nặng nề nhất.

Lâm Y Tuyết hừ giọng nói:

- Ngũ Sắc Thần Vương làm như vậy, căn bản là tự hủy thành lũy của mình, khiến cao thủ thủ hạ oán hận trong lòng, càng mau đổi lòng, sẽ không phục lão nữa.

Mẫu Đơn khẽ thở dài nói:

- Sinh mạng là quý giá, không ai có thể dễ dàng buông bỏ được.

Thiên Lân trầm ngâm nói:

- Nếu như chúng ta có thể giải mở được phong ấn trên người của Bạch Đầu Thiên Ông, lão tất nhiên sẽ bỏ đi.

Hoa Hồng nói:

- Với tình hình lúc đó, Bạch Đầu Thiên Ông tất nhiên đã từng giao chiến với Ngũ Sắc Thiên Vực, kết quả khẳng định là thảm bại, nếu không lão cũng không cam tâm tình nguyện bán mạng cho Ngũ Sắc Thiên Vực. Ngươi bây giờ giải mở phong ấn cho lão, lão tối đa chỉ dám bỏ chạy ẩn mình, căn bản không dám đối mặt với Ngũ Sắc Thần Vương. Nếu như vậy, chi bằng nghĩ cách tiêu diệt lão hay hơn.

Thiên Lân gật đầu đáp:

- Nàng nói có đạo lý, ta nghĩ chưa toàn diện. Được rồi, trời đã tối, hay chúng ta về thôi, để ta chuẩn bị cho các nàng ăn ngon.

Ba cô nghe vậy, nghi hoặc nói:

- Ăn ngon? Ngươi sẽ chuẩn bị sao?

Thiên Lân cười đáp:

- Không thử thì chẳng phải sẽ không biết sao? Đi thôi.

Tung mình hạ xuống, Thiên Lân dẫn ba cô quay về Chức Mộng động, đi chuẩn bị món ăn ngon, thật ra là món nào đây?

Lúc ăn cơm tối, Đằng Long phủ náo nhiệt vô cùng, Triệu Ngọc Thanh sai người chuẩn bị rượu và thức ăn thịnh soạn, chỉ để khoản đãi Ngọc Tâm. Vì thế, mọi người đều thấy kỳ quái, nhưng lại không tiện nói chuyện.

Cuối cùng chỉ có Phỉ Vân nhịn không được, đứng lên hỏi:

- Cốc chủ, Ngọc Tâm cô nương đến từ Tuyệt Tình môn, điểm này chúng ta mọi người đều biết cả. Nhưng giữa Tuyệt Tình môn và Đằng Long cốc thật ra có liên quan đến thế nào, cốc chủ có thể nói ra chăng?

Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, mỉm cười đáp:

- Chuyện này vốn là bí mật của Đằng Long cốc, không tiện nói cho mọi người. Nhưng nếu như mọi người đều cảm thấy rất hứng thú, ta có thể nói đơn giản qua. Luận đến quan hệ giữa Tuyệt Tình môn và bản cốc, thế thì phải truy đến vài ngàn năm trước, khi người sáng lập ra bản cốc và người sáng lập ra Tuyệt Tình môn thật ra phải coi là sư huynh muội.

Câu này vừa nói ra, mọi người lập tức cảm thấy kinh ngạc, ngay cả Hàn Hạc, Băng Tuyết lão nhân, Phương Mộng Như của Đằng Long cốc cũng kinh ngạc vô cùng.

Ngọc Tâm vẻ mặt phức tạp, khẽ lẩm bẩm:

- Cốc chủ nói đúng hay không?

Triệu Ngọc Thanh đáp:

- Không chút giả dối nào cả.

Ngọc Tâm gật khẽ, không hỏi thêm nữa nhưng trong lòng lại lập tức hiểu rõ.

Quan sát vẻ mặt của Ngọc Tâm, Triệu Ngọc Thanh hơi mỉm cười, một cảm giác không êm thắm ẩn núp dưới nụ cười mỉm. Theo thời gian, mọi người nói cười vui vẻ, Tân Nguyệt và Vũ Điệp ngồi bên Ngọc Tâm, ba cô cư xử hoàn toàn hợp lẽ với nhau. Ăn cơm xong, Triệu Ngọc Thanh lưu lại một mình Ngọc Tâm để nói chuyện, còn những người khác ai nấy tự rời đi.

Nhìn Ngọc Tâm, Triệu Ngọc Thanh hỏi lại:

- Lời thề của Tuyệt Tình môn đã phá vỡ rồi.

Ngọc Tâm nhìn Tàn Tình kiếm trong tay, khẽ đáp;

- Thiên Lân đã rút ra được thanh kiếm này.

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt phức tạp, khẽ lẩm bẩm:

- Ai rút ra được kiếm của cô, chính là duyên kiếp này của cô, mong đợi đời đời kiếp kiếp, ước muốn mãi trong vĩnh hằng.

Ngọc Tâm biến hẳn sắc mặt, kinh ngạc nói:

- Ông biết được truyền thuyết liên quan đến Tàn Tình kiếm?

Triệu Ngọc Thanh khổ sở đáp:

- Nếu cô biết được nguồn gốc của Đằng Long cốc thì chắc sẽ không cảm thấy kinh ngạc như vậy.

Ngọc Tâm bình tĩnh trở lại, lạnh nhạt nói:

- Ông kêu ta tới đây là muốn nói những điều này?

Triệu Ngọc Thanh lắc đầu đáp:

- Ta chỉ muốn chúc phúc cho cô, nhưng lời chúc phúc của ta tương đối nhỏ, không đủ để thay đổi tương lai của cô.

Ngọc Tâm nói:

- Con đường của ta, ta phải đi đến cùng.

Triệu Ngọc Thanh than:

- Đúng thế, không trải qua gió mưa thì làm sao có thể thấy được cầu vồng?

Ngọc Tâm cười nhẹ đáp:

- Băng Nguyên ngay cả mặt trời cũng không thấy được, làm sao có thể thấy được cầu vồng đây?

Triệu Ngọc Thanh khổ sở nói:

- Lòng của cô quá lạnh rồi.

Ngọc Tâm đáp:

- Lòng nếu không lạnh thì tại sao lại là tuyệt tình được?

Triệu Ngọc Thanh đáp:

- Nếu lòng có tình yêu, thì có hy vọng.

Ngọc Tâm nhìn ông, hơi mơ hồ nói:

- Thật vậy sao?

Triệu Ngọc Thanh đáp:

- Mười hai đời truyền nhau, vài ngàn năm tuyệt thế phong hoa, tất nhiên có một tia hy vọng.

Ngọc Tâm tự nhiên nói:

- Phải vậy chăng?

Triệu Ngọc Thanh trầm giọng nói:

- Không nên chịu thua, cuộc đời của Thiên Lân không hề tầm thường. Ta chỉ có thể cho cô một câu nói này mà thôi, tin tưởng vào tình yêu thì cô sẽ có hy vọng.

Ngọc Tâm vẻ mặt kỳ quái, khẽ lẩm bẩm:

- Đa tạ ông. Chỉ sợ tình yêu không hóa giải được lời nguyền.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Tình yêu có thể vĩnh hằng, lời nguyền có thể vậy chăng?

Ngọc Tâm đáp:

- Đối với Tuyệt Tình môn, lời nguyền cũng là vĩnh hằng.

Triệu Ngọc Thanh lắc đầu trả lời:

- Cô sai rồi, lời nguyền của Tuyệt Tình môn sẽ kết thúc ở trên người của cô.

Ngọc Tâm khổ sở đáp:

- Thế thì cần phải trả giá lớn.

Triệu Ngọc Thanh không hề phản bác lại, mà chỉ thở dài tán đồng:

- Đúng thế, không trả một giá lớn thì làm sao có thể đổi lấy hạnh phúc được đây? Đi đi, đừng nghĩ quá nhiều, cô phải nắm lấy từng thời khắc cuộc đời, cảm nhận thật rốt vẻ đẹp của thế gian này.

Ngọc Tâm bật cười phức tạp, nhìn Triệu Ngọc Thanh rồi sau đó xoay mình bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.