Nhưng bất kể thế nào, Lục Vân vẫn kịp nắm bắt được cảm giác rất chân thật từ sâu thẳm trái tim Yêu Hoàng, thể diện tuy cũng quan trọng nhưng tình yêu chân thành mới là đệ nhất.
Ngạo nghễ nhìn Bạch Quang, Yêu Hoàng lạnh lùng khai khẩu:
- Có điều kiện gì ngươi cứ nói, biết đâu bản hoàng nhất thời vui vẻ mà đáp ứng ngươi.
Bạch Quang dáng vẻ bình thản nhìn hắn, ôn hòa nói:
- Thật ra cũng đơn giản, chúng ta muốn thương lượng với ngươi về cục diện của Nhân gian. Từ khi ngươi bước vào Nhân gian đến nay, nam chinh bắc chiến đã khiến tất cả mọi người đều mệt mỏi, với ngươi có ích lợi gì? Bản tọa lần này đến đây không muốn nhắc lại chuyện cũ, bất kể trước đây ai đúng ai sai cũng đã là quá khứ, bây giờ chúng ta cần bàn về tương lai. Ý ta rất đơn giản, ngươi dẫn quân của ngươi trở về Yêu vực, ta sẽ thả thiếu nữ này để nàng được ở bên ngươi. Đương nhiên nếu ngươi không đồng ý, kết cục sẽ rất đơn giản, cô gái trong tay ta nhất định phải chết, sau đó là trận chiến giữa chúng ta. Chọn lựa như thế nào ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ, đừng để đến khi có chuyện rồi mới hối hận, lúc đó đã quá muộn rồi.
Sắc mặt lạnh tanh, Yêu Hoàng Liệt Thiên tức giận hừ lên một tiếng không trả lời. Thuỷ Kỳ Lân ở phía sau liền can ngăn:
- Chủ nhân! Những lời này không thể nghe theo. Chúng ta đã vượt qua bao gian khổ mới có ngày hôm nay, chỉ cần thắng là cả thất giới sẽ thuộc về chúng ta, nếu vứt bỏ thì quả là đáng tiếc. Chủ nhân! Xin nhớ lại lời thề và hùng tâm năm xưa, bây giờ người đã đứng rất gần vị trí chí tôn của thiên hạ, chỉ cần tiến thêm một bước nữa là chúng ta thành công rồi.
Hắc Sát hổ vương và Tam Nhãn long lang thảy đều cực lực khuyên giải, hi vọng hắn lấy đại cục làm trọng.
Quay đầu nhìn ba người một lượt rồi ngó lại thiếu nữ, nhãn thần Yêu Hoàng biến ảo đầy phức tạp. Một lúc sau hắn mới tĩnh tâm lại, chuyển mắt qua Bạch Quang, Yêu Hoàng Liệt Thiên lạnh lùng nói:
- Điều kiện này có thể suy nghĩ, có điều trước khi đồng ý, ta cần giải quyết vài việc.
Dứt lời, đưa tay phải ra ám hiệu với thuộc hạ. Ba người phía sau hiểu ý, xông thẳng về phía bọn Vân Hư mấy người đang bị thương dưới đất.
Phát hiện ý đồ của Yêu Hoàng Liệt Thiên, Bạch Quang vội hét lớn:
- Hãy khoan, Yêu Hoàng ngươi nên nghĩ kĩ. Nếu ngươi giết chết bọn họ, ta cũng không đảm bảo sẽ tha cô gái này, lúc đó ngươi hối hận cũng đừng trách ta.
Yêu Hoàng lạnh lùng nói:
- Nếu vậy ngươi hãy đem nàng ra đổi, ta có thể để các ngươi tiện nghi một chút, đổi mình nàng lấy mấy người trong tay ta. Ngươi hãy suy nghĩ đi, ta đếm từ một đến ba, lúc đó không trả lời thì ta sẽ giết chúng. Một… hai...
Nhìn chằm chằm vào Yêu Hoàng Liệt Thiên, lúc này Bạch Quang tâm thế đã dần dần bình ổn trở lại, quay đầu liếc mắt sang thiếu nữ rồi hét lên ngắt lời Yêu Hoàng:
- Được. Ta đồng ý với ngươi. Nhưng ta muốn hỏi trao đổi xong ngươi định thế nào?
Yêu Hoàng Liệt Thiên lạnh lùng nhìn ông ta, giọng kiên định:
- Sau khi trao đổi xong, người đầu tiên ta muốn giết là ngươi.
Bạch Quang gật đầu, nhẹ thở dài giải cấm chế cho thiếu nữ, sau đó buông tay ra lùi về sau một bước. Yêu Hoàng Liệt Thiên thấy vậy liền vẫy tay ra hiệu thả người. Chỉ trong phút chốc, mấy người trọng thương đã loạng choạng trở về bên Bạch Quang. Trong trường chỉ còn lại Yêu Hoàng Liệt Thiên và thiếu nữ đối mặt nhìn nhau .
Gió nhẹ nhàng lướt qua thổi tung mái tóc đẹp đẽ của thiếu nữ. Vào khoảng khắc ánh mắt nàng bị che khuất bởi làn tóc xanh, một giọt lệ châu óng ánh đã kịp ẩn vào bên trong nghìn vạn sợi tóc. Gió thổi, tóc bay, môi cười ẩn hiện, chỉ là giọt lệ cay đắng đó Yêu Hoàng không hề nhìn thấy. Có lẽ đây là vận mệnh, cũng có thể chỉ là tưởng tượng, nhưng là gì, lúc này ai mà hiểu thấu!
Nhìn nụ cười quen thuộc đó, khuôn mặt lạnh lùng của Yêu Hoàng Liệt Thiên trở nên hiền dịu. Hắn im lặng nhìn nàng, nhãn thần như lột tả nỗi nhớ nhung, lo lắng trong lòng. Cảm nhận được tình yêu sâu sắc cùng sự quyến luyến của hắn, thiếu nữ lảng tránh ánh mắt ấy, khuôn mặt nàng nở nụ cười tươi như hoa, lại như có mấy phần xấu hổ.
Trong làn gió nhẹ, thiếu nữ khẽ bước về phía trước một bước, bóng hình trên mặt đất cũng nhẹ nhàng lướt theo, vừa khéo bóng nàng lại in lên người Yêu Hoàng Liệt Thiên. Một bước không lớn, nhưng chỉ thêm một bước cũng làm cho khoảng cách giữa hai người gần lại bao nhiêu, hai trái tim cũng dần tiến đến gần nhau.
Thiếu nữ dừng bước nhìn Yêu Hoàng Liệt Thiên, nhẹ nhàng nói:
- Đừng lo cho thiếp, thiếp sống rất tốt. Chàng gầy đi nhiều, cũng đen đi nhiều.
Liệt Thiên nghe vậy chỉ cười, nụ cười thuần phác như một đứa trẻ, như không còn là hắn nữa.
- Ta gầy chút cũng chẳng sao, chỉ cần nàng bình an, vui vẻ là tốt rồi. Còn nhớ lời ta đã nói không, sẽ có ngày ta mang đến cho nàng cuộc sống hạnh phúc nhất trần gian. Giờ ngày đó đã sắp tới, chỉ qua ngày hôm nay ta sẽ là chúa tể của thất giới, lúc đó chúng ta có thể cùng nhau ngao du thiên hạ.
Thiếu nữ nhợt nhạt cười, nói như đang trong giấc mộng:
- Thiếp không quên, thiếp luôn ghi tạc trong lòng. Chỉ là như vậy chàng sẽ rất vất vả, sẽ có rất nhiều trở ngại, gặp rất nhiều phản kháng và rất nhiều nguy hiểm. Hạnh phúc đối với thiếp hết sức đơn giản, chỉ cần được ở bên chàng, ngày ngày cùng chàng ngắm mặt trời mọc, cùng chàng ngắm hoàng hôn, sống cuộc đời bình an là thiếp đã hạnh phúc rồi.
Liệt Thiên khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Nàng yên tâm, cuộc sống như vậy chẳng bao lâu sẽ thành hiện thực. Một khi ta thắng trong trận chiến này, giải quyết xong mọi chuyện, chúng ta sẽ cùng ngắm mặt trời mọc, cùng ngắm hoàng hôn, mùa xuân thưởng thức trăm hoa, mùa hạ du ngoạn Giang Nam. Chúng ta sẽ ở một nơi thật xa, cách biệt giang hồ, nuôi vài con hạc tiên, vài con linh thú, trồng những loài hoa lạ, cùng nhau tạo thành một gia đình ấm êm hòa thuận.
Yên lặng nghe Liệt Thiên nói, ánh mắt thiếu nữ tràn đầy hi vọng, dường như hạnh phúc đang chờ họ ở phía trước vậy. Đúng lúc đó, Thuỷ Kì Lân đột nhiên rú lên giận dữ, cơ thể trong nháy mắt như kéo dài ra, nhanh như cắt xuất hiện ở sau lưng thiếu nữ, chặn một chưởng của Thiên Hỏa lão tổ.
Một tiếng nổ lớn phá tan giây phút yên lặng, Thủy Kỳ Lân Huyền Dạ trong lúc vội vã ngạnh tiếp một chưởng của Thiên Hỏa lão tổ đã bị trọng thương văng ra xa vài chục trượng, khí huyết toàn thân hỗn loạn. Tam Nhãn long lang và Hắc Sát hổ vương đồng thanh gầm lên, một trái một phải lao đến Thiên Hỏa lão tổ quyết trả món nợ vừa rồi, nhưng Yêu Hoàng Liệt Thiên đã nhanh hơn một bước, xuất hiện ngay cạnh Thiên Hỏa lão tổ.
Âm trầm nhìn lão, Liệt Thiên lạnh lùng nói:
- Tu vi tốt lắm, bản hoàng muốn lĩnh giáo xem rốt cuộc ngươi mạnh đến đâu.
Dứt lời, đưa tay phải lên, từ từ đẩy một chưởng vào ngực Thiên Hỏa lão tổ.
Nhìn đòn đánh này, sắc mặt Thiên Hỏa lão tổ trở nên trầm trọng, toàn thân bốc lên ngọn lửa ngùn ngụt, chân nguyên tập trung tạo thành một đạo Xích Huyết Tinh Diệm chưởng. Song chưởng gặp nhau, hai bên đều run khẽ, rồi lập tức cả người Thiên Hỏa lão tổ chấn động mạnh, trong tiếng gầm thét bị chấn bay ra, va mạnh vào một hòn đá to.
Đúng lúc Yêu Hoàng ra tay, thủ tịch hộ pháp Bạch Quang của Cửu Thiên Hư Vô giới cũng nhân cơ hội tấn công vào lưng thiếu nữ, muốn một chưởng kết liễu nàng, vừa lúc bị Hắc Ngao hổ vương và Tam Nhãn long lang tiến đến chặn lại. Chưởng lực đi chệch trúng vào vai phải của thiếu nữ, mạnh đến mức khiến nàng bị trọng thương thổ huyết, khuôn mặt tuyệt mĩ trắng bệch thất sắc.
Ngay lúc thiếu nữ bị trúng đòn bay đi, Liệt Thiên gầm lên giận dữ, chân nguyên toàn thân tăng gấp mười lần, khí thế kinh người trong chốc lát hình thành nên một trận cuồng phong khủng khiếp khiến cho mọi người đều hết sức kinh hoàng.
Phi thân bay lên ôm lấy thiếu nữ, Liệt Thiên vội hỏi:
- Như Sương, nàng thế nào rồi? Nàng yên tâm, có ta ở đây nàng sẽ an toàn, nàng hãy bình tĩnh, ta sẽ trị thương cho nàng.
Như Sương mỉm cười nhìn Liệt Thiên, nhẹ nhàng an ủi:
- Chàng đừng quá lo lắng, thiếp không sao. Chàng là thống lĩnh của Yêu giới, cần gìn giữ tôn nghiêm, đừng vì thiếp mà thay đổi.
Vừa truyền công lực vào người Như Sương, Liệt Thiên vừa lắc đầu:
- Không. Vì nàng, ta có thể thay đổi rất nhiều, chỉ cần nàng bình yên vui vẻ, điều gì ta cũng có thể làm được.
Như Sương xúc động nhìn hắn, trong mắt toát lên nỗi thống khổ, giọng nói bỗng trở nên kì lạ:
- Thiếp không xứng đáng với những gì chàng làm cho thiếp, tại sao chàng lại tốt với thiếp như vậy?
Liệt Thiên nghiêm túc đáp:
- Đáng. Vì nàng, ta dù chết cũng đáng.
Thân thể thiếu nữ run lên, ánh mắt đầy đau khổ:
- Chàng thật ngốc. Tại sao, tại sao chàng lại ngốc như vậy? Thiếp thật sự không xứng đáng với tình yêu của chàng, thật….
Ngắt lời nàng, Liệt Thiên nói:
- Đời này chỉ mình nàng mới cho ta biết thế gian có cái gọi là tình yêu, chỉ mình nàng cho ta hiểu rằng cô đơn không hề đáng sợ, mà đáng sợ là cả đời không có tình yêu. Gặp được nàng chính là duyên phận trời định, có được nàng là tâm nguyện lớn nhất đời ta. Ta không giỏi thổ lộ tình cảm của mình, nhưng nàng hãy biết rằng, đời này Yêu Hoàng chỉ yêu một người, là nàng - Bạch Như Sương. Bây giờ nàng đừng nói gì nữa, hãy tĩnh tâm tiếp nhận chân nguyên của ta, trị lành vết thương trước, những chuyện khác để sau hẵng nói.
Thiếu nữ nhìn hắn, nhãn thần chứa đầy sự cảm động lẫn nỗi đau đớn không lời, chỉ là Liệt Thiên không nhìn thấy. Đôi môi khẽ mấp máy, nàng muốn nói ra nỗi khổ tâm trong lòng, nhưng khi đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, nàng lại bỏ đi cơ hội đó. Thời khắc này, trong mắt thiếu nữ ẩn giấu vẻ than thở và nuối tiếc, nhưng nhiều hơn cả là sự quan tâm sâu sắc không lời nào diễn tả.
Cuộc giao tranh vẫn đang diễn ra kịch liệt, Bạch Quang của Cửu Thiên Hư Vô giới võ công vượt xa Vân Hư thượng nhân, đánh cho Hắc Sát hổ vương và Tam Nhãn long lang phải lùi dần. Hơn nữa, Thuỷ Kì Lân đã bị trọng thương, Bạch Quang lại được Ám Dạ quỉ vương và Hắc ma thần giúp sức nên cao thủ của Yêu giới bị yếu thế, không đủ sức phản công.
Bên ngoài, Vân Hư thượng nhân, Đạo Phi tử, Quy Linh tôn giả, Linh Vân thiên kiếm, Pháp Giới Vô Tướng đều tranh thủ thời gian để trị thương. Thiên Hỏa lão tổ đang phòng thủ bên cạnh, hạ giọng nói:
- Mọi người phải tranh thủ, mọi thành bại liên quan đến hành động lần này. Ba đại cao thủ dưới trướng Yêu Hoàng đã bị thương một người, hai người còn lại sẽ do Quy Linh tôn giả và Lăng Vân thiên kiếm đối phó, chỉ cần giữ chân bọn chúng là được, còn Yêu Hoàng hãy giao cho chúng ta.
Nghe vậy, Pháp Giới Vô Tướng thương tích tương đối nhẹ đứng dậy trước:
- Lão tổ có chắc lần này nhất định thành công không?
Thiên Hỏa lão tổ nghiêm túc đáp:
- Trên đời này không có điều gì là tuyệt đối, nhưng nắm chắc phần lớn là được rồi, nếu không thì quỷ vương và ma thần sao lại có thể theo chúng ta trở về.
Vừa dứt lời, Vân Hư thượng nhân, Quy Linh tôn giả, Linh Vân thiên kiếm lần lượt đứng dậy, duy có Đạo Phi tử vì vết thương quá nặng nên vẫn tiếp tục trị thương.