Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 433: Chương 433: – Ý Ngoại Chi Biến (Biến đổi ngoài ý muốn)




Vân Hư thượng nhân và Đạo Phi Tử kinh hãi nhìn lại, hoàn toàn không dám tin một binh khí lại có thần uy như vậy, có thể khiến cho núi sông dịch chuyển, mây gió gào rít. Đang lúc khiếp sợ, sức mạnh đáng sợ ấy đã lan tới, dễ dàng nuốt chửng cả hai người, hất họ bay lên tận mây xanh theo bụi đất đầy trời. 

Nhìn Liệt Nhật long thương trong không trung, tinh thần Lục Vân chấn động. Tất cả những việc này hoàn toàn ngoài dự liệu của chàng. Chàng từng thấy qua Vạn Ma đao của Ma Thiên tôn chủ, Huyết Sát chiến phủ của Sát Huyết Diêm La và Thiên Tà nhận của Thiên Tuyệt tà thần Chu Hỉ, tuy cũng thập phần chấn kinh nhưng từ trước tới nay chưa từng có cảm giác mãnh liệt như lần này. 

Trong ngũ đại tà binh, ngoài “chí độc chi khí” Phệ Tâm kiếm là Lục Vân chưa nhìn thấy, bốn binh khí còn lại chàng đều đã ngó qua. Theo phán đoán của chàng, chỉ có Liệt Nhật long thương là thiên hạ vô song, thật không hổ danh “chí bá chi khí”. Trước đây chàng cho rằng thực lực của Sát Huyết Diêm La là mạnh nhất, nhưng lúc này chàng nhận ra thực lực của Yêu Hoàng Liệt Thiên còn cả hơn Diêm La, Yêu Hoàng Liệt Thiên mới đúng là bá chủ tối cao làm đảo điên thất giới, uy chấn tam gian. 

Trên trời, thần long vẫn lượn tròn nhưng bụi đất tan dần. Gió thổi qua mặt đất nứt toác, xác người chất cao như núi, đâu đâu cũng thấy máu tươi xương thịt ngổn ngang. Cuộc giao tranh đã ngừng, người ngựa hai bên đều đứng đằng xa chua xót nhìn tàn tích của cuộc chiến. Vân Hư thượng nhân và Đạo Phi tử nằm yên trên đất sắc mặt xám ngoét, cơ thể khẽ giãy dụa, đáng tiếc không sao đứng dậy. 

Yêu Hoàng Liệt Thiên âm lãnh nhìn phía trước, cười lạnh nói: 

- Hôm nay các ngươi đã thua rồi, không chỉ mất đi thể diện mà còn mất luôn cả Nhân gian. Từ nay về sau ta sẽ là chúa tể của Nhân gian, là thống soái của thất giới. Bây giờ các ngươi hãy từ biệt nhân thế, đã đến đây thì phải thua cho xứng đáng, tương xứng với thân phận của các ngươi, bằng không thì đừng nên đến đây. 

Lời vừa dứt, thần long do long thương hóa thành trong không trung đâm nhào xuống, há miệng phun ra một đạo lửa rồng đỏ rực, gặp gió lớn lên hoá thành một cột sáng đường kính sáu thước, xuất hiện ngay trên Vân Hư thượng nhân và Đạo Phi tử. 

Nguy hiểm đang đến gần, nhưng hai người không hề dịch chuyển và cũng không có cách nào dịch chuyển, trong mắt lộ rõ sự đau đớn tang thương. Có lẽ khi thực sự đối mặt với sự hủy diệt, những kẻ tu đạo ít nhiều có chút cảm khái. Từ xa truyền tới ba tiếng hô nhỏ, ba bóng người đồng thời bay thẳng tới. Trước khi đạo quang trụ đánh trúng Vân Hư thượng nhân và Đạo Phi tử, ba người sáu tay cùng vung lên phát ra ba vòng quang hoa màu sắc khác nhau, hình thành một đóa kỳ hoa xoay tròn chặn lấy lửa rồng. 

Thấy Linh Quy tôn giả của Thiên Chi đô, Pháp Giới Vô Tướng của Vạn Phật tông, Lăng Vân thiên kiếm của Tiên Kiếm môn ra tay, Yêu Hoàng Liệt Thiên không nhịn được hừ lạnh một tiếng, toàn thân quang hoa đại thịnh, chân nguyên quanh thân truyền tới long thương theo một phương thức kỳ diệu làm uy lực tăng lên gấp bội. Chỉ mới như thế, thân thể Linh Quy tôn giả, Pháp Giới Vô Tướng và Lăng Vân thiên kiếm đã lắc lư, vân khí quanh người ảm đạm, hiển nhiên đã bị trọng thương. 

Liếv mắt nhìn quanh, Pháp Giới Vô Tướng của Vạn Phật tông trầm giọng nói: 

- Yêu Hoàng bá đạo không thể địch lại, chúng ta mau cứu người rồi rời khỏi đây. Bây giờ ta sẽ chặn Yêu Hoàng, các vị cứu hai người họ chạy trước. 

Linh Quy tôn giả và Lăng Vân thiên kiếm do dự một chút rồi nhanh chóng ôm lấy hai người bị trọng thương trên đất, chuyển thân bay ra ngoài. 

Thấy vậy, Hắc Sát hổ vương và Tam Nhãn long lang cười lạnh lùng, vừa lắc người chặn lại vừa quát: 

- Không để lại mạng thì đừng mong rời đi. Còn không quay lại cho ta?! 

Trận chiến ác liệt lại bắt đầu, bốn đại cao thủ trong trường đánh nhau quyết liệt, ai nấy thi triển uy lực bản thân, nhất thời khó phân thắng bại. Bên này, Pháp Giới Vô Tướng mất đi sự hỗ trợ của đồng bạn, chỉ duy trì được một lát rồi bị trọng thương bắn ra ngoài đập người xuống đất, cơ thể khẽ động bật dậy đến bên cạnh các cao thủ đang bị thương. 

Yêu Hoàng Liệt Thiên ngẩng đầu nhìn trời, khuôn mặt tỏ vẻ mất kiên nhẫn huơ tay ra lệnh: 

- Không còn sớm nữa, mọi người mau kết thúc trận chiến đi. 

Lời vừa dứt, đại quân Yêu vực đã hung dữ xông lên. Một lần nữa cục diện hỗn chiến lại bắt đầu. 

Lần này do tình thế đã thay đổi rõ ràng nên đại quân Yêu vực khí thế dâng cao, liên minh cao th lục giới thì khí thế sa sút, nên vừa đối đầu, kết quả đã hoàn toàn nghiêng hẳn về một phía. 

Lắc người xuất hiện trước mặt Linh Quy tôn giả, Yêu Hoàng Liệt Thiên quát Hắc Sát hổ vương lùi lại rồi tự mình ra tay, chỉ vẻn vẹn ba chiêu đã khiến cho ông ta bị thương rất nặng. Sau đó hắn tiến đến trước mặt Lăng Vân Thiên Kiếm, cũng chỉ ba chiêu làm Lăng Vân Thiên Kiếm toàn bộ kinh mạch đứt đoạn trọng thương không đứng dậy nổi. Cứ như vậy, theo sự di động của thân ảnh Yêu Hoàng Liệt Thiên, phe liên minh lục giới binh bại như núi đổ, chỉ trong phút chốc các cao thủ kẻ chết người bị thương thảm hại vô kể. 

Nhìn đại quân của mình bắt đầu thanh lý chiến trường, ánh mắt Yêu Hoàng Liệt Thiên dừng lại trên người mấy vị đại cao thủ võ công cao cường như Vân Hư thượng nhân, Đạo Phi tử, Linh Quy tôn giả, Lăng Vân thiênkKiếm, Pháp Giới Vô Tướng. 

- Tiến vào Nhân gian đã lâu, giữa chúng ta xảy ra chiến tranh liên miên, hôm nay nên kết thúc tại đây. Trong số các ngươi không ít người đã từng giao đấu với ta mấy lần, kết quả này các ngươi nên nghĩ đến từ lâu, chỉ đáng tiếc các ngươi… 

Hống nhỏ một tiếng, Đạo Phi tử giận dữ nói: 

- Còn nói nhảm nhí làm gì, hôm nay ngươi đã thắng thì có thủ đoạn gì cứ việc giở ra. Ngày nào đó ngươi thua, chúng ta cũng sẽ chẳng lưu tình đâu. 

Yêu Hoàng Liệt Thiên sắc mặt lạnh lùng, hừ giọng: 

- Từ trước đến nay chưa ai dám ngắt lời ta, ngươi lại ba lần bốn lượt nổi máu anh hùng. Đã vậy ta sẽ chọn ngươi khai đao đầu tiên, lấy máu tế thiên hạ. 

Đạo Phi Tử ánh mắt thay đổi, thách thức: 

- Vậy thì ngươi cũng có mắt đấy, lão đạo ta há là kẻ sợ chết. 

Vừa dứt lời, Hắc Sát hổ vương không đợi Yêu Hoàng Liệt Thiên lên tiếng bước lên trước đá lão bay lên không trung, quát lớn: 

- Tên đạo sĩ thối còn lôi thôi, bản hổ vương khớp miệng ngươi lại. 

Yêu Hoàng Liệt Thiên chỉ hờ hững đứng nhìn. Mấy người bọn Vân Hư thượng nhân phẫn nộ chửi mắng không ngừng nhưng nào có tác dụng gì. 

Nhìn thân thể Đạo Phi tử rơi xuống chỉ còn thoi thóp thở, đám Vân Hư thượng nhân, Linh Quy tôn giả đều thấy đau đớn và lo lắng, Yêu Hoàng Liệt Thiên lãnh đạm vô tình, im lặng chờ đợi hành động tiếp theo của Hắc Sát hổ vương. 

Trên mặt đất, Hắc Sát hổ vương âm sâm nói: 

- Lão đạo, hổ vương ta từ trước đến nay làm việc gì cũng đều dứt khoát, ta sẽ tiễn ngươi lên trời bằng một quyền. Chẳng phải các ngươi suốt ngày muốn phi tiên sao, ta sẽ cho ngươi cơ hội để xem ngươi có thể thành tiên được không! 

Ánh sáng loé lên, quang mang chói mắt quanh thân Hắc Sát hổ vương nhanh chóng tập hợp ở tay phải, trong nháy mắt hình thành một quả đấm bằng ánh sáng lóng lánh, khí kình ẩn chứa bên trong sản sinh ra khí mang xoay tròn với tốc độ cao, quanh người hắn không ngừng thu nạp sức mạnh hư không dung hợp lại làm quyền phong thêm mạnh mẽ. 

Nhìn thấy Đạo Phi tử sắp chết trong tay hổ vương, Yêu Hoàng Liệt Thiên lúc này nhướng mày quay người nhìn về phía chân trời. Cùng lúc đó một âm thanh trên trời vọng xuống: 

- Dừng tay! 

Âm thanh không lớn nhưng vô cùng rõ ràng, có vài phần gấp gáp. 

Yêu Hoàng Liệt Thiên chằm chằm nhìn kẻ mới đến, ánh mắt vốn ngạo mạn tự đắc đột nhiên thay đổi, một luồng khí sắc nhọn phóng ra, khí lưu mạnh mẽ uốn lượn như kinh thiên động địa, khiến tất cả mọi người đều kinh hoàng thất sắc. 

Hắc Sát hổ vương thu tay lại tóm lấy Đạo Phi tử, hỏi: 

- Chủ nhân, người này có nên tạm thời …. 

Yêu Hoàng không để ý tới hắn, chỉ lạnh lùng nhìn về phía trước nói với ngữ khí lạnh lẽo: 

- Thả nàng ra. Nếu không ngươi sẽ phải chết! 

- Thật không? Hình như bây giờ ngươi không có quyền ra lệnh cho ta. 

Một người trạc tuổi trung niên mặc y phục trắng châm chọc đáp lại. 

Người này tướng mạo đàng hoàng, toàn thân chân khí lưu chuyển, lớp ánh sáng bảo vệ quanh người thiên biến vạn hóa, làm người ta có cảm giác thần bí không đoán được. Trong tay ông ta là một thiếu nữ áo trắng khép chặt mi, môi hồng hé mở nhưng không thể nói được gì, rõ ràng là không có cách nào để mở miệng. 

Sau lưng ông ta là Ám Dạ quỷ vương, Hắc Ma thần đã bỏ đi từ trước cũng theo đến, ngoài ra còn có một lão đầu thấp bé toàn thân đỏ lửa. 

Thông qua mắt Yêu Hoàng, Lục Vân nhìn thấy tất cả. Điều làm chàng kinh ngạc là thiếu nữ áo trắng kia chính là cô gái bên hồ trong sâu thẳm ký ức của Yêu Hoàng. Còn hai kẻ mới tới Lục Vân tuy không quen biết, nhưng thông qua cảm ứng của Yêu Hoàng Liệt Thiên đã nhận ra họ có tu vi cao đến đáng sợ, tuyệt không có cao thủ nào so sánh được với họ. 

- Võ công của hai vị bất phàm chắc hẳn không phải từ Nhân gian đến. Chẳng biết hai vị đến từ đâu và lần này đến đây là muốn gì? 

Ngữ khí mềm mỏng hơn, dường như vì sự có mặt của thiếu nữ, chỉ trong nháy mắt Yêu Hoàng Liệt Thiên đã biến thành người khác, làm cho tất cả mọi người tại trường đều kinh ngạc. Chỉ có ánh mắt của thiếu nữ có chút kỳ quái, tựa hồ cao hứng vì sự chuyển biến của Yêu Hoàng nhưng lại như mang vài phần áy náy. 

Vị trung niên áo trắng nhìn mấy người trên mặt đất một cái, bình thản đáp: 

- Bản toạ là Bạch Quang, hộ pháp đứng đầu của Cửu Thiên Hư Vô giới. Vị đạo hữu này là Thiên Hỏa lão tổ của Hoả Diễm sơn. Lần này không muốn sinh linh trong thất giới lầm than, nên đến đây mục đích muốn thương lượng với Yêu Hoàng. 

Lạnh lùng nhìn ông ta hai lần, ánh mắt của Yêu Hoàng Liệt Thiên lại quay về trên người thiếu nữ nói với ngữ khí lạnh lùng: 

- Có điều gì thì hãy thả nàng ra trước rồi nói, nếu không thì không có cách nào thương lượng. 

Cười tự tin, hộ pháp đứng đầu của Cửu Thiên Hư Vô giới - Bạch Quang chất vấn: 

- Thật vậy sao? Đã thế cứ coi như ta chưa đến đây, ngươi tiếp tục việc của ngươi, ta đi làm việc của ta. 

Nói xong quay người, tay phải vẫn khống chế chỗ yếu hại của thiếu nữ, đưa nàng theo. 

Tức giận nhìn Bạch Quang, trong mắt Yêu Hoàng bừng bừng lửa giận, ngữ khí lạnh lùng nói: 

- Đứng lại! Muốn đi cũng được nhưng phải để người lại, nếu không thì ngươi để mạng lại đây. 

Bạch Quang dừng lại, quay đầu lại nhìn hắn lạnh lùng đáp: 

- Nếu ngươi không quan tâm đến tính mạng của kẻ trong tay ta thì ngươi cứ việc ra tay. Bằng không chúng ta sẽ thương lượng. Ta không làm khó gì ngươi. 

Nhìn thiếu nữ, Yêu Hoàng chưa vội nói mà trầm tư suy nghĩ. Giây phút này thân là Yêu Hoàng không thể để kẻ khác uy hiếp, nhưng tình cảm trong lòng hắn khó mà dứt bỏ. 

Xung quanh mọi người đều đang chờ đợi Yêu Hoàng và suy đoán quyết định của hắn. Lục Vân ở trong cơ thể Yêu Hoàng nên biết sự lựa chọn của hắn trước tất cả mọi người. Từ kí ức của Yêu Hoàng Liệt Thiên, Lục Vân biết tuyệt nhiên không thể có chuyện hắn lạnh lùng bỏ qua sự sống chết của thiếu nữ đó. Chỉ có điều bắt hắn cúi đầu thoả hiệp trước mọi người là một chuyện vô cùng mất mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.