- Nếu muội không muốn ta đi tìm hắn, thế thì ta không đi nữa là được chứ gì. Nhưng sau này nếu gặp hắn ở Nhân gian, ta sẽ
không dễ dàng gì tha cho hắn đâu. Thất giới đã loạn, muội hãy chú ý bảo trọng, huynh nói câu này hy vọng muội nhớ kỹ trong lòng.
Thở dài một tiếng, Âu Dương Vân Thiên cuối cùng vẫn không nhẫn tâm chống lại ý nguyện của bà, đã có ý nhượng bộ.
Cảm nhận được tâm ý của Vân Thiên, Thái Phượng tiên tử đau khổ nhìn hắn, dịu dàng nói:
- Có điều gì huynh nói đi, muội nhất định sẽ nhớ kỹ trong lòng.
Quan sát xung quanh, Âu Dương Vân Thiên cuối cùng nhìn xuống dòng sông Hoàng Hà đang cuồn cuộn chảy, bình tĩnh nói:
- Nếu như có một ngày Vân Chi pháp giới không còn, hãy đến tìm ta… Thái Phượng tiên tử tâm thần chấn động, bà kinh hãi hỏi:
- Không thể nào, Vân Chi pháp giới không thể bị huỷ diệt! Huynh còn
nghe được tin gì nữa, hãy mau nói cho muội biết.
Thở dài nhìn bà, Âu Dương Vân Thiên nói với giọng chắc chắn:
- Câu nói này muội phải nhớ rõ, khi ngày ấy đến chính là lúc Cửu Thiên Hư Vô giới đi vào con đường huỷ diệt. Nghe nói ngày hôm đó Khổng Tước công chúa Bách Linh của Thiên Chi đô có nói một câu "Lục viện hợp, thiên hạ ly" điều này là hoàn toàn có thật. Chính tà có rất nhiều điểm bất đồng, có nhiều
chuyện mà chính đạo không thể biết nhiều như tà đạo, nói như vậy muội minh bạch rồi chứ?
Ngây ngốc đứng nhìn hắn ta, Thái Phượng tiên tử thì thào:
- Chẳng lẽ lúc đầu chúng ta làm như vậy đều là sai sao? Tại sao lại như vậy, không thể nào, không thể nào sai được!
Âu Dương Vân Thiên nói:
- Muội không cần nghĩ ngợi nhiều, cái gì đến sẽ đến. Muội hãy bảo trọng, ta đi trước đây. Hy vọng lần sau gặp lại trái tim của muội sẽ hướng về ta.
Nhìn theo thân ảnh đã đi xa, Thái Phượng tiên tử nhãn thần phức tạp, tự
nhủ:
- Cái gì nên đến quả thật có muốn tránh cũng không thể tránh nổi, mối
oán hận tình sầu dày vò mấy trăm năm nay của ba người chúng ta có lẽ cũng nên kết thúc rồi. Chỉ có điều kết thúc thế nào mới như các người mong muốn đây? Có lẽ sự việc là do ta gây ra cũng nên theo ta mà đi, đúng không?
Lời nói đầy nghi hoặc mơ hồ bay theo cùng làn gió, là đang hỏi gió, hay đang hỏi chính mình?
Lúc hoàng hôn, Thái Phượng tiên tử quay trở lại Nhã viên, vừa về đến cổng thì nghe nói Diệp Tâm Nghi đã trở về, Kim Cương Thánh Phật cùng Vân Hoa và Triển Ngọc cũng đang trên đường trở về.
***
Bước vào đại sảnh, Kiếm Vô Trần đang ngồi nói chuyện với Diệp Tâm Nghi, đồng thời Phong Lôi chân quân, Chiến Tâm tôn giả, Liễu Tinh Hồn, Pháp Quả đại sư, Hạo Vân cư sĩ, Thất Huyền chân nhân, Càn Nguyên chân nhân, Tàn Dương tử tám người đều có ở đó
Mời Thái Phượng tiên tử ngồi xuống, Kiếm Vô Trần vui mừng thông báo:
- Lần này Diệp Tâm Nghi xuất mã đã không phụ sự mong đợi của mọi người, cô ấy đã thuận lợi mang Thông Linh điểu về đây, đó là một chuyện vô cùng đáng mừng. Vật này mặc dù không có tác dụng khi giao chiến, theo tương truyền thì nó rất thần kỳ, để nó không rơi vào tay bọn tà ma sẽ lại gây thêm phong ba, lần này Tâm Nghi thành công sẽ có tác dụng vô cùng to lớn.
Liễu Tinh Hồn cười nói:
- Lời minh chủ nói rất đúng, lần này Diệp minh chủ thuận lợi lấy được Thông Linh điểu đối với thiên hạ tu chân giới mà nói đúng là một việc lớn, vô hình chung đã đem lại cho liên minh thêm phần uy nghiêm. Đối với việc sau này đối phó với yêu ma quỷ quái, khí thế của chúng ta cũng có phần mạnh thêm.
Thấy Kiếm Vô Trần cười đắc ý, Liễu Tinh Hồn cũng nhếch mép cười một cách kỳ dị.
Hạo Vân cư sĩ nhìn thấy thần sắc đó của Liễu Tinh Hồn trong lòng hừ lạnh một tiếng, nét mặt bình thản nói:
- Việc này quả thật vô cùng đáng mừng và cũng sẽ có những rắc rối đến theo nó, chúng ta cũng cần phải cẩn thận đề phòng. Mặc dù nói liên minh người đông thế mạnh, nhưng giới tu chân trong thiên hạ người nhiều vô kể, có hay không những kẻ không sợ chết đến tranh đoạt điều này chẳng ai có thể nói trước được. Theo ý ta, chúng ta nên tăng cường đề phòng, tìm một sách lược vẹn toàn để tránh sau này trở tay không kịp.
Nghe Hạo Vân cư sĩ nói xong, mọi người đều gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Diệp Tâm Nghi thấy vậy, mở lời lên tiếng:
- Lời cư sĩ nói rất có lý, trên đường quay về ta cũng nhiều lần bị ngăn
chặn. Mặc dù có thể thuận lợi trở về Nhã viên, nhưng ta tin rằng những kẻ đó sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Có lẽ chúng không dám đường hoàng tới cướp mà lại dùng những âm mưu thủ đoạn, muốn tránh cũng không dễ dàng gì. Ta
đã phân phối các đệ tử tăng cường đề phòng, mọi người chỉ cần lưu tâm hơn, bất kể khi nào cũng phải chú ý tới những người những việc đáng ngờ, như thế có thể giảm bớt nhiều nguy hiểm.
Thấy mọi người gật đầu đồng ý, Kiếm Vô Trần nói:
- Trời cũng không còn sớm nữa, mọi người hãy dùng cơm đi, có chuyện gì thì lập tức thông báo cho chúng ta là được rồi.
Nói xong thì hắn đứng dậy nắm tay Diệp Tâm Nghi đi vào phía trong, mọi người thấy vậy nhìn nhau rồi cũng lần lượt đứng dậy rời đi.
Tr về phòng, Kiếm Vô Trần có vẻ cuống quýt ôm lấy Diệp Tâm Nghi:
- Tâm Nghi, lần này muội làm thật tốt, ta không biết làm thế nào để khen ngợi muội.
Hắn vừa nói vừa dùng mục quang nóng bỏng nhìn nàng, từ từ ghé sát lại khuôn mặt của Tâm Nghi.
Diệp Tâm Nghi đỏ mặt thẹn thùng nhìn hắn, cúi mặt:
- Giữa chúng ta mà huynh vẫn còn nói những lời này sao, chẳng khác gì là người ngoài. Chỉ cần huynh vui vẻ, có thể lãnh đạo lục viện chống lại bọn
yêu ma quỷ quái, bảo vệ nhân gian thì tất cả những gì muội làm đều đáng cả.
Kiếm Vô Trần xúc động ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, cảm động
nói:
- Nàng thật tốt, đời này ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với nàng, không thể
làm cho nàng thất vọng. Bây giờ chúng ta…
Giọng nói nhỏ dần, Kiếm Vô Trần nhìn dung nhan kiều mị của nàng mà không kìm chế được lòng mình, hắn nhẹ nhàng hôn nàng, một nụ hôn cuồng
nhiệt nồng cháy và thả mình vào làn hương cơ thể nàng.
Diệp Nghi Tâm đỏ bừng mặt, miệng khẽ rên rỉ rồi nàng vô lực dựa vào lòng và đưa hai tay vuốt nhẹ ngực hắn.
Trong gian phòng yên tĩnh, Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghì chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào. Một lúc sau Diệp Tâm Nghi mới đẩy hắn ra, vừa sửa sang lại y phục vừa nũng nịu mắng:
- Đồ xấu xa, chỉ biết làm mấy chuyện này.
Kiếm Vô Trần cười hì hì hai tiếng khô khốc, ánh mắt lướt nhìn bộ ngực hấp dẫn của nàng nói tránh đi:
- Là muội quá đẹp, ta chỉ là nhất thời không kiềm chế được lòng mình mà thôi. Được rồi, chúng ta hãy nghiên cứu qua Thông Linh điểu nào, xem xem có thể tìm ra chỗ kỳ diệu của nó không.
Diệp Tâm Nghi trừng mắt nhìn hắn, thấy mục quang của hắn nàng không kìm được, mặt ửng hồng mắng nhỏ vài câu rồi bỗng nói:
- Không vội, muội đột nhiên nhớ ra một chuyện muốn nói với huynh. Kiếm Vô Trần kinh ngạc nhìn nàng, hỏi:
- Việc gì mà vẻ mặt muội nghiêm túc như vậy, có phải giới chân tu lại mới
xuất hiện một tên nổi loạn, hay là…
Đi tới chiếc ghế ở bên cạnh ngồi xuống, Diệp Tâm Nghi lấy Thông Linh điểu từ trong ngực áo ra đặt xuống bàn, vẻ mặt lo lắng nói:
- Lần này đi tới Động Đình hồ muội đã gặp sư huynh Vô Tâm của huynh, lúc đó hắn đeo mặt lạ tu la, dễ dàng đánh trọng thương Thiên Túc đạo trưởng của Vô Vi phái, sau đó lại đột nhiên tấn công bọn muội. Ma thần Chích Thiên của Ma Huyễn giới nhận ra pháp quyết hắn thi triển chính là Ám Ảnh Lưu Quang. Theo như muội nhận thấy tu vi của hắn vô cùng cường mãnh, sợ rằng
trước mắt chúng ta không có ai có thể so sánh với hắn, bao gồm cả huynh.
Kiếm Vô Trần sắc mặt biến đổi, trong đầu xuất hiện thân ảnh của Vô Tâm, nhãn thần cô ngạo lạnh lùng, biểu tình lặng lẽ, tất cả đều khắc sâu trong lòng hắn. Nghĩ tới những chuyện mà sau này hắn làm có thể sẽ gây xung đột với liên minh, đến lúc đó không biết sẽ giải quyết thế nào?
Hạ thấp giọng, Kiếm Vô Trần nói:
- Việc này ta biết, đợi khi nào có thời gian ta sẽ về Thiên Kiếm viện hỏi sư huynh, để tránh sau này làm nên những việc khiến ta phải khó xử.
Diệp Tâm Nghi có chút lo lắng nói:
- Muội nghĩ rằng cho dù huynh đi rồi thì hiệu quả cũng không cao, hơn nữa lúc đầu khi thảo phạt Lục Vân ở Dịch viên, Liễu Tinh Hồn đã ở trước mặt mọi người nói sư huynh Vô Tâm tu vi đã bị phế. Nếu như để cho Dịch viên biết được muội lo lại xảy ra một trận phong ba, vì vậy huynh nên cẩn thận.
Kiếm Vô Trần nói:
- Cám ơn muội quan tâm, ta sẽ cố gắng giải quyết tốt. Bây giờ chúng ta hãy nghiên cứu tiếp món đồ này.
Nói xong hắn cẩn thận xem xét Thông Linh điểu, từ từ trầm ngâm. Diệp Tâm Nghi im lặng thở dài, nàng cũng không nói thêm lời nào cùng hắn nghiên cứu sự thần diệu của Thông Linh điểu.
***
Buổi tối ánh trăng sáng vằng vặc, cả Nhã viên tĩnh lặng trong màn đêm.
Đột nhiên trong bóng đêm tĩnh mịch xuất hiện một hắc ảnh, tiếp theo là đạo thứ hai, thứ ba, rồi liên tiếp xuất hiện bảy đạo hắc ảnh phân bố khắp Nhã viên, nhóm người không hề nói gì cũng không đứng gần nhau, không biết có
phải là cùng một hội hay không!
Trong làn gió đêm tất cả đều thật yên tĩnh không một tiếng động, bảy đạo hắc ảnh giống như u linh, vô thanh vô tức tĩnh lập giữa không trung.
Giờ tý sắp tới, một đệ tử Nhã viên từ đại môn đi ra quan sát bốn phía, tự nhủ thầm:
- Không có lấy một bóng ma nào thế mà vẫn phải tuần tra khắp nơi, ta thấy chắc là do mấy trận trước thất bại liên tục cho nên đã sợ mất mật rồi, thật là…
Lời nói ngừng lại, gã đó rùng mình, cả người bỗng nhiên đổ xuống. Một lát sau hắn ta lại đứng dậy, chỉ có điều song nhãn loé lên tia hắc sắc quang hoa rồi lập tức bước đi.
Phủi bụi cát trên người, gã đệ tử đó nhìn sáu hắc ảnh còn lại trên không trung không nói lời nào đi thẳng vào Nhã viên. Đi qua hành lang, gã hết rẽ trái rồi lại rẽ phải, rất nhanh đi đến một cái sân nhỏ kiến trúc nho nhã, ánh mắt dừng lại ở một căn phòng vẫn còn sáng ánh đèn.
Chân không chạm đất, gã bế trụ hô hấp ẩn giấu toàn bộ khí tức của mình, giống như u linh bay tới phía ngoài căn phòng và nhìn qua khe hở của cánh cửa sổ. Chỉ nhìn thấy Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi đang ngồi bên cạnh chiếc bàn đang đánh giá quan sát Thông Linh điểu, rõ ràng là đang nghiên cứu vật này.
Quan sát cẩn thận một lát, nhân ảnh ở ngoài nhìn thấy hai người trong phòng không có ý định đi ngủ, bất giác nhãn châu đảo tròn, thân ảnh bay ra xa mấy trượng, tay phải khẽ vẫy về mấy gian phòng phía tây. Một ngọn lửa loé lên, đám lửa đột ngột bốc lên nhanh chóng lan ra xung quanh.
Gã làm xong việc, bàn tay phải cứng như một lưỡi dao chém xuống không trung phía xa, một tiếng nổ lớn vang lên lập tức đánh thức tất cả mọi người. Sau đó nhân ảnh bay trở lại bên ngoài cánh cửa phòng của Kiếm Vô
Trần, cẩn thận quan sát tiếp những động tĩnh bên trong phòng.
Lúc ngọn lửa bùng lên, Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi đã phát hiện ra điều dị thường, đến lúc nghe thấy tiếng nổ vang lên hai người đều thất kinh biết rằng có người đến sinh sự, cả hai đồng thời đứng dậy bước ra khỏi phòng chạy tới chỗ đang phát hoả. Sau khi vừa di chuyển, Diệp Tâm Nghi đột ngột quay lại cầm lấy Thông Linh điểu. Đúng lúc này một đạo nhân ảnh phá cửa xông vào chồm tới cướp lấy Thông Linh điểu, rõ ràng là đã có âm mưu từ trước.
Diệp Tâm Nghi thét lên một tiếng:
- Kẻ trộm to gan dám xông vào Nhã viên, tối nay ngươi phải bỏ mạng lại! Một chưởng huy động, khí lưu cương mãnh dưới sự không chế của Diệp
Tâm Nghi một hoá thành năm, năm lưỡi đao ánh sáng xanh chói lao về phía nhân ảnh. Đồng thời dải lụa màu vàng trên vai cũng tự động bay lên, nhanh chóng phân bố xung quang căn phòng hình thành một kết giới thần kỳ tách biệt hoàn toàn với bên ngoài.
Cười âm hiểm, gã đó không hề để tâm, toàn thân phát ra hắc sắc quang hoa dễ dàng gạt tung năm đạo phong nhận của Diệp Tâm Nghi, tay phải giơ ra trực tiếp chụp lấy Thông Linh điểu, dự định cướp được sẽ tiếp tục đấu với nàng. Nhưng khi nhìn thấy Thông Linh điểu sắp rơi vào tay hắn, vật màu đỏ huyết trên bàn đột nhiên nhạt dần, trong chớp mắt biến mất trong không trung.
oOo